Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 Chương 73: Đặng Trần An
Không phải nói là phiến thiên địa này xảy ra vấn đề gì, chỉ đơn giản là hắn đã bị treo ngược lên, bởi một cái bẫy dây vô cùng cơ bản tóm gọn một cổ chân của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn thấy doanh trại trước mặt, cũng đồng thời là mục tiêu của đoạn rẽ ngắn trong chuyến hành trình này của mình, Lê Thanh Vũ gật đầu nói với nam hài bên cạnh:
Truyền Thừa Linh Phù, chung quy không phải dễ sử dụng như vậy, đặc biệt là khi đối tượng được áp dụng là một đứa bé.
Đợi đến khi Đặng Trần An tỉnh dậy một lần nữa, đã phát hiện trên người không biết từ lúc nào được phủ lên thêm một tấm vải mỏng, sắc mặt phức tạp nhìn lướt qua xung quanh một hồi cũng không thấy thiếu niên Mạo Hiểm gia vừa rồi đâu.
“Sao không thể là vì ta quá tự tin vào đống bẫy này? Cũng định cho ngươi ngủ lâu hơn chút dù sao ngươi cũng còn nhỏ?” Lê Thanh Vũ cười, hỏi ngược lại.
“Bởi vì ngươi nhìn thoạt qua không giống loại người như vậy, kết hợp với điều kiện trên cùng một số quan sát của ta với hai cái bẫy khác ở hai góc còn lại kia, có thể đưa ra kết luận.”
May mắn thay hắn cũng có nhìn ra được, đối phương dường như cũng có luyện qua chút minh tưởng pháp cùng thổ nạp pháp cơ bản, điều này có thể hỗ trợ tinh khí thần dễ thích ứng với truyền thừa hơn, chỉ là chung quy tuổi còn nhỏ hỏa hầu không tới, này mới dẫn đến tình huống dở dở ương ương hiện tại.
Đương nhiên không phải cứ nói tránh né là thành công, dù sao mặc cho thân phụ truyền thừa thế nào hắn cũng chỉ là một hài tử sáu tuổi Luyện Thể kỳ, võ giả cảm giác cũng không phải chỉ nói cho không, chí ít trước mặt một Võ Giả hắn chính là vậy, bất quá cũng giống như một lẽ tự nhiên, những người này tuy sẽ có chút kỳ quái vì sao lại có một hài tử đi lại trong rừng như này bất quá nhìn lấy đối phương đã né tránh cùng nhìn qua rất ổn liền không có đi lên làm phiền.
Sở hữu một lượng kiến thức không thể nói là nhỏ đối với Huyền gia, nhãn lực của hắn tinh chuẩn vô cùng, chẳng mất thời gian bao lâu đã xác định được đối phương đang chịu ảnh hưởng của Truyền Thừa Linh Phù, vốn là có khả năng khai mở tâm trí cùng truyền thừa tri thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt lướt qua nam hài tầm sáu bảy tuổi đang ngủ say sưa ở một bên trên khúc gỗ kia, Lê Thanh Vũ khẽ thở dài một hơi.
“Ngươi nói dối. Rõ ràng những cái bẫy này không phải chỉ để cho thú rừng, chúng là để cho ta. Ta biết mấy cái bẫy như này, chúng đa phần đều phụ thuộc thêm không ít yếu tố địa hình cùng mồi như, trong trường hợp này coi như có lấy ta làm mồi nhử cũng không đạt đến được góc độ chính xác.”
“Khỏi cần phải diễn.” Đặng Trần An lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra thái độ nghiêm túc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiếu niên dường như cũng không có phát giác được sự trầm mặc của nam hài trước mặt, cứ thế lại thao thao bất tuyệt thêm mấy lời có liên quan tới con suối mà hắn đi lấy nước, vốn cách đây không xa lại trải qua một đoạn đất dốc trên dưới cách năm sáu bộ....
....Một lúc sau....
Thanh y huyền bào thiếu niên khoanh tay nhìn nam hài đang bị treo ngược trước mặt, trên tay còn có một bình hồ lô đựng nước, sắc mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Vốn hắn cũng không nên ngủ say như thế, cũng không phải vào lúc này, bất quá mấy hôm gần đây quá mệt mỏi, lại thêm vừa ăn một bữa no hiếm có, như thế đã đủ để hầm một giấc nồng rồi.
Đặng Trần An nhắm mắt lại, mặc dù hắn cũng không phát hiện ra được trạng thái của bản thân có chút kỳ lạ, có lẽ phát giác nhưng cũng không quá để ý, bất quá trên bản chất hắn vẫn là hắn, kinh qua biến hóa thì vẫn có một số thứ không thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tỷ như mấy lời ngôn luận vừa rồi, trên thế giới có mấy đứa trẻ tầm 6 tuổi nghĩ ra nổi? Đây chính là hậu quả của việc cưỡng ép đề thăng khả năng tư duy cùng ngộ tính khi mà tâm linh chưa phát triển theo kịp, xích tử chi tâm dù có trải qua biến cố nhưng cũng sẽ không biến mất hoàn toàn, chỉ có thể bị làm phai nhạt, nay lại rất dễ phát triển theo một hệ hướng cực đoan khác, tà đạo ngay cửa ngỏ.
Mấy phút sau...
“Trẻ hư phải bị phạt, lại nói nếu ngươi đã tự sống sót được ở trong rừng thì bị treo ngược tầm một phần tư canh giờ cũng không phải việc gì khó khăn chứ? Đây, nếu khát có nước... Có thể hơi khó uống chút nhưng thôi nhịn đi...”
Được một Mạo Hiểm gia cứu.
Bất quá hắn chung quy là đã đánh giá thấp thiếu niên Mạo Hiểm gia mình vừa gặp, chỉ coi đó như một Mạo Hiểm gia phổ thông, vừa mới đứng dậy bước được vài bước liền đã nghe thấy “Pực!” một tiếng, rồi sau đó trời đất đảo lộn, theo đúng nghĩa đen.
Về phần lý do, hành vi của một hài tử sáu tuổi vừa nhìn thấy mẫu thân nó mổ bụng rạch ngực t·ự s·át trước mặt toàn bộ thôn làng bị đốt cháy phụ thân tung tích không rõ, đằng sau còn có một số lý do mờ ám, nay lại còn chịu ảnh hưởng của Truyền Thừa Linh Phù dẫn tới suy nghĩ lung tung.... thực sự dễ nói rõ như vậy sao? Không gần người lạ đã coi như biểu hiện đơn giản nhất rồi, đặc biệt là trong tình huống bản thân còn có năng lực sinh tồn nhất định.
Thiếu niên miệng ngậm nụ cười, gật đầu tán thưởng:
Năng lượng yêu cầu để kích phát không quá cao, kỹ thuật cần được sử dụng lại rất khó, nguyên liệu cũng không chỉ đơn giản giống như phù lục phổ thông mà còn cần chút phụ tố đặc biệt, không phải người nào cũng có thể chế tạo, yêu cầu tạo nghệ không phải Tông Sư liền không được, thuộc về một trong các loại phù lục đặc biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngăn chặn không bằng khai thông, lại nói hiệu quả của Truyền Thừa Linh Phù dường như cũng sắp hết, không quá ba ngày nữa liền sẽ tự mình tiêu tán, đã gặp cũng coi như có duyên, vậy hắn liền không ngại điểm hóa một lần.
“À thế à.” Lê Thanh Vũ liếc qua túi phù lục rớt trên nền đất bằng khóe mắt không làm đối phương phát hiện:
“...”
“....”
“Không tồi... Tuy có một phần là do ta có tình để lại dấu vết, nhưng có thể nghĩ đến được như vậy cũng không tồi.”
“Ta... Ta không có vô lực...”
“Đến nơi rồi.”
Bất quá hắn cũng nhanh chóng bị chặn họng:
Tiếng vỗ tay xuất hiện.
Bộp bộp bộp!
“...Sao không cho ta xuống?”
“Vậy ngon thì tự mình cởi trói xem.”
....
“Nhưng ngươi tiểu tử có thể không biết thực tiễn kỳ thực không phải lúc nào cũng giống như lý thuyết, nó rõ ràng vẫn có thể phát huy được tác dụng....”
Bởi vậy nên hắn chuẩn bị rời đi, hoàn toàn phớt lờ một tờ giấy được để lại gần đấy, bên trên nhắn rằng người để lại ghi chú chỉ rời đi lấy nước thôi sẽ quay lại rất nhanh, thậm chí đề phòng trường hợp người đọc không hiểu còn có một hình minh họa nhìn qua rất dễ thương.
“...Vì cái gì?”
Tỷ như việc ở chung với một người khác.
Thậm chí tỷ như Lê Thanh Vũ, nếu không phải vừa vặn gặp đối phương bị t·ấn c·ông cùng dựa vào nhãn lực độc đáo sau khi đứng đối diện tập trung quan sát phát hiện đại thể tình huống thì cũng sẽ làm như vậy.
So tâm cảnh, so tâm cơ... Ha ha...
Tất nhiên, trong số này cũng không ngoại trừ kỳ trân diệu thảo, dù sao nhãn lực tăng lên chút liền phát hiện chút thảo dược không tầm thường, hơn một tháng đến nay hắn cũng có tìm thấy một gốc Linh dược dù là cấp độ thấp nhất bất quá cũng là Linh dược, bởi vậy mới có được tu vi lục trọng hiện tại sau khi phục dụng, đương nhiên hắn biết như này có chút lãng phí đồng thời cũng hơi tổn hại căn cơ bất quá sống sót đặt lên hàng đầu không rảnh mà đi quan tâm mấy thứ đấy.
“Ngươi diễn giỏi như vậy sao không đi nhận giải Oscar đi?”
Đặng Trần An bỗng đáp lại, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng sau nãy giờ.
Ngửa mặt lên trên, dương quang hơi ảm đạm, bất quá trong tiết trời đông như này lại đã đủ để nói hiện tại vừa qua chính ngọ.
Quyển 2 Chương 73: Đặng Trần An
“Ngươi cũng thật là.... Đã bảo ngồi yên rồi, đi loanh quanh kiểu gì lại đạp trúng phải bẫy ta dựng ra chống thú rừng xung quanh, dù sao ngươi cũng đang ngủ....”
Dù sao một đứa bé đi trong rừng sâu chỉ có hai khả năng, một là một cao thủ phản lão hoàn đồng hoặc là một hiện tượng quỷ dị, hai là nhà nó gần đây, đều là tình huống bình thường, gia sự tự có gia sự, cũng không đến phiên mình đi quan tâm, nhiều nhất thiện tâm bạo phát hỏi thăm một hai lời, đều đạt được một câu trả lời an lòng rồi bước đi tiếp.
“Còn hỏi ta vì cái gì? Một hài tử như vậy mà lảng vảng trong rừng, bất lực yếu đuối lỡ lại gặp thú dữ thì sao, gặp được trường hợp như này còn định bỏ trốn, thử nói ta là phụ thân ngươi xem? Sớm đã đánh cho què rồi. Tội học cái thói thích tự bỏ trốn...”
Đặng Trần An: “...”
Như một lẽ tự nhiên, mặc dù gặp qua trục trặc khi truyền tống dẫn tới khi rơi xuống là một nơi hoang dã mà không phải một tòa động phủ theo như bố trí của vị tổ tiên đã mất cách đây mấy trăm năm kia, bất quá nơi đây dù sao cũng là Lăng Châu trù phú nhân khẩu đông đúc, dù là đi trong rừng hoang cũng khó tránh khỏi việc bắt gặp người khác, Đặng Trần An tự nhiên cũng có gặp qua chút người đi trong rừng, tỷ như Mạo Hiểm gia cùng một số võ giả, số lượng không nhiều nhưng cũng hơn số ngón hai bàn tay, bất quá hắn đều tránh né bọn họ.
“Thế này là thế nào đây? Ta mới ra suối lấy chút nước mà ngươi đã tự treo ngược bản thân như vậy rồi?”
“Nói dối.”
Hai bên lại trải qua một quãng trầm mặc ngắn ngủi sau đó.
“Điều trên có thể tạm coi như võ đoán, bất quá dù cho như vậy thì vẫn còn nghi vấn. Chia ra làm hai trường hợp đi, nếu ngươi thật sự không để tâm đến an nguy của ta, cứu mạng cái gì không nói, dứt áo ra đi hẳn đã làm. Còn nếu ngươi thật sự để ý an nguy của ta, nếu thiếu nước thì sẽ gọi ta dậy cùng đi lấy nước, chứ cũng không để ta ở lại trong trạng thái thiếu phòng bị như này.”
Nhân sinh quan vặn vẹo chứ gì? Tự nghĩ ra được đạo lý, nhìn sông không phải sông nhìn núi không phải núi chứ gì? Lại ngửa mặt lên thấy đầy trời đạo lý, đám đấy hắn không quản, hắn chỉ biết rằng thiên địa tam thiên đại đạo, quay đầu tổng hợp đều vì không, thế là đủ để điểm hóa rồi.
May cho Lê Thanh Vũ là Đặng Trần An cũng không phải người từ Địa Cầu tới cộng thêm bản thân cũng là thôn hương dẫn dã nếu không sớm đã nhận được một câu bình:
Hoàng hôn vừa phủ xuống, nổi bật lên hình bóng hai đạo thân ảnh đang bước đi trong rừng sâu, một nam hài một thiếu niên.
Vốn trong tình huống phổ thông thì phù lục này hẳn cũng không có quá nhiều tai hại, nhưng với một hài tử tâm linh còn chưa được khai thông mà nói, việc cưỡng ép khai mở tâm trí dạng này tuy có thể đề thăng ngộ tính nhất thời, lại cũng đem đến rất nhiều tạp niệm.
“...Chậc... Hờ... Bị nói trúng tim đen rồi, ta dù sao cũng không phải một Mạo Hiểm gia thâm niên, đặt bẫy có thể hơi không chuẩn chút....” Thiếu niên nghe vậy chậc một tiếng bày ra một biểu lộ được xen lẫn giữa xấu hổ thẹn thùng cùng chân thành, bất quá rất nhanh lại chuyển thành cãi cố:
Bất quá cũng có một số thứ đã thay đổi.
Tỷ như lòng biết ơn.
“Rõ ràng là ngươi đã đặt bẫy cho ta sau đó ngồi ở một góc nào đó quan sát, chờ lấy ta bước vào!”
Lý do mệt mỏi cũng đơn giản, trời đông vừa đến vạn vật nghỉ ngơi dưỡng sức, bản thân hắn dù năng lực không tầm thường cũng cảm thấy có chút khó khăn trong việc tìm đồ ăn, dù sao bản thân cũng đang là Luyện Thể cảnh lục trọng, giai đoạn Luyện Thể này bổ sung khí huyết khá là trọng yếu, tức là sức ăn cũng lớn, chỉ hái trái cây cỏ dại cũng không đủ.
Tu vi tăng lên thì khát vọng cũng tăng theo, ỷ vào bản thân có chút năng lực tiêu hao khí huyết sử dụng chút phù lục, hắn đã đánh chủ ý vào mấy con lợn rừng, một con chính là tương đương tận mấy bữa ăn, kết quả mới dẫn tới tình huống như hiện tại.
Đặng Trần An ló mặt ở đằng sau cũng nhìn thấy địa khu cứ điểm của Thiên Nham quốc trước mặt, tay vô thức nắm chặt túi phù lục hơn.
Sắc mặt phức tạp.
....
“....”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.