Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 Chương 20: Sơn đỉnh (phần năm)
“Chậc, chỗ này tưởng không dốc mà lại dốc không tưởng nha.”
Một thanh âm vang lên ở gần đỉnh một ngọn núi nọ, theo sau đấy là một tiếng hắt hơi khá lớn.
“Hơ hơ – hắt xì! Chậc, chỗ này ~ Lạnh – Lạnh thật! Ta - ta chắc ta nên – nên...”
Lê Thanh Vũ lấy ra một mảnh vải nhỏ từ trong tay nải, sau đó cho vào trong miệng mình. Hắn cũng không biết là như vậy có giúp răng hắn đỡ bị va cầm cập vào nhau hay không, nhưng hắn cứ thử vậy.
Ngậm chặt mảnh vải, tuy đúng là hạn chế được răng va vào nhau, nhưng cơ thể hắn vẫn run lên không ngừng.
Hơi nhìn xuống dưới chân, Lê Thanh Vũ thấy một vách đá dài một đường thẳng xuống dưới, trơn trượt vô cùng, ngã xuống chắc chắn là sẽ đi đời.
Hắn cũng không dừng tầm mắt ở chỗ này lâu, càng nhìn rộng ra hướng ngoài. Đêm nay đươc cái là trời quang mây tạnh, tiết trời cũng đã không còn mưa tuyết, ánh trăng phả xuống làn sương đang bao phủ trên cánh rừng phía dưới.
Từ khi bắt đầu đi từ chân núi lên từ lúc sáng sớm, gần một ngày đã trôi qua. Dựa vào khả năng leo trèo bẩm sinh cùng mức độ điều khiển thân thể của mình, Lê Thanh Vũ đã vượt qua rất nhiều khu vực phủ đầy băng tuyết phía dưới, cuối cùng leo được gần đến đỉnh núi.
Nhưng càng lên cao, đường lại càng dốc, không khí cũng càng trở nên lạnh lẽo. Nếu như nói là số quần áo hắn mặc ban đầu cộng với tố chất thân thể đã đủ để coi cái lạnh bên dưới như không, thì ở trên này, vẫn là coi như không, chỉ là đối tượng được nhắc đến đổi vị trí cho nhau.
Mỗi một đợt hàn phong đánh tới là Lê Thanh Vũ lại cảm thấy một trận rét buốt thấm đậm vào tận trong xương tủy, như xuyên thấu cả linh hồn, làm hắn cảm giác như mình sắp biến thành tượng băng.
Hắn lại liếc mắt nhìn lên trên, đỉnh núi còn cách hắn tầm ba trượng (~10m) nhưng từ chỗ này cũng đã gần không còn bất kỳ chỗ nào để bước lên nữa, chỉ có thể bám mặt đá mà trèo lên.
Bám để trèo lên như này, bình thường không có tuyết cũng đã rất khó, nay lại còn phủ thêm băng giá như vậy, chỉ cần vận khí hơi đen đủi hoặc một giây phút mất cảnh giác bị trượt xuống là chắc chắn sẽ rơi vào kết cục thịt nát xương tan.
Nhưng đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về? Không nói là hắn sẽ không cam tâm thì hắn cũng đã có lý do để không quay đầu rồi.
Lại một trận gió mạnh đánh tới, đột nhiên Lê Thanh Vũ cảm thấy đầu óc chóng mặt, nhanh chóng mà đưa tay chống người vào vách đá, bắt đầu thở một cách khó nhọc.
Hắn đoán là v·ết t·hương bị sói cào trúng đã có ảnh hưởng đến hắn, lại kết hợp thêm điều kiện thời tiết như này rất dễ để hắn lên cơn sốt, nên hắn cũng biết là thời gian của mình không còn nhiều.
Ổn định lại hơi thở, hai mắt toát ra vẻ kiên định, Lê Thanh Vũ liếc nhìn mặt đá dựng đứng, trong lòng bắt đầu tính toán lộ trình. Dù sao hắn cũng không đi tay không, nếu chỗ nào hơi khó xử lý như là băng tuyết dày hoặc là cần tạo một vị trí bám thì hắn vẫn còn rìu trong tay, chỉ là phải cẩn thận hơn mà thôi.
Sau khi nghĩ ra một kế hoạch ổn thỏa, Lê Thanh Vũ bắt đầu trèo lên. Đầu tiên hắn đặt sẵn tay nải ra sau lưng, rìu cũng hơi nới lỏng ra để dễ bề lấy ra. Sau đó hắn cúi người xuống, cho hai tay vào sâu trong lớp áo ép vào ngực, cứ thế mà giữ nguyên tư thế trong mấy phút, mục đích là để ủ ấm cho tay.
Nếu không phải là do điều kiện không gian không đủ thì giờ hắn hắn cũng đã muốn ngồi xuống mà cuộn người lại lắm rồi, giờ chỉ có thể đi cách này.
Sau khi được ủ ấm, hai tay cũng bắt đầu khôi phục độ linh hoạt cùng độ bám, Lê Thanh Vũ liền bắt đầu leo lên ngay lập tức.
Nhất khí tức thịnh, nhị khí đã suy, hắn định đi theo con đường tốc chiến tốc thắng, nghĩa là tận dụng hết tất cả lực để leo lên trước khi hai tay trở nên quá cóng, cũng là để máu trong cơ thể nóng lên, phần nào lại càng bảo đảm an toàn cho hắn.
Nếu điều kiện không khắc nghiệt như thế thì hắn cũng sẽ không đưa ra hạ sách này, mà sẽ lựa chọn cách leo chậm mà chắc, bảy thành khí lực trèo lên còn giữ ba thành, nhưng là hắn không thể bởi vì thời gian lúc này đã đứng ở mặt đối lập với hắn.
Trèo lên nhanh chóng, Lê Thanh Vũ khéo léo né lấy những chỗ mà đang hơi phát sáng dưới ánh trăng, vì hắn biết đấy là những chỗ trơn trượt.
Gió lạnh rít gào bên tai, đâu đấy còn nghe ra tiếng kêu của một loài chim, nhưng hắn cũng không có hơi đâu mà để ý nữa, tất cả sự tập trung đều dành cho việc leo trèo và bám vững.
Hai tay bắt đầu thấy cóng, ngón tay dần khó cử động, trong lòng càng thêm gấp rút nhưng Lê Thanh Vũ vẫn không mất đi sự tỉnh táo, chỉ là khéo léo mà càng vận dụng lực truyền đến từ nửa thân dưới, giữ vững lực bám bên trên, này cũng là đang sử kình.
Kình về bản chất chính là không chế lực lượng truyền qua cả cơ thể, thông qua hệ thống phối hợp gân cơ, cuối cùng là khí huyết.
Tuy rằng hắn vẫn chưa thể điều khiển được khí huyết do chưa trải qua luyện tập, điều này liên quan rất nhiều đến việc khống chế nhịp tim cùng hơi thể, nhưng khả năng khống chế cơ gân của hắn lại có thể nói là đạt đến thành tựu mà nhiều người luyện võ nhiều năm cũng vẫn chưa thể đạt được, lúc này lại càng được biểu hiện ra tinh tế.
9m, 8m, 7m, 6m, 5m!
Sau hơn ba phút, lúc này hắn đã leo được một nửa quãng đường, nhưng hai tay của hắn cũng đã cóng lại hoàn toàn. Đoạn đường từ nay cũng khó leo hơn, khi mà những mảng băng trơn xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều, một số còn chìa hẳn ra ngoài làm hắn không thể không rút rìu ra phá băng.
Mỗi một lần phá băng, lại là một lần nguy hiểm, vì Lê Thanh Vũ cần phải căn chỉnh lực của mình cực kỳ chuẩn, không mạnh hơn một hào mà cũng không yếu hơn một tơ, vì nếu yếu quá thì phá chẳng nổi băng, mạnh quá băng không vỡ thì lại sinh ra lực phản chấn, băng vỡ thì lại bị văng người ra khó bám trụ.
Nhưng may mắn trời cao phù hộ, lại càng may hơn là tâm trí của Lê Thanh Vũ không biết vì gì mà đã từng giống như trải qua thiên chuy bách luyện, trong lòng căng thẳng vô cùng mà vẫn điều khiển được tất cả tâm niệm của mình, hoàn toàn không có bất kỳ một ý niệm dư thừa nào, dẫn đến hắn vẫn không hề phạm bất kỳ sai lầm gì.
Trong lòng càng căng thẳng, tim đập càng nhanh, khí huyết lưu thông trong cơ thể lại càng mạnh mà hắn vẫn có thể giữ được nhịp thở, điều này sẽ là trợ giúp rất lớn đối với khả năng không chế kình trong cơ thể của hắn, cũng là căn bản để khống chế khí sau này.
5m, 4m, rồi 3m, lại 2m...
Lê Thanh Vũ đã gần như làm được kỳ tích! Hắn chỉ còn cách đỉnh núi đúng một quãng đường ngắn nữa là sẽ đạt được mục tiêu của mình.
Đột nhiên, cơn chóng mặt lại một lần nữa ập đến, trong nháy mắt gần như phá hủy cân bằng lực của hắn, kèm theo đó là gió mạnh, ép đến hắn không thể không nép sát mình vào mặt đá.
Hắn cắn chặt răng, dưới mũi thậm chí còn rỉ ra chút máu, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, mặc kệ cơn đau đầu cũng mặc kệ cơ thể đang run rẩy của mình, vẫn tiếp tục leo lên một cách kiên định.
Có ngón tay do quá cóng đã bị bỏng lạnh, có thậm chí còn rỉ ra máu nhưng đã khô ngay lập tức, xương cốt do duy trì tư thế trong cái lạnh kêu lên kẽo kẹt, lông mày phủ đầy vụn băng... Những thứ này đều không thể cản được bước tiến của hắn.
2m... 1m... Nửa m...
Cuối cùng! Khi Lê Thanh Vũ nhấc được khuỷu tay đặt lên trên đỉnh núi phủ tuyết, hắn biết là mình đã thành công! Bằng vào sức mạnh gần như là vô hạn đến từ ý chí, hắn đã chinh phục được ngọn núi này, cho dù có là giữa mùa đông giá rét!
Nhưng Lê Thanh Vũ cũng không có đắc ý quên hình, hắn vẫn di chuyển lên cực kỳ cẩn thận, chậm rãi mà đặt nốt khuỷu tay còn lại lên, kình lực vẫn đang căng cứng trong bụng, cuối cùng cũng đẩy được đầu lên.
Phong cảnh trên đỉnh núi vô cùng cô quạnh, nhưng ngược lại không có quá nhiều tuyết, Lê Thanh Vũ cũng không biết tại sao. Và ở ngay cách hắn không tới nửa trượng, mọc ở ngay trên một khối đá nhỏ chính là ba khóm hoa trắng có ngụy vàng, mỗi đóa có năm cánh, tất cả đều sở hữu thân xanh, chính là Thanh Tâm Hoa mà hắn kiếm tìm mấy ngày nay!
Hắn chật vật mà lê nốt phần thân dưới lên được đỉnh núi, cuối cùng cũng đã đứng vững được ở trên này. Đưa mắt nhìn ba đóa Thanh Tâm Hoa, Lê Thanh Vũ cười, một nụ cười chan chứa nước mắt, một nụ cười vô cùng vui vẻ cùng hạnh phúc.
Hắn cười, vì Vân thúc đã nói đúng, Thanh Tâm Hoa thường mọc ở trên đỉnh núi. Hắn cười, vì hắn đã chinh phục được ngọn núi này sau bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Và trên hết, hắn cười, vì hắn biết là bệnh tình của Dần ca, người mà hắn coi như người thân ruột thịt, nay đã có thuốc cứu, không phải c·hết oan c·hết uổng như thế.
Đưa mắt dõi nhìn ra xung quanh, Lê Thanh Vũ chỉ thấy được toàn màu trắng là trắng ở khắp nơi, này là mây, cũng là sương tuyết trên đỉnh núi vào lúc nửa đêm.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy được vầng trăng cùng vô vàn vì tinh tú. Dưới ánh sáng dan dịu này, cái lạnh của không khí xung quanh nãy giờ vẫn làm hắn run rẩy có lẽ cũng không lạnh lẽo đến vậy.
Cuối cùng, Lê Thanh Vũ lại đặt tầm mắt lại lên Thanh Tâm Hoa lúc này đang thể hiện một loại mỹ lệ phi thường dưới ánh trăng, trong lòng không thể không cảm thán loại hoa này quả thật giống như tiên thảo, không cùng các loại hoa khác ở thế tục một cấp bậc, giống như vẻ đẹp của đất trời quy tụ.
“Chỉ mọc trên sơn cao, thanh tĩnh không hỏi trần, uống sương cùng gió lạnh, thưởng thần tú tinh hoa, ánh nguyệt chiếu không tỉnh, bạch túc vốn phân năm, nhụy vàng ẩn sắc thắm, hoa này mệnh thanh tâm!” Trong lòng hắn bỗng đột xuất không biết từ đâu ra mấy câu thơ như này.
Sau hai phút thở lấy hơi cùng thưởng lãm, Lê Thanh Vũ cũng đã thấy đủ, bèn tiến lên phía trước để hái mấy đóa Thanh Tâm Hoa này mang về. Dù cho có chút không nỡ phá kỳ cảnh vốn là quy tụ đủ phong hoa tuyết nguyệt, nhưng nên hái thì vẫn là phải hái, hắn cũng không có cách nào.
Chỉ là ngay khi hắn vừa mới cúi người xuống, bỗng không biết từ đâu vang lên một tiếng rít dài, một bóng hình vạch phá tầng mây đã lao v·út về phía hắn.
Không kịp làm ra bất kỳ phản ứng khác, Lê Thanh Vũ lập tức dùng tay trái vặt lấy cả ba đóa hoa một cách thô bạo, tay phải vừa định rút rìu ra thủ thế thì đã không kịp, hắn đã cảm nhận được một cỗ lực lượng đập mạnh vào lồng ngực hắn, làm hắn cảm giác cả người chao đảo, cơn chóng mặt vừa nãy lại xộc lên não hải, đến khi hắn kịp tỉnh táo lại thì đã nhận ra mình đã văng cả người khỏi đỉnh núi!
Cũng chỉ đến lúc này, hắn mới nhìn rõ ra được là thứ gì đã vừa đâm mình. Đó là một loài chim mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ cả, sở hữu một cái đầu to cùng mỏ nhỏ hình thoi, với sải cánh trải rộng ra dễ lên tới gần một trượng, toàn thân có màu tuyết trắng. Rất rõ ràng, đó không phải là một con chim tầm thường, mà được tính như là kỳ trân dị thú.
“Mịa, chưa thấy qua con chim ưng nào mà lại to như thế được cả! Đùa nhau à?” Trong lúc vô thức, Lê Thanh Vũ lên tiếng chửi, tuy rằng hắn cũng không biết từ “chim ưng” này ở đâu ra nhưng lời thì vẫn thốt ra khỏi miệng.
“Xem ra phần đỉnh núi này vốn là địa bàn của con chim này, nó biết là nó không thể xử lý ta đơn giản giống như cách nó xử lý các loại con mồi khác nên nó quyết đỉnh đơn giản là chỉ cần đẩy ta rơi khỏi đỉnh núi là được.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng.
“Nhưng biết được điều này thì lại để làm gì, dù sao giờ này ta cũng c·hết chắc rồi. Tiếc thật, rõ ràng là đã lấy được Thanh Tâm Hoa rồi mà giờ lại phải bỏ mạng như này. Ta c·hết thì vẫn còn không sao nhưng Dần ca vốn là có hy vọng mà giờ lại...”
Từng dòng suy nghĩ lướt qua đầu hắn, càng lúc càng nhanh khi Lê Thanh Vũ cúi đầu xuống nhìn thấy mình cách mặt đá phía dưới càng ngày càng gần.
Do lực xung kích cũng khá là mạnh nên hắn cũng bị đẩy văng ra cách vách đỉnh núi tầm hơn 2m, khiến cho địa điểm mà hắn rơi xuống cũng cách đỉnh núi lên tới gần mấy chục m, không quá cao, nhưng cũng đủ làm cho hắn tan xương nát thịt, hoặc ít nhất là sẽ thoi thóp trong một thời gian ngắn rồi c·hết hẳn.
Giây phút cuối trong đời, nhưng Lê Thanh Vũ cũng không có nhắm mắt của mình lại, mặc cho không khí thổi khô đôi mắt, chỉ là bất giác mà nắm chặt ba đóa Thanh Tâm Hoa trong lòng hơn đôi chút.
Không biết tại sao, vào lúc như này, hắn lại có được cảm giác thời gian xung quanh như trôi chậm lại, tâm hắn lại đập nhanh hơn, thẳng cho đến vĩnh hằng....
Hắn đã mất đi tri giác....
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.