Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 Chương 33: Sát d·ụ·c
Cái gì “Sát niệm, sát ý, sát tâm, sát d·ụ·c” giả thần giả quỷ hòng tự cứu chứ gì?
Đạo Bảo Đoàn bọn hắn không hoàn toàn chỉ là một lũ cướp h·i·ế·p g·i·ế·t, mặc dù cũng có, nhưng chủ yếu lại là trộm cướp nhiều hơn. Quá nhiều án vụ nghiêm trọng có thể nâng cao độ quyết liệt trong công cuộc xử lý Đạo Bảo Đoàn của các thế lực bản địa, đừng nói Thiên Nham quân, nhiều tông phái Võ gia cũng sẽ chướng mắt bọn hắn, cực kỳ không có lợi.
Bất quá cảm giác đấy tới rất nhanh rồi đi cũng rất nhanh, tất cả lại một lần nữa khôi phục vẻ bình thường, chỉ là mọi thứ đã không còn tương tự.
Nhân phát sát cơ, thiên địa phản phúc!
Chỉ có điều đồ tể phổ thông làm sao mà sở hữu được ánh mắt như này? Chúng phảng phất bao hàm vạn thứ, bao trùm cả thiên địa, trở thành một vòng xoáy thôn phệ tất cả sát d·ụ·c.
“Cách hiểu đúng đắn nhất, chính là hiểu được ý nghĩa thật sự của nó, dẫn tới bên trong phần bản năng này có chút lý trí siêu ngã, lại hay nói giữa bản ngã cùng đại ngã pha trộn...”
Đao cương chi uy, khó có thể xem thường!
Chỉ là, hắn không biết, ngay tại giây khác hắn vừa cử động, ác mộng chính thức bắt đầu.
Bởi chữ “Sát” xuất hiện từ trong đôi mắt đấy, phảng phất đủ sức lật ngược cả thiên địa, thậm chí là dường như đã từng.
Sát d·ụ·c.
Hắn nhìn thấy một bộ thi thể từ trên thân cây rơi xuống, đó là của một vị đồng bọn Tiểu Thừa cảnh kia, vì sao c·h·ế·t tạm vẫn chưa nhìn ra được, lại không tiếng động.
Thứ ba, cũng chính là quan trọng nhất. Thương thế không có, còn có chỗ lui.
Tuy thiên tư trí tuệ không cao nhưng bằng sự miệt mài chăm chỉ, sau hai năm khả năng ăn nói của hắn cũng đã có cải thiện, cũng coi như giả trang được có học vấn.
Điều càng làm hắn không hiểu hơn xuất hiện, đó là khi đối tượng này nói:
Ngay tại thời khắc này, hắn bỗng cảm thấy mình dường như đã hiểu được câu cuối cùng, theo một cách hoàn toàn không trong dự định.
Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú.
“Sát d·ụ·c của ngươi không thuần, bản thân nó thiếu đi ý nghĩa. Sát d·ụ·c chân chính giống như của ta, cũng giống như sát ý của ta, chúng đều có ý nghĩa riêng, đều không chỉ đơn thuần là bản năng, cái gì mà phá hoại d·ụ·c vọng từ bản năng diễn hóa tiến triển, ta đều nói nó là một phần, hiểu đơn giản như vậy là sai.”
“À, cái chữ ‘làm tốt’ này kỳ thực là dành cho chính bản thân ta chứ không phải cho các ngươi. Mặc dù các ngươi mỗi một khâu cũng không tệ, từ truyền tin đến chấp hành, lên được kế hoạch mai phục lẫn chút sự vụ vòng quanh cong quấn đó, nhưng ta mới là đạo diễn của tất cả, công đầu đương nhiên thuộc về ta rồi.”
Không quản nguyên do thế nào, phức tạp ra sao, cuối cùng đều biết thành một loại ý nghĩ, một loại d·ụ·c vọng, một loại d·ụ·c vọng được nung nấu bởi nhiều loại d·ụ·c vọng khác, còn hay được gọi là...
Nhưng đây lại là một trong các giá trị quyết định của mũi tiễn này.
Thứ nhất, bắn tiễn vốn là thể hiện độ uy h·iếp, cũng là một lời nhắc nhở, chưa nói đến việc có thể đánh tan đấu chí của đối phương giúp cho phi vụ trót lọt hơn không, thể hiện ra chút uy thế cũng là nên làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất quá, bất ngờ nối tiếp bất ngờ, ngay giữa nửa chừng tấm ván gỗ chưa được triển khai, lại một luồng ánh bạc nữa đảo qua, lần này “Lý” tiểu thủ lĩnh không có may mắn như vậy, tên Đạo Bảo Đoàn chỉ kịp hơi nghiêng người, cuối cùng bị trực tiếp gọt đi một bên chân, ngay cả Chân Khí Hóa Cương cũng không kịp triển khai để hộ thân.
Hắn nhìn thấy, rất nhiều đồng bọn khác sở hữu tu vi Võ Giả cảnh lần lượt ngã xuống không rõ nguyên do, mà hắn lại không biết phải làm gì, cũng không thể làm gì.
“Nhiều người hay nhầm lẫn sát ý, sát niệm, sát tâm cùng với sắc d·ụ·c, nhưng ta có thể nói bọn hắn không giống.”
“Ồ sao vậy, mới thế mà đã không chịu nổi được nữa rồi sao? Trước ngươi không phải nói năng trôi chảy lắm à, vậy sao giờ lại không thốt lên nổi lời nào rồi?”
Đau đớn làm cho hắn tỉnh táo lại, cũng hỗ trợ hắn không còn bị tê cứng nữa, chỉ là vẫn không nhịn được lùi chân lại mấy bước thở hổn hển sợ hãi nhìn người trước mặt, kẻ đã gây ra tất cả những thứ này, đang nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn.
Trong đám này còn có một tên Tiểu Thừa nhị trọng, thực lực có thể bảo đảm, tổng kết ở thế trận mai phục như này, dù là một tên Tiểu Thừa đỉnh phong nếu không chú ý vẫn có cơ hội nhất định lật thuyền trong mương, đương nhiên nhiều nhất cũng chỉ là hai bên đồng quy vô tận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Loại vĩnh cửu kia thuộc về thể chất, có thể không –“
Lời này bị đánh gãy bởi vị tiểu thủ lĩnh họ “Lý” này. Đối phương bỗng đột nhiên nói nhảm, tuy mặc dù cũng có làm hắn sửng sốt ban đầu đấy, nhưng nếu những lời nói nhảm này không thể gây nên hứng thú của hắn thì tất cả đều vô tác dụng trì hoãn cái c·h·ế·t của đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt này hắn biết, hắn cũng từng gặp qua lúc nhìn thấy mấy tên đồ tể lúc g·i·ế·t lợn sống.
Đôi mắt đối phương nhìn vào hắn, thoạt nhiên không còn giống như nhìn một người sống, mà là như nhìn vào một cỗ thi thể, không, nói đúng hơn là nhìn vào một cỗ thi thể được tự tay đưa tiễn từ sống sang c·h·ế·t.
“Sát Ý, tên như ý nghĩa, về bản chất chịu đến Ý Chí dẫn dắt, thuộc về một loại được quyết định bởi sinh mệnh tồn tại đẳng cấp lý trí nhất định trong trạng thái phổ thông không đi ngược với điều kiện phát sinh lý trí của bản thân,”
Lại nói, lai lịch xuất xứ ngọn nguồn của đối phương còn chưa thực sự tra được, không sợ lật thuyền trong mương? Nếu thật sự là cái bẫy thì xem trên việc bọn hắn chưa làm tổn thương đối phương thực sự thì tình huống còn có chuyển cơ, nếu không tất cả lại chuẩn bị được Hải Minh Đăng dẫn đi vào năm sau rồi.
Hắn lại tiếp tục nhìn thấy, mấy đợt ánh bạc màu trắng lấp lóe qua, cướp đi sinh mạng của ba người bên cạnh, nếu không phải là giây phút cuối uy h·i·ế·p tính mạng để cho hắn tạm thời khôi phục khả năng hoạt động thì giờ có lẽ hắn cũng đã không khác gì.
Chỉ là đối diện nhưng lại là ai, chỉ thấy thanh bào thiếu niên phảng phất có dự kiến trước, một kiếm nâng lên đỡ lấy, toàn thân nghiêng người ảo diệu từ trái sang phải, lực lượng do “Lý” tiểu thủ lĩnh đánh tới bị hóa đi mất mấy thành chuyển xuống dưới, thế mà vẫn còn lại dư lực khoảng năm ngàn cân, kết hợp với tốc độ đánh lùi thanh bào thiếu niên ra tận hai trượng, hộc thêm một ngụm máu.
Quyển 2 Chương 33: Sát d·ụ·c
Chiêu này hắn cũng từng gặp nhiều lần rồi, điều này chỉ càng làm hắn thêm xác định đối phương đích xác là một con dê béo, thậm chí không giỏi chiến đấu, điều này làm cho hắn vui mừng, vì các Nguyên Thần giả sở hữu khả năng điều khiển nguyên tố luôn không phải dạng dễ đối phó, đấy cũng là lý do tại trong một tiểu đội luôn phải có người mang theo các hóa chất Nguyên Tố, chính là để đối phó với nhiều yếu tố bên ngoài như cơ quan di tích cất giữ bảo vật, cũng là để đối phó với hạng người này.
Bởi vì hắn đã bị dọa sợ, bởi vì hai chân hắn đã nhũn ra, không còn có thể làm theo được ý hắn.
“Chà, mặc dù ta đã nghĩ để các ngươi lâm vào tự g·i·ế·t lẫn nhau sẽ hay hơn, chỉ là như thế đối với tên kia sẽ rất khó để giải thích, vậy bèn sử dụng cách mà hắn cũng có thể hiểu được.”
Xem ra kẻ này vẫn chưa bị dọa tới mức tâm trí hoàn toàn mơ hồ, thậm chí còn biến được nỗi sợ hãi, sợ c·h·ế·t, cảm giác quỷ dị thành lớp vỏ ngụy trang cho đòn công kích cuối của bản thân, không thể không nói hắn đầu óc lanh lẹ.
Thứ hai, kẻ bắn tiễn có tu luyện qua độc công, mặc dù không có cái gì như Nhuyễn Cân Tán nếu không chính tên này cũng dính chiêu, lại có được chút độc vật khiến người mê muội, thuận tiện cho hành động về sau trong bất kể trường hợp.
Không chỉ giữa sinh linh g·i·ế·t lẫn nhau, mà là cả thiên địa.
Thanh bào thiếu niên bỗng nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lời ra thì rợn người.
Trong giây phút đấy, không hiểu U Minh chợt nhảy số ra sao mà lại làm hắn nhớ tới thuyết thư tiên sinh cách đây mấy năm trước trong lúc kể một cố sự về tình cảnh Thượng Cổ Thần Chiến năm xưa, mặc dù hẳn cũng chỉ là sưu tầm bốc phét thêm, nhưng vẫn có mấy câu miêu tả có lẽ là gần với chính xác.
“Thấy được sự khác nhau giữa chúng ta chưa? Không phải là vì tiền tài vì đố kỵ hay thù hận hay muốn g·i·ế·t là g·i·ế·t, mà đơn giản chính là chữ ‘g·i·ế·t’ này, chỉ đơn giản là sát d·ụ·c mà thôi.”
Nói thật, đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa làm rõ được chuyện gì đã xảy ra.
Nhất thời, máu bắn vọt tung tóe.
Hắn sau đó lại phụ trách đàm phán, một là kéo dài chút thời gian cho các huynh đệ sắp đặt bẫy mai phục, hai là chờ đợi độc ngấm, ba là tìm hiểu đối phương mài mòn tinh thần, bốn thì lại là... Ngày xưa cách đây gần hai năm hắn từng ở một tòa tửu quán nghe được một vị thuyết khách tiên sinh nói chuyện cực kỳ có phong thái, do hâm mộ nên từ đó trở lại đây trong các phi vụ hắn đều học theo cách nói này.
“Thứ - ma quỷ, thứ tà ma....~” “Lý” tiểu thủ lĩnh lúc này đã sợ hãi lẩy bẩy nói không ra lời, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén phi thân lao tới, tay trái thay tay phải rút đao một đao chém tới, lực lớn vô cùng.
Đối mặt một con dê béo như này, ai mà không tâm động? Lại nói thả hổ về rừng gây hậu hoạn ai mà biết được ngày sau cũng là một loại thuyết pháp, hoặc cũng có thể hắn đố kỵ vận khí của đối phương tâm tính như này mà cũng ăn may ngáp phải ruồi phá giải được một tòa Huyền gia động phủ, có lẽ cũng có thành phần đố kỵ đối phương sở hữu Thần chi Nhãn.
Hắn nổi lên sát tâm.
“Cũng phải quy công chút cho mũi tên này, nó cho ta chút thời cơ hợp lý để nói rồi cuối cùng làm nguyên do cho sự không liền mạch của suy nghĩ, cũng dễ để ta xuất hiện hơn. Vậy nên không thể không nói, làm tốt lắm!”
Chỉ bất ngờ thay, dường như “Lý” tiểu thủ lĩnh đã dự trù được đòn ám khí đánh lén này, không biết từ đâu trước ngực rớt ra một tấm ván gỗ, dường như là một loại cơ quan phòng ngự.
“Nếu không phải ta, các ngươi có thể dễ dàng tra được thông tin như thế? Nếu không phải ta, các ngươi còn bắt kịp đoạn thời gian giữa chừng? Nếu không phải ta dừng lại và lựa chọn đi ra khỏi Thanh Lương Sơn bằng đường bộ, các ngươi có được cơ hội tập kích ta? Nếu không phải ta nhìn thấu hệ thống của các ngươi và lên kế hoạch bố cục ngay từ đầu, tất cả chuyện này có thể xảy ra sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thông qua quá trình nói chuyện, hắn đã xác định được đối phương là không có bối cảnh, đây dường như cũng không phải là một cái bẫy, lại có thể dễ dàng ném ra được hơn hai mươi vạn Mora như vậy, hắn đối phương vẫn còn dư.
“Chậc, sát tâm của ngươi tuy cũng không nhỏ, nhưng phẩm chất thực sự quá tồi tệ, tồn tại lại không lâu, ý nghĩa bao trùm không có, không phải là một mảnh thổ địa tốt để ươm mầm Sát D·ụ·c.”
Địa phát sát cơ, long xà khởi lục.
Chỉ là ngay trước khi hắn kịp biến ý nghĩ thành hành động, từ phía đối diện bỗng truyền đến một câu nói khiến hắn có chút không hiểu ra sao:
Tóm lại, mọi chuyện vẫn đang diễn ra đúng như ý muốn, thậm chí đối phương còn vì mạng sống ném ra túi Mora kia, cho đến khi....
Thanh bào thiếu niên vừa nói vừa bước tới phía trước, chẳng mấy chốc hai bên đã cách nhau bốn trượng.
“Còn nếu ngươi hỏi tại sao ta lại tốn công như vậy? Đương nhiên là vì g·i·ế·t các ngươi rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Này, ngươi vừa mới nổi lên sát tâm với ta đúng không?”
“Sát niệm lại càng khác, chỉ là một ý niệm xuất hiện bên trong tâm trí, thứ này lúc nào cũng tồn tại, người người đều có, trong mọi hoạt động. Do đại đa số mọi người đều khó có thể khống chế được tất cả niệm của bản thân, chỉ cần biết đến khái niệm ‘Sát’ thì thứ này hẳn sẽ tồn tại.”
Đó là ánh mắt g·i·ế·t chóc.
“Vậy nên chữ ‘làm tốt’ này ta xin nhận, ha ha!” Thanh bào thiếu niên cười lên hai tiếng, tiếng cười bao hàm thứ cảm xúc cực độ không rõ ràng, phảng phất có thứ gì đó đang vỡ vụn.
Đầu tiên là bọn hắn tiếp cận, là hắn để tên tiểu đệ trong tay bắn ra một mũi tiễn, không nhằm đúng chỗ yếu hại của đối phương, mà chỉ xẹt ngang qua, chỉ có chút Chân Khí lưu lại chút tác động có cũng coi như không, đối với Võ Giả cảnh thì sẽ lành rất nhanh.
“Kế đó là Sát Tâm, phân hai loại nhất thời cũng vĩnh cửu. Dưới tình huống nhất định từ sát niệm tới sát ý cuối cùng sẽ diễn hóa thành sát tâm, bắt đầu suy nghĩ đến các mặt không lý trí, dung hòa với nó, lại từ đó xúc tiến, thậm chí còn sinh ra được sát d·ụ·c, cuối cùng mới hóa thành hành động.”
Ngẩng đầu lên, hắn nhận thấy đối tượng người hơi run rẩy dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn lúc này đã toàn thân bình tĩnh, cặp mắt thanh tịnh nhìn thẳng hắn, tồn tại một loại tâm tình nào đó mà hắn không hiểu nổi.
Nhưng ưu thế bất chợt này hiện cũng là vô nghĩa, bởi vì ngay cùng lúc đấy, một vệt sáng chợt xuất hiện từ giữa ngực người này lao ra, bắn vọt về phía “Lý” tiểu thủ lĩnh nhanh khó mà tưởng tượng.
Phải, tuy rằng nói Đạo Bảo Đoàn ít g·i·ế·t người, nhưng đó là ít, không đại biểu không có.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.