Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 Chương 31: Sát khí
Quyển 2 Chương 31: Sát khí
Nàng chỉ biết được đến như thế, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để bận tâm tới chuyện khác, Mona lại hướng sự chuyên chú của mình lên bầu trời đầy sao kia.
Cũng không để cho nàng ngẩn người ở đó lâu, vị sư phụ đang đứng tại bên tấm bảng đen kia liền nói:
“Ừm, mười lần trúng chín sao có thể bảo chưa sai?” Thanh bào thiếu niên lại hỏi, chỉ là âm điệu sợ hãi bên trong giọng điệu đã không còn che giấu nổi.
Chỉ là, ngay trước khi hắn vừa định ra hiệu lệnh gì với đám tiểu đệ, phía trước đã lại truyền đến một câu hỏi:
Nghi hoặc nhìn sang sư phụ, Mona liền nhận được thêm một lời chỉ dẫn:
Nha đầu tên gọi Mona gật đầu với vẻ mặt đắng chát.
Chỉ là ngẩng đầu lên, bầu trời một mảnh xanh trong, sao trăng đâu chẳng thấy, nàng phải làm thế nào bây giờ.
“Tốt, ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu tiếp chủ đề hôm qua đang dang d- Hửm?”
“Hộc hộc! Hộc hộc!”
“Vậy – Vậy sao?” Thanh bào thiếu niên mặt mày hơi ngơ ngác, chỉ là sợ sệt trong mắt vẫn chưa tiêu biến đi mất, hiển nhiên là không tin vào mấy lời này, chỉ là dường như đang khó hiểu đối phương trong hồ lô bán thuốc gì.
“Nói chuyện với vẻ điềm tĩnh không thể thay đổi được việc ngươi đã đến muộn, Mona. Tổng là ba phút mười sáu giây, ngươi hẳn cũng tự biết bản thân sẽ phải chép phạt bao nhiêu lần rồi chứ?”
Đáp án có hai loại, một là tri thức, thứ hai... chính là linh hồn.
“....Khục, đó không phải chuyện trọng điểm, mà Lý tiểu huynh đệ không hiếu kỳ chúng ta bán thứ gì sao? Hiếm lắm, gần như độc nhất vô nhị luôn đó!” Tên thủ lĩnh nghe hỏi vậy liền sặc một tiếng, trừng mắt sang hai bên trong tiếng cười khó nén nổi của đồng bọn, sau một lát mới nói tiếp được.
“Vũ chi Tinh Vực?” Nàng lẩm bẩm ra cái tên này, ánh mắt lại chuyển về bầu trời sao, hướng lên trên một đoạn, ở nơi đó chính là nhóm Vũ tinh, có một chòm sao còn gọi Thanh Vũ….
Chiêm Tinh thuật, cũng giống như Bói Mệnh thuật, hay các loại con đường tìm kiếm thông tin trên mạng lưới vận mệnh này luôn tồn tại những hung hiểm.
Tên thủ lĩnh kia không đáp, khí cơ của bản thân đã bắt đầu ngoại phóng cùng lúc chậm bước tới phía trước, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là đã hoàn toàn trở thành nụ cười lạnh.
“Này, ngươi vừa mới nổi lên sát tâm với ta đúng không?”
“Ồ, trùng hợp vậy sao, ta cũng họ Lý, này quả đúng là duyên phận. Bởi vì trong nhóm bốn người huynh đệ ta lớn nhất, nên còn hay được gọi là Lý Tứ.”
Người của Đạo Bảo Đoàn, gần như không có gì nghi ngờ.
Chỉ là nếu không dùng những thứ đó, bọn họ đánh giá tuổi tác một người như nào?
“Chú ý kỹ Vũ chi Tinh Vực.”
Tiếng đồng xu va vào nhau vang lên, một túi tiền được ném tới trước mặt hắn khi hắn còn cách đối phương năm trượng.
“Ngươi lớn nhất, vậy không gọi Lý Nhất sao, nhóm có bao nhiêu người thì có can hệ gì?” Thanh bào thiếu niên bỗng hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ, dường như điều này còn có lực hấp dẫn hơn tất cả những gì mà tên kia nói vừa nãy.
Không phải tự kiêu, từ nhỏ thiên phú của nàng tại Chiêm Tinh học đã không tồi, nếu không cũng đã không được vị này Ma Đạo Sư tự thân thu làm đệ tử thân truyền, tuy rằng chưa có được thành tựu nhất định nào nhưng tại việc phân tích ý nghĩa của tinh tượng thì nàng đã có được bản lãnh kha khá.
Từ góc độ nhìn của Mona, vị Ma Đạo Sư này vừa mới nói được nửa chừng bỗng đột ngột dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lên bầu trời trên cao, xuyên qua từng ô cửa kính.
“Bán thứ gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu tử kia, nếu không muốn –“ Một giọng nam tử trầm thấp phát ra từ một trong các thân ảnh mới đến, chỉ là nói được nửa chừng bỗng dừng lại, do một bàn tay đã giơ lên tỏ ý ngăn cản.
Hiển nhiên, vị đang ngồi trong căn phòng lợp kính đằng sau cánh cửa này, người vừa được gọi “Sư phụ” bản thân là một trong các Ma Đạo Sư được tôn quý trọng vọng nhất, tại Phù Thủy Hội nắm giữ quyền nói chuyện tối cao, có thể sử dụng cả hai phương pháp nhìn người.
Leng keng!
“Không – Không, khỏi cần. Chút thương thế nhỏ con này - này không phải làm phiền các vị, lại nói vị huynh đài kia cũng chỉ là lỡ tay, lại không gây nên – nên hậu quả nghiêm trọng gì, sau một thời gian ngắn liền lành ngay ấy mà, cũng sẽ không để lại sẹo.” Thanh bào thiếu niên nghe được vậy liền vội khoát tay từ chối.
Đến trước một cánh cửa hơi sẫm màu, bên trên có chút hoa văn xen với ký tự tượng hình tràn ngập cảm giác thần bí, dường như là mục tiêu cần đến, thân ảnh này dừng lại, dần ổn định hô hấp, thậm chí còn đang bắt đầu chỉnh đốn lại trang phục của bản thân.
“Thật sao?!” Mona reo lên mừng rỡ. Chưa cần biết tinh tượng vấn có hóc búa tới mức nào, chỉ cần có cơ hội không cần phải chép phạt, đối với nàng đã là đủ rồi.
Bất quá, ngay sau đó bên tai liền lại vang lên giọng nói nhàn nhạt như thường ngày của sư phụ, chỉ là còn nghe đâu ra được giọng điệu phấn khích:
“Két...” một tiếng nhẹ, cánh cửa chậm rãi được mở ra, khiến cho ánh sáng từ bên trên trần nhà trong căn phòng, nơi vốn là các ô cửa kính trong suốt, có thể chiếu lên người thân ảnh này.
“Ta họ Lý.” Thanh bào thiếu niên đáp.
“Tất cả là tại bộ áo bào này, nếu không có nó ta đã có thể chạy nhanh hơn rồi, về sau lớn lên thành Ma Pháp Sư rồi sẽ phải mặc thứ gì dễ cử động cùng di chuyển hơn vậy.” Nàng thầm nghĩ, sau đó lại đếm thầm:
Có thể không phải là phản phệ, nhưng biết quá nhiều hay gây nên dị tượng cũng là tội, khi đó liền cần phải ngăn cách Thiên Cơ từ chính bản thân.
Điều này không khỏi khơi lên lòng hiếu kỳ của nàng, nàng cũng theo đó ngẩng đầu lên, chỉ để thấy từng hàng mây trong xanh trắng muốt, cũng không có thứ gì kỳ lạ.
“Mạng của ngươi.”
Chỉ là nhìn một hồi, nàng cũng chưa nhìn ra điểm gì thực sự đặc biệt. Các chòm sao vẫn như cũ, tinh tĩnh lặng, thần di chuyển chậm rãi, đan dệt nên các vận mệnh...
Bạch nhật chuyển dạ!
.....
Ma Pháp Sư, từ trước đến nay, có mấy ai dùng chiều cao đến đánh giá tuổi tác? Thậm chí dùng dung mạo khí chất?
“100.000 Mora, già trẻ không gạt-“ Tên thủ lĩnh lúc này đã lộ răng nanh sắc nhọn, giọng nói cũng trở nên có mấy phần âm lãnh, bỗng một tên tiểu đệ bên cạnh lại nghiêng đầu thì thầm thêm mấy lời, kẻ này mới lại tằng hắng lại giọng, nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở phía diện với thanh bào thiếu niên, có bốn thân ảnh vừa đạp bộ mà tới, phục trang trên người mang theo từng mảng phong trần dày đặc, vải vóc xơ xác lại kiệm tổn đơn sắc khó bị chú ý tới, cộng thêm khăn che trước mặt.
Điều này cũng không có gì đáng kỳ lạ, vốn là thân ảnh chỉ cao không quá một bộ hai, bất quá do đội một chiếc mũ trùm đầu màu xanh dương to quá khổ nên không nhìn kỹ được khuôn mặt, vốn vô cùng tinh xảo với hàng mi sắc lẹm, lại thiếu đi rất nhiều vẻ thành thục.
“Để tỏ lòng thành ý, ta còn gọi thêm hai người huynh đệ nữa, bọn ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có sai đương nhiên phải cùng nhận rồi.”
Trong phòng lập tức tối đi không ít, chỉ là dường như có liên hệ gì đặc biệt, dưới ánh sáng của nguyệt tinh, rất nhiều ký tự trong phòng bỗng sáng lên huyền ảo lung linh, thậm chí ngay cả một số tro bụi vốn đang tung bay trong không khí, hiện tại cũng đã trở thành từng sợi tơ bạc tràn đầy ý thơ.
“Chính sự?”
“Đúng rồi, chẳng lẽ tiểu huynh đệ không thấy được thành ý của chúng ta sao? À quên mất, đúng là ta chưa lấy ra thật, xin lỗi. Đây, chút băng gạc trị thương do ta mang đến....”
Vừa cắt ngang lời của tiểu đệ bên mình xong, tên này đã nhanh chóng nở một nụ cười xuề xòa:
Vị Ma Đạo Sư kia dường như cũng đã chú ý tới điểm này, không thấy đọc chú ngữ gì, pháp bào khẽ phất một lần, toàn bộ ô cửa sô trên cao kia bỗng đồng loạt xoay ngược lại, lộ ra màu đen huyền bí cùng thiên hà mênh mông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ khi nào mà con mồi nghĩ rằng, giả ngu có thể tránh được vận mệnh của bản thân?
Bàn tay vừa giơ lên chính là của người đứng gần thanh bào thiếu niên nhất, nay cách khoảng mười trượng, cũng đồng thời là người trước nhất của nhóm Đạo Bảo Đoàn này, thông qua hành vi đã đủ để xác minh vị trí thủ lĩnh của hắn.
Nàng không biện luận, bởi vì kinh nghiệm trong quá khứ đã chỉ ra rõ ràng, biện luận với sư phụ là một hành vi vô ích.
Ánh mắt phiết qua đứa học đồ năm nay mới bảy tuổi của mình, nàng nói với một ngữ khí nhàn nhạt:
“Ba phút mười sáu giây, tức một trăm chín mươi sáu giây, đây là con số mà ta phải chép phạt, lại còn không được dùng ma pháp nữa chứ! Mặc dù ta cũng mới chỉ là Ma Pháp Học Đồ ma lực còn thiếu lại thi triển được thuật pháp không nhiều, có thể hỗ trợ chỉ có Tốc Ký thuật, dùng xong liền cạn sạch ma lực, lại còn chỉ trong mấy chục giây, nhưng thà có còn hơn không...”
“Sư phụ.” Một giọng nữ non nớt vang lên, là của một đứa bé gái.
“Tóm lại, giá bây giờ là 200.000 Mora. Yên tâm, nếu không có tiền mặt, có thể lấy đồ vật thế chấp cũng được, bọn ta cũng không ngại. Quên mất chưa giới thiệu, vị này bên cạnh ta bản thân sở hữu một đôi mắt đặc thù, nhìn đồ vật có thể đoán giá, mười lần trúng chín, chưa sai bao giờ!”
“?”
“Khà khà, vị tiểu huynh đệ này xin cũng đừng nóng giận, số là người này bên ta cái gì cũng tốt, tiễn thuật lại kém tới đầu nhà bà ngoại hắn, nhưng lại hay thích táy máy tò mò nghịch cung nỏ, lỡ tay không cẩn thận làm bị thương vị tiểu huynh đệ này, chúng ta vô cùng lấy làm áy náy xin lỗi.”
“Nhanh nhanh, Mona! Một câu hỏi hóc búa mà các vì sao đã đưa tới! Nếu ngươi có thể nhìn ra được mánh khóe bên trong thậm chí tìm ra được chút manh mối, vi sư sẽ miễn cho ngươi chép phạt lần này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong hoàn cảnh này, tinh thần của Mona bỗng dường như được đề thăng. Nàng liếc nhìn xung quanh một hồi ngắn, có một loại cảm giác hoang đường là căn phòng bọn họ đang ở đã không còn tọa lạc ở thế giới cũ, bất quá nàng cũng không có lấy gì làm lạ, sư phụ cũng đã từng giải thích cho nàng, đó là trận pháp dùng để ngăn cách thiên cơ, cảm giác xa cách cũng là bình thường.
Một thân ảnh mặc bào phục màu lam lúc này đang vọt qua một hành lang dài với mặt sàn đá hoa cương, bên trên hai đường xếp đầy thư tịch tràn ngập mùi xưa cũ cùng các loại dụng cụ kỳ lạ, thứ phát ra tinh quang lung linh, thứ lại đang không ngừng vận động.
Nàng cũng biết là tương lai hình như sắp có một thứ được gọi là “Lượng Kiếp” tiến tới có thể che cấp đi phần lớn thiên cơ, nhưng thứ này về căn bản là chỉ đại thế, khi đó tính toán chút chuyện lặt vặt trong quá khứ nếu bản thân tu vi không tồi thì cũng không có vấn đề, hơn nữa hiện nay mới chỉ là giai đoạn tiền Lượng Kiếp, có được ma lực Thần Thông mạnh mẽ như sư phụ thì chải vuốt lại thiên cơ để nó lộ hình cũng không phải việc gì khó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên, nàng vẫn có thể nhìn ra được nhiều điều, chỉ là có thể để sư phụ nghi hoặc như vừa xong hẳn phải là một điều gì quan trọng hay kỳ lạ, mà nàng lại chưa thấy được gì.
“Ặc xin lỗi, ta vừa mới cập nhật lại giá cả. Tiểu huynh đệ ngươi cũng biết mà, lũng đoạn thị trường, chênh lệch buôn bán, cấp giá lưu động, nguồn vốn lưu thông, tăng giảm mức cung cầu cùng mấy vấn đề xuất khẩu hay nhập khẩu, một lời khó nói hết.”
“Phải, đó là một cuộc mua bán. Nhóm chúng ta đi rất nhiều nơi, từng trao đổi rất nhiều mặt hàng, một phần là do vận khí duyên phận tốt, phần còn lại chính nhờ vào chiếc mũi thính này, biết được đâu là khách hàng tiềm năng như tiểu huynh đệ đây. Yên tâm, mặt hàng chúng ta bán chắc chắn sẽ khiến tiểu huynh đệ ngươi hứng thú cùng thỏa mãn. À mà quên mất, tiểu huynh đệ ngươi tên gì?”
Chậm rãi nhặt lên, ánh mắt liếc qua số tiền bên trong, nháy mắt đã đếm đủ, thậm chí còn nhiều hơn không ít so với dự tính, tên Đạo Bảo Đoàn họ “Lý” này bỗng lại nở thêm một nụ cười, so với lúc trước còn muốn tươi hơn mấy lần.
“À ra vậy, nếu vậy thì tốt. Thế để chúng ta bàn chính sự vậy.” Nụ cười trên mặt tên thủ lĩnh này vẫn chưa thuyên giảm, thậm chí còn có thể thấy được hai mắt hắn hơi híp lại.
Phản ứng này rơi vào trong mắt tên tiểu thủ lĩnh Đạo Bảo Đoàn, hắn cười càng sâu, lại nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.