Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 Chương 4: Tĩnh ngư

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 4: Tĩnh ngư


Bất quá có thể làm được đến như vậy chứng tỏ người này cũng đã cách thiên nhân hợp nhất không còn xa nữa, cách đúng màng giấy mỏng, tùy duyên có thể đột phá.

Cần câu trong tay hắn nãy giờ vốn rung động nay lại càng rung lên dữ dội, dây câu tá loạn không ngừng. Dường như hắn đã tích s·ú·c nãy giờ, không ngừng dâng lên, vốn chỉ chờ đội một thời khắc thăng hoa, lại không có đường cản, ở giữa vô gian bị rút ra.

“... Được, cược 1 Mora.” Điều này lại một lần nữa khơi gợi lòng hiếu kỳ của Thiên thúc, hắn liền đồng ý.

Lời của hắn nói qua nghe huyền diệu nhưng thực ra lại rất đơn giản, có thể tóm gọn lại bằng một câu, chính là không có mồi thì dù thế nào cũng không thể câu được cá.

Bởi cỗ trường lực này đại biểu cho... Ý cảnh đại thành!

Chỉ là cuối cùng ngày hôm đấy dù là dựa vào quan sát của bản thân hắn vẫn không gặp được bất kỳ ai đáng chú ý, cũng không thấy được có gì khác thường, ngoại trừ việc va phải một nam hài trên phố.

“Ngoại động khó dụng, dĩ nội ích kỷ chi.”

Không chỉ tu vi Võ Đạo tăng tiến, ngay cả các phương diện khác cũng vậy. Các tạo nghệ trên Trù thuật cùng Cơ Quan thuật tạm không nói, võ nghệ hắn vừa xong đã đạt đến thiên nhân hợp nhất, là giai đoạn gần nhất với phản phác quy chân, lĩnh ngộ được sự liên kết giữa cảnh giới cùng tự nhiên, về căn bản càng chưởng khống thêm được uy thế, mơ hồ dẫn động thiên uy dù chỉ là một phần ngàn vạn một tia.

Thiên thúc sau khi chứng kiến tất cả tràng cảnh vừa xong liền vẫn đang trầm ngâm, không thể đọc được bất kỳ suy nghĩ nào từ trên mặt, cuối cùng lại chuyển sang dáng vẻ sầu não, thở dài một hơi như rất tiếc của, rút từ bên người ra 1 Mora đưa cho nam hài.

Gần quay về cảng, thấy trời bắt đầu tạnh, Lê Thanh Vũ mới bỏ chiếc mũ rơm trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt đang tươi cười của một nam hài 9 tuổi.

Phải đến tận lúc này, nam hài mới mở mắt ra, hai con ngươi xanh như màu biển, khẽ nói:

Thiên thúc đưa mắt dõi theo thân ảnh đối phương đang dần đi xa, bỗng mở miệng hỏi:

Thiên thúc nghe xong hơi ngẩn người, không phải vì lời này nói ra đã gần như ăn nhập hoàn toàn vào tự nhiên xung quanh, gần như là tiếng sóng vỗ trên mặt biển truyền đến, mà là vì thanh âm này còn rất trẻ, không khác gì của hài tử, lại còn...

“Vạn sự có đầu đuôi, có nhân quả. Nhân như đã gieo, liền sẽ được quả. Chủ động bước vào, kỷ vi động, ngư vi động, duy thiên địa tĩnh, động động song hợp.”

Mưa từ trên trời rơi như trút xuống chiếc mũ rơm của đối phương, lại chỉ vỏn vẹn như vậy không gây nên tiếng động, cứ như thể là người này đã thân hòa thiên địa, đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, trong tranh mà không phải tại tranh.

Khi đấy vị Chân Quân kia chỉ nở một nụ cười thần bí, bảo hắn cứ việc đi, trên đường tự sẽ gặp người này.

Thiên nhân hợp nhất! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nam hài khẽ gật đầu, lại nhỏ giọng nói:

Từ trên người nam hài giờ cũng đã xuất hiện một cỗ trường lực kỳ lạ, vừa giống với của Thiên thúc, lại dường như không phải. Mặt biển phía dưới theo đó bắt đầu sôi trào, còn dữ dội hơn lúc trước nhiều lần.

Nhìn thấy người này như vậy suy đoán đối phương là Thiên Xu Tinh của hắn đã được kiểm chứng, nhưng hắn cũng không hoảng, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhàng, vì so với việc diện kiến vị Đế Quân kia vào Tết Hải Đăng thì một Thất Tinh Võ Tôn cảnh cân lượng còn không quá nhiều, hơn nữa hắn không phải cũng đã từng chạm trán hai Thất Tinh khác rồi sao, tâm cảnh cũng chẳng quá rung động.

Lời này vừa dứt, đã có cá cắn câu. Thiên thúc lại quay sang nhìn nam hài.

Toàn bộ quá trình này nếu như đứng từ ngoài nhìn, có thể thấy được hắn không khác gì bước một bước nhẹ đi vào trong tranh, tuy đột ngột lại có cảm giác hài hòa tự nhiên khó tả.

Gần như trong nháy mắt, có một cỗ trường lực vô hình kỳ lạ bộc phát từ thân hắn, không phải uy áp của cảnh giới hay bất kỳ thứ gì, mà chỉ đơn giản là một loại cảm ngộ tâm cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối phương đội trên đầu một chiếc mũ rơm cũ kỹ, đường kính rất lớn, dưới hạn chế của góc nhìn liền che khuất đi hoàn toàn khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy từ phần cổ áo trở xuống.

Tiện thể nói luôn, từ sau vụ Hải Đăng đấy hắn đã không ngẫu nhiên gặp phải bất kỳ cao giai tu luyện giả nào suốt bảy tháng, thật có chút tạ ơn Đế Quân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiên thúc đoán không sai, chỉ sau hơn sáu phút, đã có một đầu Hắc Diễm Long Ngư miệng ngậm trúng dây câu, nhưng nam hài vẫn không gấp, lẳng lặng giữ nguyên hiện trường, lại đợi thêm mấy khác đến lúc quyết định liền đột ngột giật mạnh cần câu, mặt biển bỗng lại tĩnh lặng, chỉ có một đầu ngư phóng lên trời.

Đầu Hắc Diễm Long Ngư này rơi xuống liền được nam hài dùng một tay đỡ lấy, nhanh chóng điểm mạnh bốn lần lên thân khiến cho không còn động đậy được, chỉ là sau đó chính hắn lại nhắm mắt bất động tại chỗ.

Hơn nữa.... Thiên thúc lại nhìn xuống dưới mặt biển, đã thấy ở bên trong vùng nước sôi trào đấy bắt đầu xuất hiện cá ngoi đầu lên.

Lặng lẽ quan sát xung quanh, thấy được không có ai hắn liền thu hồi mũ rơm vào trong giới chỉ, không kìm lòng được thở ra một hơi.

Hắn cũng đã từ gần như không có chút tu vi nào lại tu luyện đến được Võ Đồ thập trọng, nửa bước Võ Giả cảnh, càng gần thêm một bước với tu vi lúc trước.

Điều này tuy khá khó xảy ra nhưng cũng không phải không thể, vì thường mặc dù thân là Võ Tôn nhưng hắn vẫn hay hạ xuống cảm nhận đối môi trường xung quanh của bản thân để có thể trải nghiệm như người bình thường, đây chính là mấu chốt trong công pháp truyền thừa của Thiên Xu, có chút v·a c·hạm trên phố cũng không phải lần một lần hai, lại thêm thoạt nhìn qua nam hài này cũng rất phổ thông nên hắn cũng không lưu ý nhiều.

Nam hài mượn dùng tràng diện vừa xong, lĩnh ngộ một trong các cảnh giới cao nhất của võ nghệ, thiên nhân hợp nhất, đồn là cảnh giới gần nhất với phản phác quy chân.

...

Hắn thực ra cũng không hẳn là thích câu cá, chỉ là đã từng một lần được Beidou vị thuyền trưởng kia nhìn thấy rủ đi câu một hồi ngắn liền nghĩ ra đây cũng là một cách rèn luyện tâm cảnh của Động lộ, cũng chính là cái gọi thiên địa động tâm ta động, lại tiện thể lĩnh hội sâu thêm Ý cảnh cùng võ nghệ.

Nhưng thân là một tên Võ Tôn Thiên thúc nhìn qua liền khám phá, người này cũng chưa thực sự đạt đến được thiên nhân hợp nhất, hiệu quả này chỉ đơn giản là vì đối phương đang rung động cơ thể mình theo đúng tần suất mưa rơi xuống, lại khống chế khí kình xuất nhập cơ thể vừa vặn đối ứng sự di dời của không khí xung quanh bản thân, cuối cùng mới tạo nên được hiệu quả thị giác như này.

Tâm ta động, thiên địa tĩnh!

Nam hài đối với việc người này bỗng xuất hiện cạnh bên cũng không lộ ra phản ứng hay biểu lộ khác thường nào, tâm thần dường như vẫn tập trung hết vào cần câu trước mặt, duy trì thứ quãng không gian tiếp cận thiên nhân hợp nhất của bản thân, chỉ là nếu có thể nhìn từ dưới lên liền sẽ phát hiện hai mắt nam hài này đang nhắm lại.

Khóe miệng hơi nhấc lên, Thiên thúc bước về phía trước một bước phảng phất như s·ú·c địa thành thốn, nháy mắt đã như quỷ mị xuất hiện ngay bên người nọ, giờ phải nói là nam hài kia.

Nơi cỗ trường lực này đi qua, mặt biển dần trở nên tĩnh lặng, từng hạt mưa rơi xuống biến nhẹ nhàng phảng phất chuồn chuồn lướt qua, gợn sóng ngày càng nhỏ, các đàn cá vốn ẩn mình bên dưới mấy tầng nước bắt đầu chú ý đến chỗ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ý cảnh hắn cũng đã tu luyện đến được tiểu thành, phối hợp với Khuy Minh Chân Kinh có thể tạm thời phóng xuất ra được một phần uy lực của Ý cảnh đại thành, không dễ gì có thể nhất niệm khống chế Thủy nguyên tố xung quanh.

“Xin hỏi các hạ quý danh?”

“Không có mồi câu, không có lưỡi câu, chỉ có một điểm sắt nhỏ ở cuối như chỗ cho cá ngậm, rốt cuộc đối phương định câu kiểu gì?” Trong lòng Thiên thúc nổi lên nghi hoặc, xuất phát từ hiếu kỳ hắn liền chầm chậm tiến lại gần hơn chút xem đối phương định giở hoa chiêu gì, cũng đồng thời quan sát đối phương kỹ càng hơn.

Nhưng không khí xung quanh bỗng lại dần như bị phóng đại, mưa rơi càng thêm tự nhiên, bức tranh họa cảnh vừa nãy đột nhiên ngưng thực.

Dường như hắn đã từng nghe qua?

Nam hài vui vẻ nhận lấy 1 Mora này xong liền thu về, dường như cũng hết việc làm, bắt đầu tưng tửng bước đi, phương hướng nhìn qua là đi về cảng, miệng lẩm bẩm:

Đã được một năm kể từ khi hắn xuyên không sang thế giới này, thời gian trôi qua thực rất nhanh, thoắt cái bốn mùa đã luân chuyển được một vòng.

Cách đây tám tháng trước, hắn được vị Chân Quân thường trú tại trên Ngọc Kinh Đài kia nhờ một việc, chính là đi quan sát cùng cung cấp một tầng bảo hộ sau chót cho tôn nữ của nàng.

Cửu thiên hạ vũ, long ngư quá hải, thật có một loại cảm giác cá vượt vũ môn.

Phối hợp với các loại thủ đoạn với nhau, giờ hắn thậm chí đã mạnh ngang hắn trong Mộng cảnh, dù hai bên cách nhau hoàn toàn một đại cảnh giới.

Bất quá so với Võ Tôn thì còn kém xa lắm.

Nam hài muốn thân hòa thiên địa, song phương đều động, cá như cũng động, hợp lại quy tĩnh. Muốn phá tĩnh này, không động không thể, đây là nhân quả.

Có thể tại nơi vắng vẻ gặp được một kỳ nhân như này, cũng có chút gọi là duyên phận, Thiên thúc nghĩ thầm.

Tiếng suỵt này, dưới màn mưa thực còn nhỏ hơn tiếng gián ợ, nhưng trong tai Thiên thúc lại vẫn nghe được rõ ràng, kèm theo đó là một câu nói:

Lại quay lại chủ đề chính, hắn có thể phát hiện ra đối phương từ khoảng cách xa như vậy một phần là do đối phương đi chậm lại không che giấu, phần còn lại là do trong trạng thái thiên nhân hợp nhất các giác quan của hắn đều rất n·hạy c·ảm có thể nghe ra khác thường trong tiếng gió mưa, từ đó phát giác.

Bởi vì mồi chính là nhân được đưa ra, cũng là biến động.

Thấy đối phương không có phản ứng, Thiên thúc dường như cũng hiểu ra điều gì, vẫn duy trì đứng bên cạnh mà im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn đã đạt được vô dữ luận tỉ vào cách đây sáu tháng trước, tức là một tháng sau Tết Hải Đăng, quá trình thực ra cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, vẫn chỉ là chuỗi những ngày tu luyện phổ thông như vậy.

Cứ đà này, khoảng cách đầu ngư đầu tiên được câu lên cũng đã không còn xa, hơn nữa...

Thiên thúc ở một bên nhìn lấy cảnh này có chút trợn mắt há hốc mồm, hắn đương nhiên là nhận ra thứ trường lực này, chỉ là hắn lại không nghĩ có thể nhìn thấy trên người đối phương nếu nam hài kia còn trẻ như vậy.

Động lộ đệ tam tâm cảnh.

Người lùn này dường như không hề hay biết có người đang tiến lại gần bản thân, bất quá khi Thiên thúc chỉ còn cách hắn không tới năm mươi bộ, người này bỗng đưa một tay lên kề môi, suỵt nhẹ một tiếng.

Người này khoác lên trên thân một chiếc huyền bào ống dài, dường như mang hơi hướm quân phục khi sở hữu một số đường viền gấp cạnh xếp thành hình tự khung, đề ở bên trên là một loại họa văn khó nhận ra được nguồn gốc, phẩm chất không thấp khả năng cao là Tinh phẩm.

“Trong vòng mười phút, tất có cá tự mình dâng lên. Cược 1 Mora.” Nam hài nói, dường như ẩn giấu chút cười khúc khích.

Một lời này vừa ra, mấy giây sau trong tiếng mưa đã lại truyền về:

“Cược gì?”

Một nam hài nhìn qua thiếu niên còn chưa tới, đã lĩnh ngộ được Ý cảnh đại thành!? Lại còn từ đấy phối hợp tâm cảnh, tạm thời mô phỏng ra trạng thái cao nhất của Động lộ, tâm ta động thiên địa động?

“Huyền gia đệ tử, Lê Thanh Vũ.”

Lại nhìn lại trang phục của đối phương, Thiên thúc lâm vào hồi tưởng ngắn ngủi, cuối cùng mới nhớ ra mình đã từng gặp người này ở đâu.

Bất quá như nam hài lại có thể cảm nhận được, khoảng cách giữa bản thân với phản phác quy chân kỳ thực vẫn còn cách xa một đầu hồng câu vô biên, vĩnh viễn khó lòng đi hết, tất cả cảm giác gần hơn đều chỉ là ảo giác mới sinh.

Nhưng giờ xem ra, nhãn lực của hắn đúng là còn cần được rèn luyện thêm.

“Thiên hạ hữu tận, chư vật đẳng nhai.” Đột nhiên, Thiên thúc bỗng lại mở lời, đi sang bên cạnh mấy bước, lấy ra cần câu cùng mồi, lại lựa chọn địa điểm ném xuống thả câu.

Thiên nhân hợp nhất! Thiên thúc là hàng thật giá thật thiên nhân hợp nhất, lại còn là của Võ Tôn cảnh!

Vậy là hắn liền làm theo tác phong nhất quán của bản thân, trước chuẩn bị chút bố cục, sau lại tự mình đi tùy cơ ứng biến, cũng chứng kiến kết quả của phiên tòa xét xử đấy, biết là việc đã thành không còn cần chuẩn bị thêm liền quay về, thế là đã kết thúc một ngày.

Cứ thế, hơn nửa canh giờ trôi qua, mưa ngày càng nặng hạt. Nhưng cả hai vẫn không có bất kỳ cử động nào.

Cá di chuyển trong nước động, kỳ thực vốn đều là động nên lại thành tĩnh, bất quá lại bị Ý cảnh đại thành hợp ý với tự nhiên làm động thêm một lớp, dẫn đến cá không còn an ổn trong môi trường tự nhiên, theo bản năng liền truy cầu sự thích hợp vốn là tĩnh, cuối cùng sẽ đi theo đầu nguồn của động, này là nhân quả bắc cầu.

Sau hơn hai tháng ngồi chờ ở Võ Đồ cảnh đỉnh phong, chỉ rèn luyện võ nghệ cùng tâm cảnh, giờ hắn đã được đền đáp.

Lại mở mắt ra, hai con ngươi đen nhánh hơi linh động, hắn thu cá vào trong giỏ bên người, miệng cười hướng Thiên thúc nói:

Lê Thanh Vũ nói thực, hắn không hề trông chờ việc nhìn thấy Thiên Xu Tinh, một trong Ly Nguyệt Thất Tinh ở chỗ như vậy. Bất quá nghĩ lại sở thích của đối phương là câu cá, này cũng không quá đáng ngạc nhiên.

Không dễ gì được một vị Chân Quân nhờ vả, lại thêm hôm đấy cũng đang rảnh coi như đi dạo phố, hắn liền đáp lời, bất quá trước đó vẫn có hỏi tại sao bản thân lại là tầng bảo hộ sau chót, hẳn là có người ở phía trước rồi?

“Đầu Long Ngư này phẩm chất không tệ, tối nay lại có món ngon rồi...”

Vậy nên hắn cứ tiếp tục làm việc của bản thân, may mắn là đối phương dường như cũng đem đến cho hắn tí xúc động, lại tự trình diễn bằng thiên nhân hợp nhất của bản thân, này đáng ra hắn còn cần cảm tạ đối phương về chuyện đó. Bất quá về sau sẽ có cơ hội.

“1 Mora?”

“Thụ giáo. Bất quá, này vốn có thể. Nếu không, ta với ngài cược?”

“Động tĩnh khác thường sẽ làm cá hoảng sợ.”

Quyển 2 Chương 4: Tĩnh ngư

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 4: Tĩnh ngư