Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 2 Chương 2: Người sau màn
Đó là bởi vì, đại đa số bọn chúng đều đang tụ tập ở ngoài này.
“Ha ha ha! Hại thê nhi tử ta c·hết, hại thôn dân ta c·hết, La Phong ta dù hóa thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!”
Chiến ý bốc lên dữ dội, giờ hắn đang không khác gì một nhân vật bước ra từ các cố sự từng kể cho nhi tử, tư thái anh dũng vô cùng, lấy một địch trăm.
Sắc mặt của Thanh Mộc bang chủ lúc này đang rất khó coi, nhìn ra được vẻ con vịt đun sôi trước mặt còn để bay mất, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng bản thân lại không nổi giận, mà chỉ nói lại bằng giọng điệu lạnh nhạt:
“Thanh Mộc bang chủ cứ yên tâm, sẽ không diễn ra trên lãnh địa của bang.”
“Có chúng thuộc hạ.” Bảy thanh âm đằng sau đồng thanh hô lên, đều đều hữu lực.
“Lại hứa thêm với... mẫu thân... là ngươi sẽ không... nhớ đến ngày hôm nay.... Cứ coi tất cả chỉ... như một cơn ác mộng... Khi đấy ngươi sẽ... được thanh thản... có một cuộc sống bình thường... cưới một nữ tử tốt làm thê tử...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giao cho các ngươi.” Thanh Mộc bang chủ nói.
“Ngài cứ thử nói xem?”
“Ha ha ha, Đặng La Phong ngàn tính vạn tính, đã chế tạo vô số giả tượng từ việc chuẩn bị sẵn một hình nhân thế mạng cho nhi tử, lúc c·hết còn phẫn uất hô lên việc thê nhi bị hại c·hết nhằm củng cố việc này, cuối cùng lại không nghĩ tới thê tử xót con nên đưa cho thêm mấy văn đồng tiền, lại bại lộ tất cả tính toán của hắn.” Quỷ dị nhân nghe được lời bẩm báo liền cười lạnh một hồi, sau đó nói.
Bởi vì nàng biết, đây chính là lần cuối nàng còn gặp được nhi tử.
Hắn chính là phụ thân của Trần An, Đặng La Phong!
“...Cũng không vấn đề gì, dù sao dạo gần đây lũ Fatui đang quản hơi rộng, cho chúng chút giáo huấn cũng là không sai, để chúng biết địa đầu xà không dễ bắt nạt. Bất quá...”
“Trần An.... Cho phụ mẫu xin lỗi... Bọn ta đã không đủ mạnh... để thủ hộ ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàng trăm tên Hilichurl!
Trần An có chút không lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Mẫu thân hắn hai mắt đều đang đỏ lên tưởng chừng như vừa khóc qua, này có thể hiểu được, thế nhưng tại sao nàng lại phải cười, thê lương đến vậy?
“Giờ chỉ cần tìm tới nam hài đó, là tương đương đoạt được tấm phù lục.”
“Nếu có kiếp sau, hướng Thần Quân phát thệ, tất sẽ đồ diệt các ngươi Thanh Mộc bang toàn bang từ trên xuống dưới...”
Chỉ là trước khi hắn kịp hô lên hai tiếng:”Mẫu thân!” thì đôi bàn tay kia bỗng nâng lên chắn trước miệng hắn, ngăn không cho hắn phát ra tiếng.
Song quyền nan địch tứ thủ, linh lực trong người cũng sắp cạn kiệt, không còn có thể điều động phù lục được nữa, hắn biết là bản thân sắp phải c·hết ở chỗ này.
Bất chợt đôi mắt nàng lại lóe lên vẻ quyết đoán cùng ngoan lệ, tay nàng cầm cán dao đẩy mạnh xuống một đường, mở toang toàn bộ vùng bụng!
Sau khi làm tất cả những việc này, nàng vẫn chưa c·hết, lại lẩm bẩm những lời chú ngữ khó lòng nghe rõ, nhất thời cả ba tấm phù lục kia đều sáng lên, thân ảnh Trần An thoáng mờ dần rồi biến mất.
“Dù là Trung Thừa cảnh như ta nếu không né kịp hẳn cũng khó có thể lành lặn. Kế sách này quả là đúng đắn, cũng may nhờ có hàng của Ngũ tiên sinh.”
“Mà nói thật, ta có chút tò mò, lượng phấn hoa cần thiết cho hoạt động lần này, không phải mấy vụ tập kích các quân đoàn Fatui gần đây là do các ngươi làm chứ hả?”
“Hẳn các hạ có diệu kế?” Nghe được ngữ khí chắc chắn của đối phương Thanh Mộc bang chủ không khỏi có chút hi vọng.
“Bẩm bang chủ, Ngũ tiên sinh phán đoán quả nhiên là chính xác, trải qua kiểm toán sơ bộ có thể thấy trong nhà của đối phương dường như có thâm hụt một lượng tiền tài nhất định!”
“Vậy ta mong chờ tin tốt của bang chủ các hạ.”
Trần An nửa nghe nửa không nghe được những gì mẫu thân hắn nói, ngay khi ba tấm phù này được dán lên trán, nhất thời hắn cảm thấy vô số thông tin kiến thức kỳ lạ không biết từ đâu tràn ngập não hải, làm hắn mê muội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“... Ha ha, nói chuyện với người thông minh quả nhiên là dễ chịu. Được rồi, thời cơ cũng đã không sai biệt lắm, thất đại trưởng lão?”
Chỉ là hắn biết, tình trạng này tuyệt đối sẽ không kéo dài được lâu.
Lam bào phất phơ trong kình phong, nhiều chỗ đã rách rưới, thân ảnh này cũng có nhiều vị trí chịu tổn thương đang chảy máu, nhưng hắn vẫn như cũ bộc phát ra loại uy thế nào đó khó tả, giống như một đầu thú hoang dã tuyệt đối không thể khuất phục.
Bùm! Một t·iếng n·ổ lớn phát ra, cũng kéo theo bốn tên Mitachurl cùng hàng chục Hilichurl xung quanh chôn cùng! Khuôn viên mười trượng một mảnh đỏ rực không ngọn cỏ!
Nhẹ nhàng xoay nhi tử lại đối mặt bản thân, mẫu thân của Trần An bỗng cười, một nụ cười vô cùng thê lương.
Mấy phút sau, người này quay lại, bẩm lại lên với ngữ khí có mấy phần kinh ngạc:
Tự nhiên bị ôm chặt từ phía sau, Trần An cũng không giật mình, bởi vì hắn rất quen thuộc cảm giác này.
“Gà c·h·ó không tha!”
Quỷ dị nhân nói lời đấy xong, thân hình liền hóa thành một đạo hắc vụ rồi biến mất.
Vô số máu từ đấy bắn ra, tung tóe lên khắp người Trần An, nhuộm hắn một thân tinh huyết.
Nàng âu yếm mà nhìn nhi tử, một tay khẽ buông ra lấy từ bên hông một chiếc túi vải dường như đã được chuẩn bị từ trước, vắt nó ngang qua người đối phương.
Nhưng bắt nguồn từ thân tình, ý chí của hắn vẫn kiên cường gắng chịu được, vẫn cố gọi trong cơn không tỉnh táo:
“Làm sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đấy, nếu đã không muốn phải đối mặt một vị Kim Đan kỳ Huyền gia tu sĩ thân mang nhiều loại tuyệt học gia truyền quỷ dị, thì đây là cái giá phải trả. Thiên hạ nào có món ngon nào dễ ăn, hẳn bang chủ các hạ hiểu được điều đấy chứ? Với lại hiện tại đối phương chỉ là một hài tử, tự nhiên các hạ cũng không cần nhất thiết phải mạo hiểm, đây cũng là một điểm lợi.”
Dường như đụng chạm đến chỗ nào khó chịu trong người, nàng bỗng khục thêm một tiếng, máu từ trong mồm bắn lên mặt nhi tử, nhuốm nó bằng một màu đỏ, nhưng này lại dường như tự có dụng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người này còn chưa kịp ứng lệnh, đã thấy quỷ dị nhân đội mũ chùm đầu nãy giờ vốn im lặng bỗng nói:
“Vô ích thôi. Dùng cách đấy không tìm được đâu.”
Bi ai vì hắn biết là thê tử của hắn đ·ã t·ử v·ong, bởi vì bí thuật đó để thi triển vởi tư cách Võ Đồ đỉnh phong như nàng thì đại giới sẽ chính là c·ái c·hết.
Nàng lúc này đã thả ra hai tay giữ hắn, một tay nắm chặt chủy thủ.
Còn kinh hỉ là vì hắn biết... Nhi tử của hắn đã thoát nạn, có được tia hy vọng tiếp tục sống sót!
Mẫu thân Trần An thấy nhi tử như vậy, nàng bỗng bật khóc, hai dòng nước mắt lại chảy xuống hai bên má, thuần một màu đỏ.
… Cùng lúc đấy ở trên một ngọn cây nọ cách thôn hơn một dặm....
“Mẫu thân!!!” Trần An lập tức vùng vẫy mạnh, nhưng dù sức lực hắn không phổ thông vẫn không sao đọ được với mẫu thân hắn, đôi tay vốn mảnh mai cùng gầy yếu đấy giờ lại như gọng kìm đang siết chặt hắn lại, cũng ngăn cho hắn không thốt ra được bất kỳ lời nào, cũng không thể hỏi được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một cây chủy thủ đang cắm sâu vào ngực mẫu thân hắn, máu tươi đang không ngừng từ đó chảy ra.
“Ha ha, không dám nhận, đều là do Thanh Mộc bang chủ đa mưu túc trí.” Một giọng nói bí ẩn lại vang lên bên cạnh, ngữ âm bên trong khó lòng phân nam nữ, là của một đạo thân ảnh người mặc áo choàng đội mũ trùm kín đầu.
“Không cần phải ra lệnh cho thủ hạ đề phòng cảnh giới xung quanh, nam hài này hiện tại đang ở đâu đó trong cảnh nội của Ngoại Ô Li Sa, sớm đã không còn tại Mân Lâm này. Hẳn là La Phong tên kia đã sử dụng một loại gia truyền phù lục nào đó tiến hành truyền tống.”
Hilichurl nhiều khó đếm hết, căn bản không chỉ có mấy chục con như lúc trước Trần An đã nhìn thấy.
“Tuân lệnh!”
Mẫu thân của Trần An sau khi lấy ra liền dán ba tấm phù này lên trán hắn, khi này nàng mới mở miệng nói sau một lúc lâu im lặng:
Hắn đột nhiên thu hồi toàn bộ phòng ngự, bỗng ngửa mặt lên trời cất tiếng cười to càn rỡ:
Quỷ dị nhân chỉ cười nhạt hai tiếng, lại nói mấy lời với vị trưởng lão nọ, người sau khi được chính bang chủ là thanh bào nam tử kia gật đầu liền chấp hành mệnh lệnh.
“Ngươi sẽ đến... một chân trời mới... Ngươi sẽ có... một cuộc sống mới... Ngươi sẽ mạnh mẽ... Ngươi sẽ kiên cường mà... sống tôt... Hứa với mẫu thân đi....”
Không cần ước tính, hắn vẫn biết nãy giờ bọn hắn đã phải g·iết không ít hơn năm chục tên, nhưng này là không đủ thay đổi thế cuộc.
Một thân ảnh đứng giữa hơn trăm tên Hilichurl, quanh thân có năm sáu tấm phù lục đang không ngừng xoay chuyển bộc phát quang mang ngưng hình, khi thì kiếm khi thì khiên, khi lại hóa thành Nguyên Tố kết hợp lúc lại hỗ trợ di chuyển, giúp cho thân ảnh này có thể liên tục tả xung hữu đột.
Nhưng ba tấm phù trước mặt lại khác biệt, dù không có bất kỳ nhãn lực hay tri thức, hắn đều cảm nhận được sự bất thường của bọn chúng, cảm nhận được “uy áp”.
“Phu... quâ-....”
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong lòng, La Phong bỗng giống như cảm nhận được điều gì, quay mặt vào trong thôn trong nháy mắt, trong lòng sinh ra hai cảm xúc trái ngược lẫn lộn, bi ai hòa kinh hỉ.
....
“...Tốt, ta sẽ tổ chức cho thủ hạ đi truy tìm tung tích đối phương.” Sau một hồi yên tĩnh, Thanh Mộc bang chủ mới lại gật đầu, chỉ là giọng lạnh hơn rất nhiều.
“Một đoàn Hilichurl trừ khi có được Lawachurl, nếu không gần như không tồn tại việc có tận năm tên Mitachurl đi cùng nhau như này, đều đã sớm lâm vào n·ội c·hiến. Số lượng Samachurl rất ít, xem ra các ngươi hẳn là biết chọn thời cơ. Lại nhìn từ triệu chứng, không thể nghi ngờ là đống phấn hoa của lũ Cicin thuộc Fatui đấy...”
Tiền thôn hiện chỉ còn mình hắn sống sót, có lẽ còn có một hai Võ Đồ khác đang hỗ trợ thôn dân di tản về chỗ trú ẩn.
Chỉ là trong những giây phút cuối, hắn lại không nghĩ quá nhiều đến sinh tử của bản thân, vốn là lý do năm đó hắn từng từ chối phụ thân ra ngoài xông xáo, ngược lại nghĩ đến thê cùng nhi tử.
Khi này, dường như đã dùng hết toàn bộ khí lực bình sinh, nàng mới ngã xuống, mặt như hướng về phía tiền thôn, khẽ thì thào:
“Vậy có nghĩa là?” Thanh Mộc bang chủ hỏi.
“Tấm phù lục kia hiện đang nằm trên người nam hài kia, nhi tử của Đặng La Phong, Đặng Trần An!” Quỷ dị nhân xác nhận.
“Không biết là nàng đã-“
Chỉ là hắn còn chưa nghĩ ra được đáp án hợp lý, ánh mắt đã từ trên mặt nàng rơi xuống phía dưới, liền đã phát hiện ra một tình cảnh kinh dị.
“Mẫu... thân...”
La Phong lại quay mặt lại nhìn địch nhân trước mặt, là năm tên Mitachurl cùng trăm tên Hilichurl, mấy tên Samachurl ít ỏi đã sớm bị hắn nhắm đến từ ban đầu liều mạng cũng phải g·iết cho bằng được, bởi đối với một Huyền gia tu sĩ như hắn thì Samachurl chính là đối tượng nguy hiểm nhất.
“Bẩm, đều là loại tàn khuyết, dường như đều là vẽ tay, không mang tính thực chất.”
“Phù lục? Loại như nào?”
Ở phía tiền thôn, tất cả đều đang hỗn loạn thành một đoàn.
....
Dư quang lóe qua nơi khóe mắt, hắn thấy được các võ giả đã chiến đấu cùng mình, bọn họ vốn là giữ vững phòng tuyến cho thôn để cho các thôn dân có thời gian chạy trốn, nay đều đ·ã c·hết hết dưới số lượng quá đông của địch nhân.
Nàng sau đó lại lấy từ bên hông ra ba tấm phù lục một đen một trắng một đỏ, Trần An nhận ra cái này, chúng giống hệt những thứ mà phụ thân hắn thường vẽ mỗi khi rảnh rỗi, ban đầu hắn cũng tưởng là có pháp thuật gì bên trong nhưng dù có thử như nào cũng không gây nên phản ứng, phụ thân hắn đều chỉ đứng ở một bên cười.
“Nào nào Thanh Mộc bang chủ, đang là minh hữu tạm thời thì đừng dùng từ nặng đấy chứ, thiếu văn nhã lắm. Còn chuyện có con đường khác hay không, ta khẳng định là có, nhưng hiện tại giao ước giữa hai bên vẫn còn có hiệu lực, bản giáo đương nhiên sẽ càng thêm khuynh hướng Thanh Mộc bang các hạ.” Quỷ dị nhân đáp lại, từ trong ngữ khí không ngờ lại nghe ra được chút gì đó hào hứng, nhưng phối với giọng bất nam bất nữ của hắn lại làm người sởn tóc gáy.
Khẽ cười gằn, hắn nghĩ thầm trong lòng:
“Kim Đan kỳ tự bạo, uy lực thực không nhỏ.” Một giọng nam tử trầm thấp vang lên, là của một vị thanh bào nam tử, trước mi tâm điểm ba chấm nhỏ, thoạt nhìn qua có một loại khí chất xuất thần.
“Ồ, vậy sao ta thấy Ngũ tiên sinh các hạ đối với việc này lại không để tâm hay sốt ruột là mấy? Hẳn là có con đường khác rồi? Coi chúng ta chỉ như dê thế tội, định qua cầu rút ván?”
“Bất quá dù định giá họa hay không, bộ mặt bẩn thỉu của các ngươi cũng không thể che giấu được!”
Quyển 2 Chương 2: Người sau màn
“Hẳn chỉ là đánh lạc hướng. Tìm tiếp, lật tung mười thước đất bên dưới nhà cũng phải tìm cho bằng ra! Thậm chí là cả cái thôn này!”
Dứt lời, hắn liền thôi động toàn bộ linh lực còn lại trong người, tiến hành tự bạo!
Chữ “quân” còn chưa trọn đã không còn nghe được âm cuối, vì nàng đã trút hết hơi thở cuối cùng.
“Bẩm bang chủ, đã tìm thấy được hai bộ t·hi t·hể cùng một số tấm phù lục trong nhà của đối phương, ngoại trừ đó ra không tìm được gì nữa. Nhà của đối phương cũng đã bị t·hiêu r·ụi dưới ảnh hưởng của h·ỏa h·oạn.” Một trong thất đại trưởng lão của Thanh Mộc bang một chân quỳ xuống, báo cáo với thanh bào nam tử.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.