Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Thầy Chu gửi tin nhắn xong lại vỗ vai tôi: “Bạn học Kiều Mịch, tiếp tục giữ vững phong độ nhé! Thầy đi trước đây.”
Trần Tuyết mím môi, bấm vài cái trên điện thoại rồi đưa cho tôi: “Kiều kiều…”
“Trước đây họ chỉ nhắm vào anh, không ngờ lần này còn lôi cả em vào…” Giọng anh ấy khàn đi, “Xin lỗi, Kiều kiều.”
Vừa mở cửa bước vào, tôi thấy Trần Tuyết và các bạn đã có mặt.
"Sao lại không được? Lần trước em đánh nhau với Trình An cũng bảo thầy thế, lúc đó thầy còn nghĩ là em sợ mẹ lo lắng. Nhưng giờ chuyện đã xong rồi, đại học còn trao thưởng cho em, đây là chuyện tốt, tất nhiên phải báo cho mẹ em biết chứ!"
Nhưng mà, có ích gì chứ?
Cười c·h·ế·t mất, đúng là không thể phản kháng.
Tôi hài lòng gật đầu: “Quả nhiên đây mới là cách tốt nhất để khiến đàn ông im miệng.”
Đôi mắt Trình An sáng rực lên khi nhìn tôi.
Cứu với, căn bản là không thể ngăn lại!
Tôi ôm chặt tấm cờ danh dự bước ra khỏi hội trường, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người chưa rời đi.
"Bạn học Kiều mịch, rất giỏi! Còn chưa đến ngày kỷ niệm thành lập trường mà em đã mang vinh quang về cho khoa Công nghệ Thông tin rồi! Nào, mở cờ ra cầm cho đẹp, để thầy chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm!"
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta.
“Muốn cái đầu anh ấy.”
Hừ,! Cho chừa cái tội cười tôi!
“em thấy rồi.”
Đại học vừa trao cờ danh dự cho tôi, đó là một lời tuyên dương, nhưng cũng là một lời cảnh báo đến những kẻ khác. Thế mà ngay sau đó, những người này vẫn bàn tán, vẫn ngang nhiên phán xét.
Còn rất nhiều bình luận ác ý khác, nhưng sau khi refresh, một số đã bị xóa. Quản trị viên của trang cũng để lại một dòng cảnh báo yêu cầu bình luận văn minh.
Vừa nói, thầy vừa mở WeChat gửi ảnh cho mẹ tôi.
Tôi liếc qua, toàn là những người hóng chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lòng tôi bỗng thấy ấm áp.
“Kiều kiều, trên trang ‘confession của đại học…”
Tôi thấy buồn cười, đưa tay nhéo nhéo mặt anh ấy: “Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Tôi chỉ biết thở dài bất lực.
Buổi họp kết thúc tại đây. Trưởng ban Tôn vỗ vai tôi đầy hài lòng, dặn dò vài câu rồi dẫn Trình An đi mất.
Nào là “cô gái bí ẩn Kiều Mịch đấu tay đôi với đại ca Trình An, sức chiến đấu bùng nổ, vẻ vang trở thành đại ca mới, lại còn ôm luôn mỹ nam cựu đại ca về nhà.”
Tôi cười khẽ, trả điện thoại lại cho cô ấy.
Nhưng Trình An vẫn thấy được.
Trình An lập tức im bặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi nâng mặt anh ấy lên, không báo trước mà hôn xuống.
Có người tham gia buổi lễ hôm nay đã đăng toàn bộ sự việc kèm theo ảnh chụp của tôi lên đó. Phía dưới đã có hàng trăm bình luận.
Nhưng Trần Tuyết và các bạn vẫn rất giận, Hứa Điềm còn tức tối mắng vài câu.
Không hổ danh là Trưởng ban Tôn.
Trưởng ban Tôn quay đầu thấy cảnh đó cũng trừng mắt theo, tôi còn nghe ông ấy nghiến răng ken két:
Trần Tuyết do dự một lúc mới lên tiếng: “Kiều kiều, cậu nổi tiếng rồi.”
Chương 16
"Thôi thầy ơi, mẹ em bận lắm, đừng gửi mấy thứ này cho bà ấy nữa!"
“Cực kỳ tốt.”
“anh không làm gì sai cả, đừng tự trách mình như vậy.”
Nhìn khuôn mặt chẳng còn chút buồn bã nào của anh ấy, tôi lập tức tặng anh một cái bạt tai.
Tôi đờ đẫn đứng đó, mặc cho thầy chụp vài tấm ảnh. Rồi bỗng nhiên nghe thấy thầy nói:
Thầy Chu nhướng mày:
“em đã nói rồi, Kiều Mịch này chưa bao giờ để tâm đến danh tiếng. Chỉ cần em không hổ thẹn với lòng là đủ.”
Một lúc sau, anh ấy bỗng làm bộ lau nước mắt, bĩu môi đầy tủi thân: “Nhưng vẫn thấy khó chịu, Kiều kiều, hôn nữa đi, muốn nữa…”
Tối đó, anh ấy đến tìm tôi, sắc mặt không mấy dễ chịu, nhìn tôi mấy lần như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cậu xem, luôn có những người dành sự ác ý lớn như vậy cho một người xa lạ, dù rõ ràng đây là một chuyện rất tích cực.
Trần Tuyết thấy tôi im lặng, lo lắng gọi tôi một tiếng.
Đôi tai của Trình An lập tức đỏ bừng.
[Năm nhất mà ghê gớm vậy, nhìn xinh xắn thế này, chắc hồi cấp ba cũng chẳng hiền lành gì đâu.]
Sau đó, cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem—là bài đăng trên trang “confession” của đại học.
Nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa, nụ cười vẫn hiền hậu như cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng sự nhiệt tình của thầy Chu khiến tôi không cách nào từ chối nổi.
Thầy Chu vui vẻ bước tới, vỗ vai tôi đầy tự hào:
[Có khi nào còn dữ dằn hơn cả đại ca trường không nhỉ?]
Trình An ngoái đầu nhìn tôi, mặt đầy vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải vẫy tay chào.
[Hahaha, vậy là trường mình sắp đổi đại ca rồi?]
“Chỉ là mấy kẻ chỉ dám nấp sau màn hình để nói xấu người khác thôi, không đáng để tức giận. Qua vài ngày, hết hứng thú là họ sẽ ngừng lại.”
Vừa thấy tôi, họ liền tự động tản ra, nhường đường cho tôi, ánh mắt đồng loạt hướng về phía tôi.
Ngẩng đầu lên liền thấy cả ba người họ đều có vẻ mặt muốn nói lại thôi.
"Không được, vinh dự lớn thế này, thầy phải gửi cho mẹ em xem mới được!"
Thôi bỏ đi thầy ơi?
Tôi nhún vai: “Nổi thì nổi thôi. Mọi người đều là dân ăn dưa, mà tớ thì người đẹp lòng tốt, tạm thời làm quả dưa này cũng được.”
“Được rồi, được rồi, tớ không tức giận, các cậu cũng đừng giận nữa nhé!” Tôi vừa nói vừa lấy mảnh vải trong tay lau mũi, “Cảm động quá, tớ thật sự yêu các cậu mà!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nào là “đại ca trường quay đầu hoàn lương, rửa tay gác kiếm vì tình yêu.”
Chu duyệt thấy tôi không để tâm, khẽ thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi khẽ nâng mặt anh ấy lên, lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Cửa vừa đóng lại, họ đồng loạt ngước nhìn tôi, trên tay mỗi người đều cầm điện thoại.
Bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, tôi vội vàng rảo bước về ký túc xá.
"Thằng nhóc thối tha này mà cũng có mặt mũi cười à!"
Tôi cúi xuống nhìn, phát hiện còn rất nhiều bình luận công kích tôi.
Tôi cúi đầu theo ánh mắt của họ, phát hiện thứ vừa dùng để lau mũi chính là… tấm cờ danh dự mà đại học trao cho tôi.
[Cô gái này ngay cả đại ca trường cũng dám đánh, lai lịch không đơn giản đâu?]
Tin tức trên “confession” liên tục được cập nhật, chẳng mấy chốc bài đăng về tôi đã bị đẩy xuống.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nghiêm túc nói: “Trình An, sau này đừng nói xin lỗi với em.”
Tấm cờ thi đua nặng trĩu trong tay.
Trình An khựng lại, nét mặt thoáng hiện lên cơn giận: “Kiều kiều, đừng để ý đến mấy lời vô nghĩa của bọn họ. Đám người đó chỉ là rảnh rỗi kiếm chuyện thôi.”
Dạo gần đây, tôi thường xuyên đi cùng Trình An, khiến cả đại học lại được phen bàn tán xôn xao.
“Trình An cũng rất tốt.”
Cảm giác quen thuộc c·h·ế·t tiệt này là gì đây...
Tôi lập tức trợn tròn mắt.
Tôi nhìn nó mà không biết nên làm gì tiếp theo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.