Người Tại Võ Đang , Ăn Dưa Thành Thánh!
Nhất Nguyệt Nhất Sáo Phòng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 156: Lôi Gia Bảo Ăn Dưa, Vương Tuyên Kéo Bay Lý Hàn Y
Nàng nhìn Vương Tuyên đang đứng trên kiếm, hỏi: "Đây là công pháp gì của ngươi?"
Ôn Lương liền cùng Đường Thất Sát cãi nhau, vẫn là Lôi Thiên Hổ đi qua hai người mới chịu thôi.
Thiếu niên kia chính là Ôn Lương của Ôn gia.
"Nhưng mà chủ nhân..."
Người đàn ông này chính là Lôi Gia Bảo bảo chủ Lôi Thiên Hổ.
Đường Thất Sát gật đầu.
Đường lão gia tử hướng về phía mấy người phía sau nháy mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rượu vừa đến bên miệng, lông mày Ôn Lương hơi nhíu lại.
"Đông!" một tiếng có một người ngã xuống, sau đó lại lục tục có người ngã xuống.
Ánh mắt Vương Tuyên lay động.
Vương Tuyên và Lý Hàn Y thẳng ngự kiếm đến nóc nhà của yến hội lần này.
Lý Hàn Y lúc này mới sốt ruột, vạt áo tung bay liền lên kiếm.
Ôn Lương thấy vậy thiếu chút nữa đã khóc rống lên.
Lôi Thiên Hổ đứng ở cửa mời người vào.
Chỉ thấy Đường Thất Sát đi đến bên cạnh Ôn Lương.
Đường lão gia tử đi qua ngồi xuống.
Vương Tuyên không phát hiện khóe miệng Lý Hàn Y vẫn luôn mang theo ý cười.
"Được rồi, chủ nhân." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão giả cầm một cái tẩu thuốc bằng ngọc, tóc và râu đều bạc trắng, mặc một bộ trường bào màu tím.
Ôn Lương vừa muốn ngẩng đầu, liền bị Đường lão gia tử dùng một cây ngân châm định tại chỗ.
Đối với sự xuất hiện của Đường lão gia tử, người trong yến tiệc đều vô cùng kinh ngạc.
Người không ngã xuống bắt đầu hoảng sợ, vội vàng hô to: "Trong rượu có độc!"
Ôn Lương nâng chén rượu lên muốn nếm thử.
Đường lão vừa vào cửa liền đối với người trong yến tiệc này lớn tiếng nói: "Chư vị đã đợi lâu, lão già ta tuổi lớn đi chậm một chút."
Ôn Lương nhìn có vẻ vô cùng hưng phấn, bên tai là tiếng nói của Lôi Thiên Hổ.
Thiếu niên này đầu tóc ngắn cũn, sau gáy tết một bím tóc nhỏ, một đôi mắt to tròn.
Lại tiến vào một lão giả, sau lưng lão giả đi theo ba người đàn ông.
Lý Hàn Y thấy Lôi Gia Bảo còn chưa có chuyện gì, liền ngồi sang một bên bắt đầu chữa thương.
Hai người có một câu không một câu trò chuyện, một lát công phu liền đến Lôi gia.
Vương Tuyên cũng không sợ thiếu niên kia bại lộ tung tích của hắn, còn nháy mắt với hắn, ngón trỏ đặt lên môi làm một động tác im lặng.
Chân khẽ điểm trên kiếm, đứng thẳng tắp, thoát tục mà độc lập, khí chất phi phàm.
Từ xa đã thấy Lôi Gia Bảo lúc này đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa lớn treo rất nhiều đèn lồng.
Vương Tuyên trên nóc nhà như có điều suy nghĩ nhìn một màn này.
Ôn gia giỏi nghiên chế độc vật, trên người quanh năm mang theo độc vật.
Chỉ có Ôn Lương một mình một bàn, bên cạnh không ai dám ngồi cùng hắn.
Ôn Lương phát hiện bên trong có độc.
"Lôi Gia Bảo bảo chủ Lôi Thiên Hổ, cảm tạ các vị hào kiệt giang hồ đặc biệt đến tham gia yến hội của Lôi Gia Bảo. Lôi gia ta trên dưới vô cùng vinh hạnh. Hôm nay anh hùng hội, xin mọi người bỏ qua ân oán cá nhân, chỉ vì công bằng chính nghĩa giang hồ, chúng ta hôm nay ăn ngon uống ngon."
Nếu không đi muộn, đến lúc đó dưa không còn, Lôi gia cũng xong.
Lúc này Lôi Thiên Hổ hô to: "Khai tiệc!"
Nàng giống như đã ngồi ngự kiếm vô số lần, còn tự tại hơn cả Vương Tuyên.
"Cũng không có nhưng nhị gì hết!"
"Nhưng mà!"
Mọi người thấy vậy đều đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Đường lão gia tử nói một phen khách sáo, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra Ôn Lương một mình một bàn, trong mắt lão lóe lên.
"Đường lão mời!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí nhất thời trầm tĩnh lại.
"Chẳng lẽ không phải giữ vững được sao? Trước kia cái tiểu mỹ nhân kia, không giữ vững được, vẫn là ôm đùi chủ nhân ngươi mới ngồi vững đấy!"
Lôi Thiên Hổ đi đến vị trí chủ tọa nâng chén rượu lên.
"Lão gia tử chỗ này có chỗ trống!"
Vương Tuyên tiếp tục nhìn xuống.
Trong đáy mắt nàng ánh sáng vụn vặt lóe lên, tràn đầy hiếu kỳ đối với công pháp.
Ôn Lương nhìn động tác của Vương Tuyên ngẩn người, sau đó lại gật đầu với Vương Tuyên.
"Ngươi còn nhỏ, nói những cái này làm gì, trời tối như vậy rồi, mau đi ngủ đi!"
Nói xong dẫn đầu uống cạn chén rượu trong tay.
Vì vậy chỉ có Ôn Lương một mình phát hiện ra Vương Tuyên.
Lý Hàn Y nhìn cảnh vật xung quanh không ngừng biến hóa, tốc độ như xé rách không gian, trong lòng chấn động không thôi, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt vô cùng.
Sao lại có ngự kiếm chi thuật kỳ diệu như vậy chứ.
Mọi người đều nổi lên tâm tư xem náo nhiệt.
Lúc này Vương Tuyên nghe thấy đệ tử ở cửa xướng lên: "Đường Môn Đường lão thái gia mang theo Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát đến dự tiệc!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Tuyên nhẹ nhàng bay xuống góc nóc nhà, ngón tay khẽ động, Vương Quyền Kiếm liền về vỏ, lại cẩn thận vén một mảnh ngói nhìn xuống.
Nàng khẽ nói: "Vương Tuyên, vậy làm phiền ngươi nhìn chằm chằm một chút, ta chữa thương trước."
Sắc mặt nàng đã có chút trắng bệch, sợ là đang cố gắng chống đỡ.
"Ngươi gan thật lớn, lần đầu tiên đứng trên người bản kiếm linh mà có thể giữ vững được!"
Lúc này chỗ ngồi đã không còn chỗ trống, rượu và thức ăn đã được dọn lên, chỉ chờ khai tiệc.
Một thiếu niên phía dưới bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Vương Tuyên ngẩn ra.
Vương Tuyên thấy vậy tư duy bắt đầu phát tán.
Lý Hàn Y liền nhắm mắt vận chuyển công lực bắt đầu chữa trị nội thương.
Bất quá ngói vừa vén lên, vẫn khó tránh khỏi rơi xuống một ít bụi.
Tất cả mọi người ngồi xuống.
Bất quá Vương Tuyên vẫn thấy rõ ràng Lý Hàn Y đang chịu đựng thống khổ rất lớn.
"Không có nhưng nhị gì hết!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng may trời tối, không ai phát hiện hai người đến.
Chương 156: Lôi Gia Bảo Ăn Dưa, Vương Tuyên Kéo Bay Lý Hàn Y
Vương Tuyên bị Vượng Tài nói đến á khẩu không trả lời được.
Vương Tuyên trực tiếp vào Lôi Gia Bảo, hai người cũng không đánh rắn động cỏ, mà là lặng lẽ đi vào.
Vương Tuyên nhìn Lý Hàn Y, nghĩ nghĩ, vẫn là không "ba không ba" giúp nàng trị thương.
Vượng Tài ỉu xìu bay vào hương nang.
Vượng Tài nhảy lên vai Vương Tuyên nhìn Lý Hàn Y, chính xác mà nói là nhìn chằm chằm vào kiếm của Lý Hàn Y.
Bất quá hắn ngược lại vô cùng tò mò lần này độc là do ai hạ, mà Lôi Thiên Hổ nhìn một người một người đều ngã xuống, chỉ có Đường lão gia tử vẫn còn tốt đẹp đứng đó.
Một màn này không ai nhìn thấy.
Vương Tuyên phất phất tay với nàng.
"Vượng Tài ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?"
Hắn lại nâng chén rượu lên ngửi ngửi.
"Nó chính là một tên nhóc nghịch ngợm."
Đi ăn dưa trước đã.
Nhưng mà lời còn chưa dứt đã ngất xỉu trên bàn.
Vương Tuyên ngón tay khẽ động, Vương Quyền Kiếm thẳng xông lên mây xanh, rồi đột ngột bay về phía Lôi gia.
"Đây không phải là Ôn Lương sao? Không phải nói Ôn gia đã suy tàn rồi sao? Sao ngươi còn có thể đến Lôi Gia Bảo."
"Vượng Tài rất đáng yêu!"
"Đây là ngự kiếm phi hành. Mau lên đi, nếu không đi muộn, Lôi Gia Bảo có thể không ổn đâu."
Lý Hàn Y nghe vậy lập tức hoàn hồn, trở về dáng vẻ thanh lãnh như trước.
Sau đó cửa đại sảnh yến tiệc tiến vào một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trường bào màu đen huyền, mặt mày lạnh lùng, để râu ngắn, một bên mặt có một mảnh sẹo.
Dù sao người trong giang hồ đều biết ân ân oán oán của Đường Môn và Lôi Gia Bảo, còn tưởng rằng sẽ c·hết không qua lại nữa chứ, không ngờ Đường lão gia tử đời trước của Đường gia cũng sẽ đến.
Giang hồ rất nhiều người đều không dám tiếp xúc với người Ôn gia, sợ rằng vừa đụng vào người Ôn gia, c·hết như thế nào cũng không biết.
Đường Thất Sát lúc này mới giống như vừa phát hiện ra Ôn Lương.
Hắn hầu như gặp phải yến hội đều không thoát khỏi tình huống trúng độc này.
Hắn nhớ tới thiếu niên vừa rồi, có phải là hắn làm hay không.
Nó nhìn chằm chằm vào kiếm của người ta chảy cả nước miếng thì thôi đi, còn vừa chảy vừa nói chuyện với người ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.