Người Rời Bỏ Tình Yêu
Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
Trong điện thoại im lặng hai giây.
Từ đó, tôi không quay lại bệnh viện thêm lần nào nữa.
14.
Hạ Đại hét lên thảm thiết trong sợ hãi.
Tôi dịu dàng nói: “Yên tâm đi, chị không buồn.”
Khó mà không nghi ngờ rằng, từ lâu anh đã có ác cảm với việc Thẩm Tu Tuấn đẹp trai hơn mình.
Chỉ mới đổ chuông chưa đến một hồi, giọng nói mạnh mẽ, chắc chắn quen thuộc đã vang lên:
Tôi lấy lý do cần phục hồi tinh thần và chăm sóc con, thuê một hộ lý đến trông nom anh.
“Chị bảo em đăng hết mọi thứ còn lại… vậy là bọn họ thực sự đã quan hệ rồi sao?”
A Tư hơi ngập ngừng: “Vậy thì anh ta vẫn dễ dàng chứng minh mình vô tội. Hay là… đợi thêm một chút nữa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 9: Chương 9
Tôi kinh hãi kêu lên, lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống ghế sofa.
Tiếng va chạm thình thịch, tiếng gào thét giận dữ, tiếng r*n r*, van xin…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lúc anh bước vào nhà, tôi vừa nhận được hai thông báo từ trung ương xác nhận bài nghiên cứu của tôi được công nhận là Thành tựu học thuật xuất sắc cấp quốc gia.
“Được.”
Cô bé mở to mắt nhìn quanh quất.
“Anh ta thật sự đã phản bội chị sao?”
Hạ Đại bật khóc, nhào đến nắm lấy tay anh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thầy Thẩm, anh nói thật đi… nếu anh không nói, em sẽ bị đưa đi mất! Cảnh sát nói đây là vụ trộm tài sản giá trị lớn, có thể bị xử đến mười năm tù đó!”
Sống mũi gãy, xương chân mày gãy, một mảng da đầu bị lột, bốn chiếc răng bị đánh bay...
Thẩm Tu Tuấn đứng như tượng giữa phòng, mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hốt nhìn Trình Phong, rồi lại nhìn sang tôi.
Anh khựng lại, rồi nói với vẻ mặt đầy chán ghét và khinh thường:
“Đăng nốt phần còn lại đi.”
“Là tôi tặng cô ấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy nghĩa là… chỉ cần không có quan hệ thể xác thì không tính là phản bội em, đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tu Tuấn đứng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy áy náy và đau lòng.
Cậu rất hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy.
“Hiểu rồi. Chị muốn em làm gì?”
“An Trân, em đừng buồn nữa. Là lỗi của anh trong cách xử lý chuyện này. Anh thấy ban công nhà mình nhiều cây quá, nên mới nghĩ tặng đi một chậu cũng không sao. Em tin anh đi, anh không làm điều gì có lỗi với em. Anh và Hạ Đại thật sự không có mối quan hệ như Trình Phong nghĩ.”
“An Trân, em đừng nói khó nghe như thế.”
A Tư đột ngột nâng cao giọng, cuối câu thậm chí còn mang theo chút giận dữ khó giấu.
“Em chỉ… không muốn chị vì hành vi của bọn họ mà phải buồn.”
Tóm lại, người đàn ông từng ôn hòa nho nhã, khí chất như cúc, phong thái quân tử, giờ đây biến thành một kẻ mặt mày sưng vù, méo mó, loang lổ như bảng pha màu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khoảnh khắc cảnh sát vừa đóng cửa rời đi, Trình Phong bất ngờ lao lên.
“Em cứ đăng trước đi, chị sẽ để anh ta ‘theo sau’ ngay thôi.”
“Chị muốn gì?”
“Anh ta dám à!”
Bao nỗ lực trong giai đoạn này cuối cùng cũng được đền đáp như kỳ vọng.
Trên giường bệnh, Thẩm Tu Tuấn chỉ phát ra vài tiếng r*n r* ú ớ không rõ tiếng.
“Đồ khốn! Còn dám nói không làm chuyện bẩn thỉu?! Không làm gì cô ta thì anh lấy gì lý do mà đem tặng món đồ đắt tiền như vậy cho con đàn bà rẻ tiền đó?! Hóa ra hai người các người vẫn luôn diễn trò để lừa tôi?! Tôi coi anh là anh em, còn anh đội cho tôi cái mũ xanh lá rồi coi tôi là thằng ngu?! Trình Phong này nếu không báo thù được thì không phải là đàn ông!”
Một tuần sau, Thẩm Tu Tuấn kiên quyết xuất viện.
Trình Phong trong cơn thịnh nộ đã tập trung toàn bộ hỏa lực vào khuôn mặt anh ta.
Bỗng nhiên cảm thấy… mọi thứ thật nhạt nhẽo.
“Tạm thời thì chưa.”
Anh nhíu mày, nhưng vì đang còn thương tích, hai lông mày một cao một thấp, trông có phần buồn cười.
Cô bé ngẩn ra, rồi bặm môi, khóe mắt đỏ hoe:
Tôi khựng lại một chút: “A Tư?”
Tôi ngả lưng lên ghế sofa, nhắm mắt lại, khẽ thở phào.
Thẩm Tu Tuấn im lặng, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Sắc mặt Trình Phong tối sầm lại, ánh mắt lạnh băng dán chặt lên Thẩm Tu Tuấn.
“Lên giường.”
Thẩm Tu Tuấn phải nhập viện trong tình trạng vô cùng thảm hại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Một hồi giằng co nội tâm, cuối cùng anh nghiến răng, hạ quyết tâm:
“Xin lỗi, An lão sư.”
“An lão sư.”
“Đúng là chẳng đáng bao nhiêu… nhưng nếu chị không cần, thì chẳng phải là đưa không cho anh ta sao?”
Tôi bật cười khẽ.
Tôi khẽ ngáp một cái.
A Tư im lặng một lát rồi hỏi:
Tôi đáp: “Nhà, tiền, con gái chị đều muốn. À, còn cả dư luận nữa. Dù là ly hôn, thì một người làm nghề dạy học như chị, cũng không thể để học sinh có bất kỳ ánh nhìn tiêu cực nào.”
“Anh nói là… không có những chuyện nào?”
“Không thể nào! Anh ấy biết rõ đó là chậu cây tôi yêu quý nhất, sao có thể tùy tiện tặng cho cô? Hơn nữa, mấy hôm trước chính anh ấy còn nói với tôi là chậu cây bị trộm, chẳng lẽ cả hai người các người đều đang lừa tôi?”
Anh vung tay tát liên tục mấy cái vang dội khiến Hạ Đại gục thẳng xuống đất, rồi xoay người tung nắm đ.ấ.m như mưa trút xuống người Thẩm Tu Tuấn.
“Không, không cần đợi nữa. Bây giờ chị nhìn thấy anh ta là đã thấy buồn nôn. Dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, không oan cho anh ta đâu.”
“Đó không phải ba con! Con sợ! Mẹ ơi, con sợ con quái vật đó!”
Tôi làm ra vẻ kinh ngạc không tin nổi:
Tôi dắt Điểm Điểm đến thăm anh.
Tôi nghiêng đầu, bật cười khẽ.
“A Tư, chị chuẩn bị ly hôn rồi.”
Tôi khẽ ngáp một cái.
Điểm Điểm càng sợ hơn, vội kéo tay tôi chạy ra ngoài.
Tôi lấy điện thoại, gọi cho A Tư.
“Mẹ ơi, ba đâu rồi?”
Cậu lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, giọng lại trầm ổn như thường ngày:
Tôi nói một cách nhẹ nhàng, như thể đang bàn chuyện thời tiết.
Tôi mở mắt, chậm rãi hỏi:
Tôi đau lòng ôm mặt, gục đầu xuống ghế sofa.
Kéo dài rất lâu.
Tôi im lặng nhìn anh một lúc.
A Tư: “Thực ra, nhà với tiền không đáng bao nhiêu đâu, chỉ tốn thời gian của chị.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.