Người Mẹ Trinh Trắng
Poulp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23
Mỗi ngày tôi lại nhìn thấy Trinh lặng lẽ v**t v* lên bụng mình, thì thào những câu gì đó hay đơn giản chỉ là cười một mình. Tôi không hiểu, không biết Trinh yêu thương đứa trẻ trong bụng vì đó là con của Trinh hay vì đó là con của Hải. Cho đến bây giờ tôi cũng không chắc Trinh có còn yêu Hải hay không, cái cách mà Trinh cố giữ lại đứa trẻ khiến tôi không thể không nghĩ rằng Hải vẫn còn có một vị trí quan trọng trong lòng Trinh, có lẽ Trinh vẫn cứ cố lừa dối bản thân điều gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 23
Tôi mặc kệ đường đông, mặc kệ xe cộ đi qua, chạy như bay đến ôm chặt Trinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi chúng tôi vô tình nhận được thông tin về Hải qua một người bạn, Hải lấy vợ. Ngày nghe được tin đó thì Trinh cũng sắp đến ngày sinh nở, trước đó bác sĩ đã cảnh báo chúng tôi rằng sức khỏe của Trinh không được tốt, thể trạng yếu, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, dinh dưỡng cũng không đầy đủ. Nếu cứ duy trì tình trạng như thế thì phải mổ đẻ để an toàn cho cả mẹ lẫn con. Điều quan trọng là chúng tôi không đủ kinh phí cho Trinh mổ, Vân mới đi làm, tôi chưa xin được việc ổn định, phải làm cho một phòng khám tư nhân nhỏ. Trinh cũng ngại để chúng tôi phải lo nghĩ nhiều nên nhất định không đồng ý mổ. Đến lúc nghe tin Hải sắp cưới vợ thì tinh thần Trinh cũng suy sụp hẳn. Nghe người bạn của chúng tôi kể thì vợ sắp cưới của Hải cũng đã mang thai 3 tháng, cô gái xấu số đó đã vì Hải mà phá thai những 2 lần, đến lần này gia đình cô gái biết chuyện đã đến tận nhà Hải buộc làm đám cưới. Bố của Hải là người của bộ Công An, không thể để chuyện của con trai làm mất mặt, hơn nữa gia đình bên đó cũng có chút thế lực nên gia đình Hải không thể không nể mặt, lập tức chuẩn bị cho lễ cưới. Nghĩ đến Trinh mà tôi thấy buồn, nếu như Trinh cũng đến nói chuyện với bố mẹ Hải thì sao? Liệu họ có ném ra một đống tiền rồi khuyên Trinh đi phá thai không? Nhưng tôi biết Trinh không nghĩ đến chuyện đó, gương mặt tái nhợt của nó nói cho tôi biết nó đang đau lòng vì biết mình đã bị phản bội từ lâu rồi. Trong lúc yêu Trình thì không biết anh ta đã nói những lời yêu thương với biết bao nhiêu cô gái rồi? Cũng không biết là Trinh bị phản bội hay cô gái sắp cưới anh ta bị phản bội. Phá thai 2 lần, chẳng cần nghĩ cũng biết họ đã bên nhau trước cả khi Trinh xuất hiện. Đến cuối cùng thì Trinh cũng chỉ là một người qua đường đối với Hải, chỉ là tạm bợ mà thôi.
Trinh không nghe theo lời khuyên của chúng tôi, sống c·h·ế·t giữ lại đứa bé, nó còn nói sẽ không bao giờ lấy chồng. Nhưng thật không thể hiểu nổi, nó có gan giữ lại đứa bé nhưng lại không có gan thừa nhận với bố mẹ. Nó xin tôi giúp nó giữ bí mật cho đến khi không thể giữ được nữa mới thôi. Nó tranh thủ về thăm nhà khi cái bụng còn chưa to lên, cô gắng không để lộ ra điều gì. Tôi thương Trinh nhưng cũng chỉ có thể động viên tinh thần giúp nó vượt qua và thầm lo ngại cho tương lai sau này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trinh! Trinh ơi! Mở mắt ra, mở mắt nhìn tao này, Vân đây!” Tôi khóc không ra tiếng, nói không nên lời. Chỉ thấy ánh mắt Trinh nhìn tôi đau đáu, một giọt nước mắt gỉ ra từ khóe mắt nó. Trinh kéo tay tôi đặt lên bụng nó rồi từ từ nhắm mắt. Tôi không biết, tôi chẳng hiểu gì hết, khóc nức nở, giữ c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u Trinh, dáo dác nhìn đám người đang vây quanh đông nghịt, cầu xin: “Có ai không, cứu bạn tôi! Cứu bạn tôi với, xin các người, cứu với!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi đã hoàn toàn không biết một điều rằng đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Trinh, đó cũng là thời điểm cuộc đời tôi rẽ ngang, bước sang một trang mới.
Mọi người bảo nhau gọi cứu thương, tôi chẳng còn chút sức lực nào, cứ ngồi bệt dưới đất. Người lái xe đâm vào Trinh giúp tôi bế nó vào trong xe đến bệnh viện. Tôi không biết máu của Trinh chảy từ đâu ra, chảy nhiều lắm, chỗ nào cũng có máu, ướt đẫm cái váy trắng tinh, thấm đẫm vào người tôi. Tôi không biết người lái xe nói những câu xin lỗi gì, tôi chẳng quan tâm. Một tay tôi ôm Trinh, một tay cầm điện thoại run rẩy gọi cho Thúy: “Thúy ơi! Trinh chảy nhiều máu lắm Thúy ơi! Trinh c·h·ế·t mất! Trinh không nhìn tao, Trinh không mở mắt! Tao không biết máu ở đâu, tao không biết đâu. Tao không cầm được máu.” Đầu óc tôi trống rỗng dần, linh hồn bay đi đâu mất chỉ còn lại thân xác không ngừng run lẩy bẩy. Tôi chưa từng hoảng sợ như thế này, chưa bao giờ.
Sau khi nghe tin về Hải, Trinh không những mặt mày tái nhợt mà còn chẳng nói gì, không khóc không cười, hoàn toàn vô cảm. Tôi hỏi gì Trinh cũng đều không trả lời. Tôi lo lắng không yên nhưng Thúy nói hãy cứ để Trinh lại một mình suy ngẫm mọi chuyện rồi nó sẽ nghĩ thông tất cả, nỗi đau này phải tự nó vượt qua mới được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi tới bệnh viện, Trinh được chuyển ngay vào phòng cấp cứu, Thúy cũng vào theo, chỉ mình tôi là phải ở ngoài, thân thể tôi đóng băng. Tôi biết Trinh rất đau, đau cả thể xác lẫn tâm hồn, đứa bé cũng rất đau, nếu đứa bé được cứu, nếu nó biết được thời điểm mẹ nó đang gặp nguy hiểm mà bố nó đang vui vẻ làm đám cưới với một người phụ nữ khác thì sẽ thế nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.