Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy
Vinh Cẩn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Chương 36
Giọng điệu của Bùi Lâm Lộ hoàn toàn không nhẹ nhàng: “Trời ơi, anh Ba à, chị Bùi Yên đang ở đâu vậy?”
Đầu óc cô nổ tung.
Kỳ Trừng quay đầu nhìn nơi khác: “Không cần đâu, chưa chắc THE ONE đã có vấn đề, chúng ta cùng nhau giải quyết không được à?”
“Có chuyện gì thì để anh tới đó xử lý.” Bùi Dư Yến nới lỏng cổ áo, xắn tay áo lên, cầm mắt kính gọng bạc đeo lên sóng mũi, lấy ra bút máy và giấy tờ.
Anh chỉ vào khóe miệng, đưa mặt sát lại gần: “Thì bạn gái an ủi con người bất an này chút đi mà!”
Bùi Dư Yến gọi điện thoại cho Bùi Lâm Lộ: “Lâm Lộ, cậu tạm thời lo việc ở công ty đi, có chuyện gì tạm thời báo cho anh.”
Không biết Bùi Yên đã say hay chưa, nhưng sắc mặt cô ấy đã đỏ bừng, ánh mắt đều mơ màng mê man, gục xuống bàn, bĩu môi: “Kỳ Trừng, cô đừng khuyên tôi nữa, cứ để tôi uống đi.”
Kỳ Trừng lập tức phản ứng lại, chỉ vào anh hỏi: “Đừng nói anh chính là cái người… Goudan đó nhé?”
Bùi Yên chọn một nhà hàng vừa khai trương, vì nghĩ cho Kỳ Trừng mời khách, giá cả cũng khá phải chăng.
Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, đổi tên trên danh bạ của Bùi Dư Yến thành “Goudan”.
Kỳ Trừng vừa tức vừa thẹn: “Anh Ba, hôm qua anh cũng xem phát sóng trực tiếp à?”
Thoạt nhìn vô cùng tủi thân.
Kỳ Trừng lập tức cản Bùi Yên đang định rót thêm rượu vào ly mình, khuyên nhủ: “Tổng giám đốc Bùi còn phải lái xe nữa mà, không nên uống nhiều rượu quá.”
Bùi Yên dừng xe lại: “Cô đi ăn tối với tôi nhé, đừng ngại, tôi sẽ mời cô Kỳ bữa này.”
“Một tí thôi.” Kỳ Trừng lí nhí đáp. “Chị Bùi Yên muốn em uống cùng… Em không thể không uống được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ Trừng khẩn trương nuốt nước bọt: “Có.”
Kỳ Trừng biết Bùi Yên khó chịu trong lòng, chuyện như vậy mà phải chống đỡ một mình, có thể gắng gượng vượt qua tất cả đã là không dễ, huống hồ tình trạng của Bùi Yên bây giờ là áp lực vượt mức tối đa, vết sẹo bị vạch trần ngay trước mặt giống như một cây đàn đứt dây.
Kỳ Trừng cảm thấy mình uống không nhiều, không lẽ mùi cồn lại rõ ràng như vậy?
Bùi Dư Yến mở cửa cho cô: “Hay là em ở đây phát sóng trực tiếp đi rồi về?”
Lại thấy anh cũng giống như một chú c·h·ó mà cúi người xuống, cánh mũi hít hà, nhẹ nhàng ngửi mùi trên người cô, ánh mắt chớp chớp, dò hỏi: “Em cũng uống à?”
“Ừ…” Anh cười khẽ, xấu tính mà trêu cô. “Nghe danh mà đến.”
Bùi Dư Yến còn đang ngậm kẹo m út trong miệng, cực kỳ đối lập với dáng vẻ của anh, anh bình tĩnh đáp: “Có một công ty muốn kiện THE ONE vi phạm bản quyền sáng tạo.”
Cô hốt hoảng thét lên, không ngờ Bùi Dư Yến lại hùng hổ ôm bổng cô lên, cô cũng đâu phải nhóc con ba tuổi, sao bị anh ôm dễ như trở bàn tay thế này?
Bùi Dư Yến ôm cô ngồi lên đùi mình: “Ngoan nào, anh chịu thua em rồi đấy.”
Kỳ Trừng vô cùng nghiêm túc nói: “Được thôi, nhưng anh phải nhắm mắt lại, nếu không em ngại lắm.”
Anh rất nghiêm túc trả lời: “Cho nên anh mới cần được an ủi đấy.”
Kỳ Trừng biết mình không có tư cách can dự vào chuyện này, dứt khoát gọi người phục vụ giúp cô trông chừng Bùi Yên, còn cô thì ra ngoài nhà hàng, gọi điện thoại cho Bùi Dư Yến.
“Mọi người đang ở đâu? Anh đến đó ngay.”
“Để anh tìm người xử lý giúp chị ấy.” Bùi Dư Yến nhìn sang cô: “Chỉ cực cho em, bị cuốn vào mấy chuyện rối ren lung tung này.”
Cô nghe xong, vừa tức vừa buồn cười: “Goudan, món nợ này em sẽ tính sổ với anh!!!”
Bùi Dư Yến giống như một con cún bị bỏ rơi, bước đến trước mặt cô, đáng thương cầu xin: “Anh biết sai rồi, được chưa?”
Kỳ Trừng nhanh chóng dừng lại động tác lộn xộn của mình, bởi vì cô cảm nhận được hạ bộ của anh có điểm khác thường, mà hơi thở của anh cũng trở nên rối loạn, hai mắt đắm đuối, cảm xúc khác hẳn vừa nãy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Dư Yến vừa thi đấu xong, gần như từ lúc bắt đầu đến phút cuối, anh luôn dẫn trước, lần này anh đoạt vị trí đầu bảng mà không có chút hồi hộp nào.
Bước vào thang máy, Kỳ Trừng khoanh tay lại, thở phì phò, sắc mặt có vẻ vẫn không hề vui lên.
Bùi Dư Yến vẫn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, không khỏi lấy làm lạ: “Bùi Yên gặp chuyện gì mà buồn vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù có thế nào, Bùi Dư Yến cũng là cổ đông trên danh nghĩa, đã cầm cổ phần thì không thể phủi tay không màng đến được, anh cũng là người thừa kế và người lãnh đạo hợp pháp của công ty. Bùi Yên không ở đây, Bùi Dư Yến ra mặt xử lý, cũng là phù hợp với quy trình của công ty. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ Trừng sợ mình bị sắc đẹp mê hoặc mà vô thức dễ dãi tha thứ, chỉ có thể không nhìn anh, nhìn chằm chằm lên trần thang máy: “Lúc trước không phải không cần mạng nữa à?”
Kỳ Trừng cũng không ngờ Bùi Dư Yến vốn chán ghét chuyện làm ăn của gia tộc lại đích thân ra mặt vào lúc này, chủ động gánh vác trách nhiệm.
Bùi Dư Yến đặt canh giải rượu lên tủ đầu giường: “Có gì mà khó chịu, em phải tin anh, anh mới là người thấy khó chịu đây.”
Bùi Dư Yến gật đầu, ra vẻ đã hiểu, sắc mặt không hề thay đổi, thẳng thắn đáp: “Vậy anh đưa chị ấy về nhà anh, ở tạm tối nay.”
Kỳ Trừng thở dài: “Chị Bùi Yên… Lúc cùng em đến họp phụ huynh, đụng mặt chồng cũ của chị ấy, sau đó tâm trạng của chị ấy có vẻ tệ lắm, em và chị ấy cùng ăn tối, em có khuyên thế nào thì cũng không khuyên được, cuối cùng ra nông nỗi này.”
Bùi Dư Yến cực kỳ bình tĩnh: “À, chị ấy say khướt, đang ngủ rồi.”
Kỳ Trừng do dự lên tiếng: “Vậy… Còn chuyện ở công ty của chị Bùi Yên thì sao?”
Quả thật, Kỳ Trừng thật sự hơi tức giận, cô biết Bùi Dư Yến lo rằng cô sẽ khó xử, sợ bị liên lụy, nhưng cô không phải loại người thấy khó khăn thì rụt rè không dám đối mặt.
Bùi Dư Yến buột miệng thốt ra: “Cảm giác người ta theo dõi bạn gái của mình chứ sao.”
Thật ra Kỳ Trừng không hề muốn làm phiền anh, cô biết chiều nay Bùi Dư Yến có trận thi đấu thứ hai, thi đấu xong đã rất mệt mỏi, còn phải chạy qua đây, nhưng tình trạng của Bùi Yên bây giờ rất không ổn, cô cũng không biết phải sắp xếp Bùi Yên ở đâu mới thích hợp.
Giây tiếp theo, Bùi Dư Yến lập tức cảm giác có một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình.
Kỳ Trừng bị tính khí trẻ con của anh chọc cười, hỏi anh: “Ghen à?”
“Để anh phụ.” Bùi Dư Yến cũng giúp Kỳ Trừng đỡ Bùi Yên ngồi vào ghế sau.
Bùi Dư Yến biết chuyện này liên lụy đến nhiều người, sự việc phức tạp, anh từ từ lên tiếng: “Nếu thật sự không giải quyết được tin đồn, Kỳ Trừng, tạm thời em dừng việc hợp tác đi.”
“Thôi.” Kỳ Trừng từ chối. “Bị người ta nhìn mình phát sóng trực tiếp sẽ khó chịu… Lắm.”
Bàn tay to lớn xoa đầu cô giống như vuốt v e một con mèo, chạm vào đâu thì cảm giác ngứa ngáy râm ran lại lan tỏa đến đó.
Cô ấy miễn cưỡng cười với Kỳ Trừng, rõ ràng không có ý muốn nói về chuyện khi nãy.
“Sao cơ?!” Kỳ Trừng trừng to hai mắt, đây không phải là rắc rối đâu, mà là rắc rối to luôn đấy, vi phạm bản quyền sáng tạo đồng nghĩa bóp ch ết một sản phẩm từ trong trứng nước, toàn bộ thời gian nghiên cứu lúc trước đều sẽ đổ bể trong gang tấc, càng miễn bàn chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến Trang sức Bùi Thức trong thời gian tới như thế nào, tin tức tiêu cực sẽ đưa tới những tác động tiêu cực.
Bởi vì tư thế này, hai tay Kỳ Trừng gác lên vai anh, chỉ choàng hờ hững, dường như có thể buông tay bất cứ lúc nào, cô nhìn chằm chằm con ngươi đen láy như mực của anh, hỏi tiếp: “Vậy thì sao?”
Bùi Dư Yến rất nhanh nhạy, biết không lừa được, đành phải thừa nhận: “Ừ, Goudan chính là tài khoản của anh.”
“Sao mà khó chịu?” Kỳ Trừng khó hiểu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột ngột, Kỳ Trừng bị anh ôm lên quầy bếp, hai chân khó lắm mới chạm đất được.
Kỳ Trừng cảm thấy bản thân như một tờ giấy mỏng manh, bị anh dễ dàng ôm tới ôm lui, trong lòng không khỏi ngượng ngùng, muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng thứ giữa hai ch ân anh lại vô thức hoạt động.
“Đấy là việc riêng của tổng giám đốc Bùi, em cũng không tiện hỏi.” Kỳ Trừng rụt rè lên tiếng, sợ chạm vào nỗi đau của Bùi Yên.
Nói xong, Kỳ Trừng đã choàng tay trái của Bùi Yên qua vai mình, cố gắng dìu cô ấy đi về phía trước.
Đến khi Bùi Dư Yến tới, Kỳ Trừng giống như gặp được cứu tinh, bất đắc dĩ nói: “Anh Ba, chắc chị Bùi Yên chưa tỉnh lại ngay được, xe của chị ấy đỗ ở bên kia.”
Bùi Dư Yến bĩu môi: “Anh không có uống nhầm thuốc, nhưng mà lỗ tai của Bùi Lâm Lộ cậu gần đây không tốt lắm, anh nói hai lần luôn rồi, cậu còn tính hỏi anh lần thứ ba nữa à?”
Hiện giờ Kỳ Trừng dự định đồng ý với lời mời hợp tác của Bùi Yên, là châu chấu trên cùng một sợi dây, đương nhiên không mong rằng sản phẩm sắp ra mắt thị trường sẽ có sơ suất hoặc lỗi lầm gì. Đến khi đó, cả hai bên đều không thể giải quyết, cô vội hỏi han: “THE ONE gặp trục trặc ở giai đoạn nào vậy?”
Kỳ Trừng bình tĩnh lại, đề nghị: “Dìu chị Bùi Yên lên nhà trước đã.”
Xưa nay, Bùi Dư Yến là loại người nói một không nói hai, ai không hợp ý anh, anh cũng mặc kệ, sẽ không bao giờ chịu thua, chủ động nhận sai, rõ ràng bây giờ, anh vì cô mà làm hết, chỉ sợ Kỳ Trừng hiểu lầm mình.
Sự cọ xát cực kỳ nhỏ nhặt…
Bùi Yên vuốt v e chiếc ly thủy tinh: “Cô Kỳ, để cô chê cười chuyện ngày hôm nay rồi.”
Kỳ Trừng vẫn không thể tin nổi: “Về chuyện vi phạm bản quyền sáng tạo, chị Bùi Yên đã nói với em là đích thân chị ấy giám sát mà, sao lại xảy ra chuyện này được chứ?”
Anh mở mắt ra, liền thấy một cây kẹo m út vị dâu chạm vào môi mình, Kỳ Trừng cười đầy ranh mãnh, nhân lúc anh không chú ý mà đút kẹo vào miệng Bùi Dư Yến, cô nhảy xuống quầy bếp, cười khoái chí: “Đó, em an ủi anh rồi đó, có đủ chưa?”
Cô tựa vào cửa kính xe lạnh băng, trước mặt là thân hình ấm áp của Bùi Dư Yến, Bùi Dư Yến nghiền ngẫm ngắm nghía cô: “Uống rượu thế này, tối nay MC Kỳ không cần làm việc à…”
Bùi Dư Yến nghe vậy, thật sự nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ cô “an ủi” mình.
Biết cô cũng ngại vì Bùi Yên đang ngủ ở đây, nên anh cũng tha thứ cho cô lần này.
Bùi Lâm Lộ đ è xuống sự kỳ lạ trong lòng: “Em không hỏi, không hỏi nữa, em lập tức báo cáo tình hình công việc sơ bộ, anh giải quyết nhé?”
Kỳ Trừng gửi địa chỉ cho Bùi Dư Yến, thanh toán hóa đơn, khi quay lại đã thấy Bùi Yên gục xuống bàn, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Bùi Dư Yến vẫn bình thản: “Biết, hơn nữa anh còn biết rất rõ.”
Bùi Lâm Lộ cảm thấy sứt đầu mẻ trán: “Hơn nữa bên phía bộ sưu tập THE ONE có vấn đề, phải hỏi ý chị Bùi Yên mới được.”
“Anh Ba, chị Bùi Yên… Chị ấy uống nhiều quá, anh qua đón chị ấy về nhà được không?”
“Chị Bùi Yên đúng là số khổ mà.” Kỳ Trừng cũng không yên lòng với tình hình của Bùi Yên.
“Cũng chẳng có gì đáng nói cả.” Tâm trạng Bùi Yên tụt dốc, uống một hớp rượu: “Có điều… Chuyện đã qua rồi, sao còn phiền nhiễu tôi mãi? Để làm gì chứ?”
Bùi Dư Yến giữ cho cô ngoan ngoãn, khàn giọng nói: “Em mà lộn xộn nữa, anh cũng không dám đảm bảo một lát… Anh có làm gì em hay không đâu. Hiểu chưa?”
Bùi Dư Yến cúp điện thoại, xoa mi tâm: “Bộ sưu tập THE ONE đúng là có vấn đề.”
“Uống nhiều không?” Anh tiến thêm một bước, muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng mà hình như hơi… Cứng???
“Bùi Dư Yến, anh có biết mình đang nói gì không?”
Bùi Dư Yến dừng xe, đứng ở dưới lầu, xoa đầu cô ấy: “Mấy chuyện còn lại cứ để anh lo, được không?”
Bùi Lâm Lộ càng thấy khó tin nổi: “Thật không? Anh Ba à, hôm nay anh uống nhầm thuốc à?”
Bùi Lâm Lộ tìm Bùi Yên đến phát điên, chiều nay Bùi Yên bảo cậu lo liệu công việc, nhưng tới bây giờ, cô ấy còn chưa về, tối nay còn có một hợp đồng cần cô ấy đích thân bàn bạc.
“Cũng dễ hiểu mà. Có nhân viên bên trong công ty tiết lộ bí mật, bán tin tức cho doanh nghiệp đối thủ.” Từ lúc biết tin đến giờ, Bùi Dư Yến hoàn toàn không lộ ra vẻ hoang mang, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, có vẻ anh đang cân nhắc và lựa chọn
Bây giờ đến lượt Bùi Dư Yến vừa buồn cười vừa tức giận.
Kỳ Trừng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xua tay: “Sao em mặt dày như vậy được? Tổng giám đốc Bùi đã mời em một bữa rồi, lần này để em mời tổng giám đốc Bùi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.