Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1714
Hôm nay ông ra tay giúp đỡ bất ngờ chủ yếu là vì Lăng Tử Hoan.
Tuy Kiều Viễn Hiền đã xuất gia, nhưng bản chất tuyệt đối không phải dạng người hiền lành, tùy ý để mặc người khác ức h**p.
Ông giãn mày, nói với hai cô gái nhỏ: "Nếu sợ bác làm khó cô ta thì hai cháu cũng vào ngồi đi!"
Bọn họ cách chỗ không xa lắm, Hoắc Vân nói gì ông cũng nghe được rõ ràng.
Hoắc Trúc Nhạn nghe Kiều Viễn Hiền nói thì lập tức nhìn ông cảnh giác, "Tôi thấy giữa ông và tôi không có gì để tâm sự hết!"
Xem ra đối phương đúng là người có thân phận.
Kiều Viễn Hiền ngước mắt nhìn bà ta, lặng im không nói.
Bà ta dám chắc Lăng Vạn Hình sẽ không trơ mắt nhìn mình bị người khác bắt nạt.
Mà ông Đoàn đằng sau lại đi thẳng tới trước mặt Hoắc Trúc Nhạn, vươn tay chỉ về một phòng riêng, "Quý khách, mời bà vào trong."
Lăng Tử Hoan bặm môi nhìn Hoắc Vân, đau lòng dùng tay xoa nhẹ má cô ấy, "Bà ta tự làm tự chịu thôi, ai bảo bà ta đánh cậu chứ!"
Trước khi tra rõ ràng mọi chuyện, Hoắc Vân cần phải nhẫn nhịn.
Bà ta thật sự không hiểu tình hình ở Lệ Thành, nhưng trước khi tới cũng đã xem qua quyền lực phân bố nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 1714
Song nghe thấy ông muốn gọi Lăng Vạn Hình qua đây thì Hoắc Trúc Nhạn lại âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lăng Tử Hoan thấy Hoắc Vân day dứt như vậy thì vô thức nhìn về phía Kiều Viễn Hiền.
Thấy cô nhóc khó xử, Kiều Viễn Hiền lại chợt mềm lòng.
Hoắc Trúc Nhạn lúc này thoáng cảm thấy bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao Hoắc Vân có thể không nhận ra, thái độ của Hoắc Trúc Nhạn với Hoan Hoan rất có vấn đề chứ.
Mặt ông Đoàn sa sầm, uy nghiêm bước từng bước tới trước, còn chưa cảnh cáo đã lại nghe Kiều Viễn Hiền đằng sau nói: "Đi là nhất định phải đi rồi. Bà đã quen biết tên nhóc họ Lăng kia thì gọi cả cậu ấy đến đây đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
CHƯƠNG 1714: NẾU TÔI KHÔNG ĐI THÌ SAO?!
Tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một nhà, thế mà bác Hai nhắc đến đã lại thành tên nhóc họ Lăng rồi.
Bác Hai quá đỉnh đi!
Hoắc Trúc Nhạn cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của ông Đoàn, có một tia hi vọng rằng bọn họ chỉ diễu võ dương oai trước mặt mình thôi: "Nếu tôi không đi thì sao?!"
Hoắc Trúc Nhạn hơi hối hận vì đã quá kích động, ánh mắt nhìn Kiều Viễn Hiền cũng lộ vẻ kính sợ.
Nói xong, Kiều Viễn Hiền vẫy Mục Nghi, "Cậu là người của Tiểu Tứ đúng không? Đẩy tôi vào đi, tiện thể gọi cho Kiều Mục, bảo nó đến đây."
Tình huống này rất bất lợi cho bà ta!
Song mọi tin tức bà ta tra được không hề nhắc tới gia tộc nào có một ông già tàn tật cả!
Nghe cô nhóc nói, Hoắc Vân thở dài lắc đầu, "Tại tớ sai trước thật mà, ba tớ từng cảnh cáo không cho phép tớ tùy tiện hỏi thăm chuyện Tiểu Quỳ rồi. Hôm qua cũng tại tớ sốt ruột quá nên mới lỡ miệng nói chuyện Tiểu Quỳ cho cậu. Trước giờ cô chưa từng đánh tớ, hôm nay có lẽ giận quá mất khôn thôi."
Cho nên chuyện này vẫn phải quay về tìm anh trai thương lượng một chút.
Cuối cùng Hoắc Trúc Nhạn vẫn đi theo ông Đoàn vào phòng VIP.
Hoắc Vân không phải đồ ngốc, nhưng xuất phát từ lòng áy náy, dù không muốn nhưng vẫn nói đỡ cho Hoắc Trúc Nhạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không cần biết lúc này trong lòng Hoắc Trúc Nhạn nghi ngờ đến đâu, nhưng nghe xưng hô của Kiều Viễn Hiền với Lăng Vạn Hình đã đủ khiến bà ta hiểu ra chuyện này không ổn.
Lăng Tử Hoan mở to mắt, tên nhóc họ Lăng mà ông nhắc đến chính là ông ba nhà mình đấy à?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.