Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1374
Cô phải đến Nam Hải!
Chẳng sợ con đường sau này chỉ có một mình nữa. Ít nhất... còn có đứa con bên cạnh, thật ra cũng rất tốt.
Rồi ánh mắt cô dời xuống, nhìn chăm chú vào bụng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàn tay cầm di động của Ôn Tranh hơi siết lại, ánh mắt bối rối, răng nghiến chặt.
Chương 1374
"Chị Đại?"
Ôn Tranh kiên quyết dằn lại những xao động trong lòng, vốc nước rửa mặt.
"Chuyện bất trắc gì?!" Giọng Ôn Tranh lộ vẻ vội vàng sốt sắng.
Chẳng lẽ tái xuất giang hồ rồi?
Dòng sông bên ngoài cửa sổ được mặt trời chiếu rọi sáng chói lấp lánh, đâm vào mắt cô đau nhói.
Đại Trần thấy cô không nói gì thì bổ sung: "Em cũng không biết cậu cả Lôi làm sao, nhưng lúc ấy nghe nói có nhiều bác sĩ đi ra đi vào nhà họ Lôi lắm. Chị Đại, chị nói xem, có phải anh ta mắc bệnh nan y gì không?"
Nghiên Thời Thất chưa kịp lên tiếng khuyên giải đã bị Ôn Tranh chặn ngang.
Nghe anh ta nói như vậy, Ôn Tranh nheo mắt lại, môi mím tới trắng bệch, nói một câu "Biết rồi!" rồi cúp máy.
Chiếc cằm tinh tế của Ôn Tranh còn đang nhỏ nước, cô bước tới trước bàn trà, đưa ngón tay khẽ chạm lên đóa hoa xanh biếc.
"Lôi Duệ Tu..."
Thời gian trước chị Đại nói muốn rửa tay gác kiếm, yêu cầu anh em không làm phiền mình cơ mà.
Cô sợ nếu còn nói chuyện với Tiểu Thất thì sẽ để lộ tâm sự trong lòng, càng sợ bản thân không thể đối mặt với sự cố chấp của chính mình.
Đại Trần nhận được điện thoại của Ôn Tranh thì rất ngạc nhiên.
Ôn Tranh gọi tên Nghiên Thời Thất, cổ họng hơi thô ráp, "Em không cần lo cho chị, an tâm ở nhà dưỡng thai đi, có việc thì phải gọi cho chị."
Vì đứa bé này, cô cai thuốc, cai rượu, mua căn hộ cũ cạnh sông này, mỗi ngày chăm cây trồng hoa, chờ ngày con ra đời.
Đại Trần giật mình "A" một tiếng, "Nhà họ Lôi không tổ chức hôn lễ. Em nghe nói hình như cậu cả Lôi gặp chuyện bất trắc gì đó nên phải hoãn lại?"
Hôm nay sao lại tìm anh ta thế?!
Có lẽ như thế cũng tốt.
"Ừ, chị biết rồi."
Ôn Tranh đặt tay lên bụng, trong mắt lướt qua một thoáng dịu dàng.
Cô ra khỏi nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn bó hoa cưới đã hơi héo trên bàn trà cạnh cửa sổ.
Cô đương nhiên muốn ở lại Lệ Thành thêm một thời gian, chỉ là tình huống cơ thể cô bây giờ không cho phép cô tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Mười phút sau, Ôn Tranh cuối cùng cũng không vượt qua được sự cố chấp trong tim mình, cầm di động gọi cho Đại Trần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vẫn quyết định giữ lại đứa bé này.
Ôn Tranh chống hai tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Ôn Tranh nghe Tiểu Thất dặn dò một hồi lâu, tâm trạng đang tủi thân cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Nghiên Thời Thất bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hôm qua bận quá, chưa kịp tâm sự với chị gì cả. Chị ở ngoài một mình nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt."
"Tiểu Thất."
Đồ Đại Trần mồm quạ này!
Ôn Tranh v**t v* bông hoa cưới, do dự một lúc rồi mới trầm giọng nặng nề hỏi: "Tình hình bên Nam Hải thế nào rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô vô thức thốt lên cái tên vẫn luôn trong tim, ánh mắt cũng dần mờ mịt ảm đạm.
Lúc trước cô tưởng mình mang thai ngoài t* c*ng, cuối cùng chỉ là lo hão.
Ôn Tranh vội vàng cúp máy, không dám nghe thêm một câu nào nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại Trần gãi đầu, "Chị Đại, chị hỏi khó em rồi, em có thể vào tới Nam Hải, nhưng không trà trộn nổi vào nhà họ Lôi đâu. Em chỉ nghe người ta nói thôi. Lúc trước chị bảo em không cần tìm hiểu thêm nữa, nên em không hỏi chi tiết nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.