Người Dấu Yêu
Mạn Tây
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1262
Anh giơ tay, bọc cả ngón tay của Nghiên Thời Thất và bao thuốc vào lòng bàn tay mình, khàn giọng nói, "Trời lạnh, em quay về đi."
Nhất là chú Tư! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cụp mắt, mím môi, lặng lẽ thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghiên Thời Thất đáp, "Anh đừng nán lại lâu quá, chắc kết quả kiểm tra của anh Hai sắp có rồi!"
Những lúc thế này, anh Tư cần thời gian và không gian để làm dịu đi quá khứ và nỗi lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi cô đi, Kiều Mục nhìn cánh cửa, chớp chớp mắt, ép xót xa nơi cánh mũi xuống.
Thế nên, Nghiên Thời Thất không đi xa, mà đứng ở hành lang khu vực phòng khách.
***
Cô đứng ở gần đó, nhìn thân hình cao lớn như gốc cây tùng tan vào màn đêm của anh Tư Tần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hầu kết của Tần Bách Duật lên xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian dần dần trôi đi, hai tay Nghiên Thời Thất vô thức v**t v* bụng dưới.
Chương 1262
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn bao thuốc trong tay anh, hiểu chuyện gật đầu, "Em biết rồi, cảm ơn anh hai Kiều!"
Nghiên Thời Thất nắm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u ngón tay của anh, kéo tay anh, đặt bên môi rồi hôn nhẹ.
Nghiên Thời Thất chợt hiểu dụng ý của chú.
Nếu tất cả không có gì khác thường, hoặc bà cụ Tống không làm khó nhà họ Tần, vậy thì rất có thể chú sẽ lại quay về Parma, tuyệt đối không nhận người thân.
Rốt cuộc áy náy khắc sâu nhường nào mới khiến chú có cân nhắc đến chuyện đoạn tuyệt như vậy.
Cô sẽ không quấy rầy, nhưng... nhất định sẽ dùng cách của mình để bầu bạn cùng anh.
Bầu trời không có sao, đen ngòm như nhuộm mực. Lá xanh đầu cành vương đầy màu mực tiêu điều.
Trái tim của Nghiên Thời Thất đột nhiên thắt lại vì câu nói này của Ninh Á.
Gió đêm se lạnh, thổi tung góc váy và lọn tóc trên trán.
Chú Cổ, làm người ta đau lòng quá đỗi.
Chẳng ai biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì trong bữa tiệc trăm năm của nhà họ Tống, vậy nên chú dùng cách này, trốn tránh ánh mắt của đám đông, chờ đợi tình hình phát triển.
Đắn đo chốc lát, Nghiên Thời Thất vẫn chậm rãi tiến lên phía trước.
Nương theo bóng dáng của anh Tư, Nghiên Thời Thất đến vườn cây xanh tự nhiên ngoài phòng khách.
Sau khi hít sâu, Nghiên Thời Thất gượng gạo mở miệng, "Em ra ngoài xem anh ấy."
Vì nhà họ Tần, để không bị phát hiện, chú bằng lòng trốn trong cốp sau cũng muốn gấp gáp từ Lệ Thành tới đây!
Có lẽ, điều cô có thể trao ra, chính là sự quan tâm âm thầm như vậy.
Cô thấy anh Tư đã hút tới điếu thuốc thứ ba mà hình như vẫn chưa có ý định dừng lại.
Anh là người ngoài, nghe những chuyện này còn đau lòng, huống chi người nhà họ Tần trọng tình trọng nghĩa.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên bên tai. Nghiên Thời Thất chuyển tầm nhìn, dưới ánh đèn sáng ngời, bóng dáng của Tống Kỳ Ngự thình lình đập vào mắt.
Nhưng, thoắt một cái, cô lại thấy anh sải dài bước rời khỏi phòng khách.
Cô không lên tiếng, cầm bao thuốc trong tay, rồi đưa qua cho anh, "Em nghe nói, thuốc lá có thể giải sầu!"
Chị dâu Dung Khanh liên tục lau khóe mắt, không kìm được mà bật khóc thành tiếng, dường như ngay cả hô hấp cũng rất đau đớn.
Cổ họng Nghiên Thời Thất nghẹn lại, nhìn anh Tư Tần bằng viền mắt ướt át.
Đôi mắt nhìn chằm chằm trời đêm của Tần Bách Duật, từ từ cụp xuống.
Xuyên qua cửa kính, cô ngắm bóng dáng đang hút thuốc của Tần Bách Duật không chớp mắt.
"Chờ đã!" Kiều Mục lên tiếng, đi tới đưa bao thuốc trong túi quần cho Nghiên Thời Thất, "Đưa cái này cho cậu ấy. Nếu tiện, thì để cậu ấy yên tĩnh một mình."
Nhìn đôi mắt thấu hiểu của cô, anh nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, "Ừ."
Trong ngoài cửa kính, cành lá cây lay động theo gió, dưới màn đêm tràn ngập những chiếc bóng loang lổ, có hai bóng người, một đứng lặng, một ngóng trông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.