Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 240: Anh rể
Đứng bên cạnh cậu ta là một vài thiếu niên trạc tuổi Tô Dương, có lẽ đều là học sinh trung học.
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật giật, lời này thật là trẻ con mà!
Không chỉ vậy, bên cạnh cậu nhóc này còn có một cô gái.
“Đi thôi!”, một cậu tức giận vỗ bàn hô lên.
Bây giờ mọi người đều đã có hơi men.
Cho dù Mạc Phong có thể đánh, anh cũng sẽ không tùy tiện đánh người, mỗi lần anh ra tay, căn bản đều là trừng trị những kẻ đã làm toàn những điều xấu xa.
Trong khi đám Tô Dương đang trò chuyện.
"Anh rể của tớ cũng làm được vậy! Không chỉ vậy, anh ấy còn có thể vừa mang vừa chạy cơ!"
“Có chuyện gì thế nhỉ?”, Mạc Phong túm lấy người phục vụ đang chạy tới hỏi.
Choang...
"Lý Khôn, nếu cậu không phục, khi nào thì hẹn anh rể cậu ra đây. Cậu có tin là anh rể tớ có thể hạ gục anh rể cậu chỉ bằng một ngón tay mà anh rể cậu không thể dậy nổi không?”, Tô Dương khịt mũi, vung tay.
Nhưng đằng nào anh cũng chưa ăn cơm, giờ vào cửa nhà hàng thì không vào được, cùng ăn cơm với bọn nhỏ này chắc cũng không đến nỗi vô vị.
Vốn dĩ chúng đều là bạn tốt của nhau, đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ bạn bè đồng môn.
Có thể Tô Dương đã đặt bàn từ sớm, cậu ta cứ thế bước lên lầu đến một bàn cạnh cửa sổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Dương lập tức vỗ bàn: “Không còn luật pháp gì nữa sao! Giữa thanh thiên bạch nhật muốn làm gì đây? Dù sao ở đây cũng gần trường chúng ta, thật đúng là không coi tớ ra gì mà, các anh em đi theo tớ!"
Chí ít có Tô Dương pha trò nhất định sẽ không nhàm chán được!
Việc kinh doanh của quán bò này cũng rất tốt, về cơ bản là đã kín hết khách.
"Đừng mà, anh rể! Em cùng hội cùng thuyền với anh, để giúp anh đối phó với chị gái em, trước mặt hay sau lưng em đều nói tốt cho anh mà. Anh không thể bán đứng em được, hơn nữa tụi em yêu nhau thật lòng đấy!”, Tô Dương lo lắng nắm tay cô bé kia nói.
Bỗng bên ngoài có tiếng vỡ của chai bia.
Hôm nay họ đến một quán lẩu bò ở trung tâm thành phố, quán trang trí mang hơi hướng hoài cổ, khiến người ta vừa bước vào cứ như đang ở trong một quán trọ cổ.
Mạc Phong cũng xem như chịu thua tên nhóc này, không ngờ lại tự nhận là quen thân.
“Cô gái nhỏ, cô va vào tôi rồi, giờ cô tính sao với chúng tôi đây hả?”, một tên cặn bã khịt mũi và cười.
Xoảng xoảng...
Tô Dương đắc ý ngẩng đầu lên: “Đương nhiên rồi, cái miệng này của em đã ăn khắp đại giang nam bắc! Món ăn tầm thường sao có thể lọt vào mắt của em được!"
"Anh rể của tớ là nhà vô địch ‘tán thủ’!"
Cô gái này đã khiến mọi người kinh ngạc với khuôn mặt ngẩng cao đầu của mình, cô gái này có lẽ cũng phải là hot girl trong mắt cánh nam sinh ở trường và là cái gai trong mắt bọn con gái đây!
Nghĩ lại anh trước đây đã từng một lần đang đi cùng Dương Thái Nhi, cũng bị ông cụ Dương bắt gặp, lúc đó anh ấy cũng nắm lấy tay của Dương Thái Nhi.
Một thiếu niên ngồi đối diện cong môi: “Anh rể tớ dám đập đầu vào tường!"
Phụt...
Không lâu sau thịt bò đã được bưng ra, thịt được cắt thành từng lát mỏng, trên miếng thịt đó vẫn còn màu đỏ tươi.
Trong sảnh vào lúc này.
Người phục vụ vội vàng giải thích: "Có mấy tên to con ở bàn bên cạnh bắt nạt một cô gái. Họ vừa đập vỡ hai chai bia để dọa cô bé!"
Thời gian tốt nhất để nhúng thịt bò là nhúng một miếng thịt bò vào trong nồi và sau đó gắp ra ngay lập tức. Thịt bò lúc này mềm và ngon nhất!
Hiện tại tư duy của bọn trẻ càng ngày càng trở lên tự phụ, hiếu thắng!
Lúc này, Mạc Phong lại như được nhìn thấy thanh xuân của mình! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Phong khoanh tay cười nói: "Chú mày nói xem nếu bị chị chú phát hiện ra chú yêu sớm như vậy, cô ấy có đập cho chú một trận không nhỉ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có một cô gái đang ngồi giữa đám đông với vẻ mặt bình thản, như thể cô ấy đã quen với chuyện này.
Có nhiều cách để ăn, có thể ăn nhúng hoặc ăn nướng,
Nhìn thấy hai đứa trẻ đang cãi nhau, Mạc Phong không khỏi lắc đầu: “Anh rể của ai cũng đều có ưu khuyết điểm, không cần so đo cái này..."
Có một cậu nhìn Mạc Phong có vẻ không tin lắm: “Anh rể của tớ cũng rất lợi hại! Một tay có thể nhấc được đồ vật nặng năm mươi cân! Sức lực rất mạnh mẽ!"
Mạc Phong không nhịn được cười liền nói: “Không ngờ chú cũng có nghiên cứu đối với chuyện ăn uống nữa đó!"
"Không được, để anh mời mấy đứa ăn đi!"
Chương 240: Anh rể
“Quả là thế thật, thịt bò ở tiệm này cũng không tệ, cảm giác giống như thịt bò Kobe vậy!”, Mạc Phong vừa ăn vừa gật đầu cười.
“Điều này là đương nhiên, em ăn gần hết các món của thành phố Giang Hải này rồi đấy!”, cậu ta nhếch mép cười đắc ý.
"Nhà vô địch ‘tán thủ’ đã là gì, Anh rể của tớ có thể hạ gục anh ta chỉ bằng một cú đấm!"
Mạc Phong nhìn theo bóng lưng của bọn họ nói không nên lời: "Này... mấy đứa chỉ là mấy đứa trẻ con định tham gia trò náo nhiệt gì vậy! Thật là phục mấy đứa!"
Cô ta từng là niềm tự hào của anh, không thể vài ba câu mà nói hết ra được, nhưng bây giờ nó là bí mật mà dù có thế nào anh cũng không thể nói ra!
Tô Dương vội vàng xua tay giải thích:’’Đương nhiên không phải đâu. Hai ngày nay em học nghệ thuật ở trường, buổi chiều em toàn chơi. Tụi em chỉ là tới đây ăn cơm! Anh rể, anh cũng chưa ăn phải không, hay là ăn cùng tụi em đi".
Chưa kể, loại bình tĩnh này không còn là thứ mà một cô gái bình thường có thể có được!
Những thanh thiếu niên này loạng choạng đứng lên, chắc là bình thường không quen uống rượu, nên hai ba chai bia đã khiến họ cảm thấy chóng mặt.
Váy gấp sóng, khuôn mặt đường nét thanh tú, đôi mắt tựa hồ nước mùa thu, lại mặc đồng phục học sinh giống như Tô Dương mặc, trông giống như học sinh trường trung học Giang Hải.
Mạc Phong đang uống trà liền phun thẳng ra: “Cái này thì anh không dám! Đừng nói nhảm, nhóc!"
“Anh rể tớ dám ăn cứt!”, Tô Dương buột miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đồ khoe khoang!"
Trước khi cậu ta uống rượu thì là người của trường, sau khi cậu ta uống rượu thì cả trường học là của cậu ta luôn!
"Được rồi, trêu chú thôi! Nhưng ít ra thằng nhóc chú vẫn được tính là đàn ông!", Mạc Phong nhếch mép cười nhìn Tô Dương.
"Thịt bò ở tiệm này toàn bộ là bò tươi, từ lúc mổ tới khi ăn thời gian không quá hai tiếng đồng hồ. Thịt rất mềm! Đặc biệt khi được nướng và nhúng qua vừng sau đó cắn một miếng to, từ từ tận hưởng thì đúng là tuyệt cú mèo!",Tô Dương rít dài một tiếng nhẹ nhõm.
Những đứa này không so bố mẹ nữa mà lại chuyển sang so anh rể ư?
Ít nhất thì cậu ta cũng đã không buông tay cô gái ấy ra!
Cô bé bên cạnh cũng nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Là các anh tự mình đâm vào trước, tôi còn chưa truy cứu, các anh còn muốn cái gì nữa?”, cô gái ngồi tại bàn khẽ nhấp một ngụm nước và bình tĩnh nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không thành vấn đề, dù sao đều là người một nhà cả!"
"Để tớ giới thiệu một chút nhé, đây là anh rể của tớ! Cực kì lợi hại, một mình anh ấy có thể hạ gục hàng mấy chục người! Gần đây anh ấy muốn dạy tớ võ nghệ, sau này các cậu đi cùng tớ, trong trường tớ sẽ bảo vệ cho cho các cậu!”, Tô Dương dương dương tự đắc nói với đám bạn của mình.
Tô Dương lập tức nghiêng người cười nói: "Đi! Anh rể, em mời anh đi ăn thịt bò!"
Tất nhiên, Mạc Phong không thể làm Tô Dương mất hứng, có thể Tô Dương quả thực đã ăn gần hết đồ ăn ngon của thành phố Giang Hải, nhưng cậu ta nhất định chưa ăn bánh mì kẹp thịt gia truyền của Triệu Khải!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.