Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1273
Khi ma thuật sư kia chuẩn bị rời khỏi tầm mắt của mọi người, Mạc Phong lập tức cầm lấy nỏ, bất luận như thế nào, lúc này có thể bắt được người là đồ tốt rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Môn chủ Giác Môn ngay lập tức đưa nó ra, Mạc Phong ngồi xổm và nhắm lên phía trên, một điểm mù xuất hiện, khuỷu tay của anh phải có vị trí chống đỡ mới được.
Mạc Phong quay đầu liếc ông ta một cái: “Ồ? Cái gì?”
Chương 1273
Môn chủ Giác Môn là một kẻ thấp bé, từ khi nhìn thấy thực lực của Chu Cửu Thiên, Mạc Phong không còn dám tỏ ra khinh thường những kẻ thấp bé nữa.
So với việc bắn c·h·ế·t hắn, Mạc Phong muốn nhìn biểu cảm của tên này rơi từ trên cao xuống, trước đó hắn đã đá Mục Thu Nghi từ trên lầu xuống, nếu không có kiếm Tàn Uyên trong người thì không thể nào làm vỡ kính mà thoát nạn được.
“Không có à?”, Mạc Phong nhìn lại và ngạc nhiên hỏi.
“Đưa s·ú·n·g cho anh!”, anh ta quay đầu lại nhìn Nhược Hi và nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thiếu chủ, chỗ tôi có cái này không biết cậu có dùng được không!”
Một bóng đen khác bay qua, xuyên thủng quần áo bên phải của hắn, Mạc Phong nhắm vào quần áo chứ không phải hắn.
“Sắp rồi! Hehe, muốn bắt được tao à, mơ đi! Ngay cả một tay bắn tỉa chuyên nghiệp cũng không thể bắn hạ được tao ở độ cao như vậy, hơn nữa tao lại bay rõ nhanh, xem mày làm gì được tao nào! Hoa Hạ, tao sẽ còn tới nữa, lần sau nhất định phải khiến thành phố phồn hoa này máu chảy thành sông! Hahahaha!”
Cơ thể ma thuật sư bắt đầu run lên: “Chuyện gì vậy, thứ gì vậy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phực——!
“Lấy ra đây!”
Nhược Hi liếc nhìn theo hướng những chiếc lá rung rinh xung quanh: “Gió Đông Nam, ba mươi sáu vĩ Bắc!”
“Hướng gió!”
Vù–!
Chương 1273
Nếu có 98K lúc này, Mạc Phong hoàn toàn có thể tiêu diệt được đám người này.
Nhất định không thể phóng kim ở độ cao như vậy được, người giỏi hơn cũng không thể dùng kim châm giống như s·ú·n·g được.
Vù–!
Cây nỏ trong tay liên tiếp b*n r* mấy lần, ở trên cao ma thuật sư không khỏi dán mắt vào rừng cây phía xa, chỉ cần hắn tiến vào trong rừng cây này, mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cho dù Mạc Phong đuổi kịp, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trong rừng nhiều năm như vậy của hắn chắc chắn sẽ thoát nạn.
Mạc Phong cứ nhìn chằm chằm vào ma thuật sư đang lượn lờ trên không, quần áo của hắn chắc hẳn làm bằng chất liệu đặc biệt, khi gặp không khí có thể thổi tung lên, giống như cánh chim vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Liên nỏ! Loại nỏ mà Gia Cát Lượng sử dụng hồi đó! Tôi đã cải tiến một chút, sử dụng dây chun bằng gân cá sấu. Theo lý thuyết thì có thể bắn tới đấy”.
Vừa dứt lời.
“Vậy thì sẽ khó khăn đấy!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Nhược Hi lắc đầu: “Đừng lộn xộn nữa, em kiếm đâu ra khẩu s·ú·n·g cho anh bây giờ?”
Không biết thứ gì đã đục thẳng một lỗ trên quần áo của hắn, luồng không khí không cân bằng bên trong và bên ngoài cũng khiến hắn không thể duy trì sự cân bằng trong không trung.
Môn chủ Giác Môn vội vàng chờ lệnh, nhanh nhẹn đến trước mặt Mạc Phong ngồi xổm xuống: “Lão thần nguyện làm báng s·ú·n·g cho thiếu chủ!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.