Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122 : Có gì đó không đúng
Cả hai chân và hai tay dài ngoằn đều bám ngược lên tường, thân thể chiếm gần nửa chiều rộng hành lang .
Khắp nơi đều vang lên tiếng la hét, binh khí v·a c·hạm, ma thuật nổ tung . Nhiều lều trại nhen lửa b·ốc c·háy nghi ngút chói lóa giữa đêm đen .
[ Vu Yến ] ngập ngừng nói ra : " Bánh dâu tây ? "
Tiếng xì xào trao đổi nói chuyện giữa những học trò và tiếng rao giảng trên cao .
" Crack Bang ! "
Mắt mở to, cậu nhìn trang giấy khắc họa nét bút nguệch ngoạc, tổng thể hiện lên hình con mắt đen nhánh chiếm gần trọn trang giấy, màu bút mực đen tạo ra cảm giác ghê rợn khó chịu .
" [ Hạ Hạ ] ? "
Nhưng có gì đó không đúng, từ khi nào hành lang lại trở nên dài đến mức này ?
Cổ dần trở nên ngắn lại và triệt để biến mất, để cái đầu nối liền với phần thân mụn cóc không ngừng phình to lớn .
" Này ?! Đừng ngẩn người nữa ! "
Cậu đứng bật dậy, điều đó khiến cho cả lớp nhất thời tĩnh lặng, ai ai cũng nhìn qua .
Lều trại nơi cậu ở bị xé toang, khắp nơi hiện lên một khung cảnh hỗn loạn . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" ... Ừm, ngon lắm "
" Chúng ta bị t·ấn c·ông ! Tất cả những người chơi một khi đã ngủ hoặc đăng xuất đến khi tỉnh giấc lại hoặc trở thành quái vật hoặc vẫn bình thường "
" ... Thứ bảy ? "
Nhìn quanh, cậu nhận ra bản thân đang cùng [ Vu Yến ] ngồi tại công viên tươi mát, hàng cây xanh mướt rung động theo cơn gió .
Cậu xoay đầu về phía âm thanh bất ngờ, ngay lập tức tim nhảy lên một nhịp bất giác lùi nép vào tường . Hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh lấm tấm .
Trước câu hỏi này, [ Vu Yến ] với khuôn mặt hiện lên dấu hỏi chấm to đùng đầy khó hiểu nghiêng đầu .
Phía bên kia cửa sổ kính lớp học, vô số khuôn mặt tương tự [ Vu Yến ] hốc mắt trống rỗng áp sát mặt kính đều chằm chằm hướng về cậu .
" Cậu từ nãy giờ lạ lắm ấy, có chuyện gì sao [ Hạ Hạ ] ? Chúng ta là một cặp mà, cậu có thể tâm sự với mình mọi điều " [ Vu Yến ] lo lắng .
Những khuôn mặt điên cuồng va đập mặt kính, bị ép đến biến dạng .
Tay cầm bút cử động vẽ vời vô định trên trang giấy .
" BANG ! "
" ... THỨC TỈNH ... "
...
Với khuôn mặt đầy háo hức mong chờ, cậu tách đôi đũa gắp miếng trứng núng nính nếm thử .
Cậu giật mình sợ hãi tránh thoát lùi sau .
" Này, sao chúng ta lại ở đây ? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết qua bao lâu cậu dời mắt trở về lớp học, có chút buồn chán hơi ngáp dài . Tuy nhiên ngay khoảnh khắc ánh mắt va vào trang giấy mà bản thân vẽ vời vô định bên trên ...
" Hôm nay là chủ nhật ? "
Thấy [ Vu Yến ] thế này, cậu mềm lòng định an ủi thì bất chợt đổi thái độ, đặt hai tay lên vai cô .
Cậu hai mắt mở to không nói lên lời, cả thân thể run rẩy theo bản năng không rõ ngay tức thì quay người chạy đi .
" HỘC !!! "
Không lâu sau giáo viên vào lớp, tất cả đứng dậy chào theo nghi thức rồi bài giảng chính thức bắt đầu .
Hành lang vốn sáng sủa nắng sáng giờ đây trở nên u tối lạ thường, cho người ta một cái cảm giác mục nát ghê rợn . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người chơi này kể rõ tình hình cả trước khi cậu kịp hỏi, một tay rũ xuống chảy xuôi máu tươi, rõ ràng b·ị t·hương .
" ... Ừm, không có gì . Xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng, tôi có chút ... lơ đãng "
" Cậu hôm nay lạ lắm ! " Cô nói với giọng lo lắng đến nức nở .
" Thế nào !? "
Tâm trí cậu giờ đây dần trở nên hỗn loạn, cảm giác có gì đó không đúng càng lúc ngày một mãnh liệt .
" ... ThìThìThì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì ... "
... Có gì đó ...
[ Vu Yến ] thì cứ đứng đó với hốc mắt trống rỗng tuôn trào hắc lệ lặp đi lặp tại từ ngữ .
Sức giật khiến tay tê rần, viên đ·ạ·n với sức mạnh đường cường hóa gặm thẳng vào đầu người chơi dị thường tạo thành lỗ hổng lớn, huyết dịch lẫn não trắng vương vãi đầy đất .
Cậu cứ tiếp tục chạy, chạy mãi, chạy nữa ... nhưng bất kể là có di chuyển bao lâu thì hành lang này cứ như trở thành vô tận .
Bất chợt [ Vu Yến ] nắm lấy hai tay cậu, hốc mắt trống rỗng đen ngòm sâu không thấy đáy tuôn trào hắc lệ .
Cậu rời khỏi chỗ ngồi đi từng bước một, mỗi lúc một nhanh đến mức trở thành chạy bộ . Rời khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của tất cả .
Dựa lưng vào cạnh tường, cậu thở hổn hển .
Tay chân tăng trưởng trở nên dài ngoằn như que sậy, trang phục xé toạc để lộ cơ thể nổi đầy bọc mụn cóc .
Biểu cảm [ Vu Yến ] trở nên cứng ngắt đờ đẫn, giọng nói lặp đi lặp lại một từ chẳng khác nào cỗ máy bị dính lỗi phần mềm .
" Mình vừa ... ! "
Hương vị quả thật rất ngon, mềm mềm đậm vị .
Cậu chống cằm, ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ với khung cảnh thành phố bên ngoài . Cả thế giới khi này cứ như chỉ còn có mỗi mình cậu là người tồn tại vậy . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[ Vu Yến ] từ trong túi sách mang ra những hộp cơm tự tay bản thân làm ra, mở nắp liền một mùi thơm nức xộc vào tâm trí .
Mặt đất run rẩy, sàn nhà, trần, tường đều trở nên nứt nẻ mục nát cứ như đã tồn tại hàng thế kỉ .
[ Hạ Hạ ] cảm giác phổi mình đang thiêu đốt do thiếu dưỡng khí, tâm trí trống rỗng hỗn loạn tột cùng . Cậu chẳng thể nghĩ gì vào lúc này, chỉ có nỗi kinh hoàng sợ hãi bất tận .
" Hiện tại khắp nơi cả doanh trại trở nên hỗn loạn trở thành chiến trường giữa người chơi bình thường và người chơi biến thành quái vật ! "
Chúng như con thú dữ chen chúc chà đạp lẫn nhau phủ kín hành lang đuổi theo [ Hạ Hạ ] .
Mà trong hình vẽ con mắt đó có những nét bút với góc độ rõ ràng có quy luật đè trùng lên, tổng thể ghép lại sẽ là ...
" Nếu hôm nay là chủ nhật vậy tại sao chúng ta lên lớp ?! "
" Có chuyện gì thế [ Hạ Hạ ] ? "
[ Vu Yến ] vui vẻ ra mặt .
" ... hả ? "
" Này, như đã hứa hôm nay tôi sẽ cho cậu xem tay nghề của mình ! "
Mọi ánh mắt đổ dồn về, [ Vu Yến ] lo lắng hỏi .
" ... ThìThìThì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì Thì ... "
Cậu hơi quay đầu ngược lại, nhìn xem [ Vu Yến ] đứng sau lưng mình trong khi cửa phòng học ngay cạnh đối diện bên kia, những người khác bên trong tò mò nhìn ra .
Phía bên kia, [ Vu Yến ] vốn đang không ngừng lặp lại từ ngữ bất chợt dừng lại . Đầu cô bất chợt xoay 180 độ, cằm ngược lên trên trong khi mái tóc rũ ngược .
[ Vu Yến ] kéo tay cậu trở lại lớp học .
Phía trên khoảng không, vô số người hốc mắt trống rỗng vì đuổi theo nên cũng rơi tự do đầy trời . Cá biệt nổi bật trong số đó chính là người bạn gái nhền nhện .
... không sai ...
Thời gian dần trôi qua, phần cơm cuối cùng cũng ăn hết . Cậu ngập ngừng hỏi :
Cơn gió nhẹ thoáng qua khiến trang phục váy tròn rung động, cậu đưa tay vén mái tóc hành động như một cô gái đầy thùy mị .
Tiếng kêu gào gầm rú quái dị trở thành con sóng xung kích tỏa khắp hành lang phá tung mặt kính cửa sổ, ngay tức thì một cơn mưa mảnh kính xen lẫn những người hốc mắt trống rỗng tuôn trào theo từ các lớp học ra ngoài .
" Mình ở đây từ bao giờ ? " Cậu tự hỏi .
Cậu chạy dọc theo hành lang, hướng về phía thang bộ và tiếp tục chạy .
" bành ! Bành ! BÀNH ! "
" Phải rồi, mình đang tham gia cuộc viễn chinh ! "
[ Hạ Hạ ] giật mình bất ngờ .
" Cậu đang suy nghĩ gì mà chăm chú thế ? Đến mức dù mình đã gọi nhiều lần mà chẳng phản ứng gì cả ? " [ Vu Yến ] bĩu môi .
" Trả lời mình ! "
Cậu đã nhìn thấy ... hình ảnh bản thân ... c·hết . Cái c·hết vì rơi từ tầng lầu khiến cho cơ thể tan nát không còn nguyên vẹn ...
Không chút do dự chiến đấu theo bản năng, cậu rút s·ú·n·g lục ổ quay bên hông .
... Có gì đó ... không đúng ...
Cuối hành lang hướng cậu chạy không có đường, chỉ có căn phòng học dùng để chứa bàn ghế dư thừa .
Chương 122 : Có gì đó không đúng
" ... Ừm ? "
" Lộc cộc "
[ Hạ Hạ ] vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn như mọi khi họ vẫn làm, tuy nhiên cậu cứ có một cái cảm giác khó tả .
Mở mắt, cậu ngay lập tức đứng bật dậy .
" Sắp hết giờ rồi, đi thôi ! "
" Lộc cộc "
" Cảm ơn trời ngài không như họ ! Nếu ngay cả ngài cũng thế thì không biết người chơi bình thường chúng tôi thế nào !!! "
Cậu ôm đầu phá tung cửa sổ, bản thân rơi tự do từ tòa nhà cao hơn mười tầng . Không biết tại sao cậu có thể không chút do dự làm điều đó dù biết rằng nó tương đương c·ái c·hết !
" Cậu thích ăn gì ? "
" À, ừm ? "
" PHÓ ĐỘI TRƯỞNG ! "
" Hôm qua là thứ mấy ? " (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người chơi hướng về [ Hạ Hạ ] khuôn mặt với hốc mắt trống rỗng y hệt cơn ác mộng cậu mơ thấy dơ kiếm t·ấn c·ông về phía cậu .
Giọng nói khiến cậu lập tức định thần trở lại, người đến mang trang phục tiêu chuẩn của công hội, dĩ nhiên thuộc bộ phận thử nghiệm dưới quyền cậu .
" Xoạt ! "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.