Ngược Thiếp
Sa Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Thị thiếp
"Thương Nhi, nhỏ giọng một chút!"
Ta cụp mắt, có chút không cam tâm, ta vẫn không thể thoát khỏi những tháng ngày như thế này sao?
"Phỉ Cách tỷ tỷ...... Ta cứ nghĩ cả đời này sẽ không thể gặp lại mọi người nữa, Phỉ Cách tỷ tỷ......"
"Ái phi, cùng tham gia,được chứ?"
Ta không đoán được hắn muốn làm gì, cũng không muốn gặp chuyện không may ở thời điểm quan trọng này, nên để nha hoàn tùy ý
Nghiêm Tiêm Vũ sắc mặt tái mét, nàng ta làm sao mà không nghe ra sự châm biếm của Mộc Thanh Thương, ba năm, ba năm rồi,nàng vẫn ở địa vị thị thiếp ti tiện, còn nữ nhân này làm bao nhiêu chuyện phản bội sau lưng hắn, vẫn chiếm được vị trí Vương phi , nàng sao có thể cam tâm?!
Phỉ Cách là một mỹ nữ mảnh mai, còn Nguyệt Kiến lại đáng yêu khéo léo , hai người, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, rất khó tin các nàng là cùng một người giả dạng thành.
Giọng nói nha hoàn lộ ra khí thế áp bức, chắc đã được Liên Thành Trích cho phép, nếu ta không đi trước, chỉ sợ các nàng sẽ dùng tới cả vũ lực .
Ta khóc hết sức,vừa khóc vừa cười, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Phỉ Cách nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói, thấy ta rơi lệ đầy mặt, không ngừng an ủi ta.
Ta cười lạnh một tiếng, ưỡn ngực đi về phía trước, không có gì phải sợ , hắn cũng chỉ tra tấn ta được một lần cuối cùng này thôi!
"Vương phi, mời theo nô tỳ !" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả người ta run run, bỗng nhiên nở nụ cười, cười thê lương! Cuối cùng ta cũng hiểu,trượng phu của ta là nam nhân vô tình tới mức nào!
EditΒ: OtakuNhini
Chương 7: Thị thiếp
Ta trừng lớn ánh mắt, khó tin nhìn hắn,sự bình tĩnh cuối cùng cũng bị đánh vỡ! Hắn nói cái gì? Muốn ta, muốn ta cùng tham gia ư?! Muốn ta......
Theo sự dẫn dắt của nha hoàn, xuyên qua từng hành lang gấp khúc,đã đến lầu chính của Duệ Khâm vương phủ, nơi đó là phòng ngủ của Liên Thành Trích.
"Nguyệt Kiến, nói cho ta biết, có phải là Lăng ca ca...ngươi có phải do Lăng ca ca phái tới không ?!"
"Phỉ Cách tỷ tỷ?!"
Hơi thở của hắn phảng phất trên khuôn mặt ta, dùng giọng điệu nhu tình nhất nhưng cũng ẩn chứa sự tàn nhẫn nhất
Ta biết nàng nhất định đang lo lắng có người ẩn trong bóng tối.Ta tùy ý để nàng lôi kéo, trong lòng kích động không thôi.
Căm giận ngùn ngụt, Nghiêm Tiêm Vũ hung hãn rời khỏi.
Nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng , ta không khỏi kinh hô ra tiếng, Phỉ Cách tỷ tỷ, đúng là Phỉ Cách tỷ tỷ từng cùng ta lớn lên sao?
"Thương Nhi đừng khóc, Phỉ cách tỷ tỷ biết trong lòng muội rất đau khổ, yên tâm đi, lần này chúng ta nhất định sẽ đưa muội đi, sẽ không để muội bị nam nhân đê tiện kia chà đạp thêm nữa!"
Đóng cửa cẩn thận, ta vội vàng kéo Nguyệt Kiến lại, hai mắt đẫm lệ mơ hồ:
Nén nỗi tức giận, nàng ta cười thân thiện, giống như ta cùng với nàng có mối quan hệ vô cùng tốt vậy.
"Ừm, Phỉ Cách tỷ tỷ, cám ơn...!"
"Nhưng đó là ba năm trước đây! Khi ngươi chỉ vào ta nói, ta phản bội ngươi, tình nguyện tin tưởng người khác mà không tin tưởng ta , khi ngươi đánh ta một chưởng, chỉ vào ta và nam nhân xa lạ kia, mắng ta là tiện nhân,chút động tâm đó đã bị ngươi hủy hoại gần như không còn ! Ngươi muốn nỗi căm hận
Vốn tưởng rằng, ba ngày tới cũng sẽ bình thường như vậy, Liên Thành Trích sẽ không xuất hiện, bình an vượt qua ba ngày ta sẽ có thể cùng Phỉ Cách tỷ tỷ rời đi.
Hết thảy đều trở lại bình tĩnh, ta làm bộ như không xảy ra việc gì, tiếp tục ngây ngốc, còn Phỉ Cách tỷ tỷ lại tiếp tục sắm vai nha hoàn câm điếc Nguyệt Kiến, hai người quan hệ như trước,không hề có gì khác thường
Ba ngày bình lặng qua đi, ta buồn chán đến cực độ ,ngồi trên cửa bảo hộ, dựa vào cây cột. Hết thảy đều bình lặng , dường như không giống thật.Ta không tin Liên Thành Trích sẽ buông tha ta như vậy, đây chắc là khoan thứ dành cho tử tù trước khi bị hành hình.
Nhưng tất cả đều không như ý, tối hôm sau, một nha hoàn tiến đến,nói rằng phụng mệnh Liên Thành Trích đến giúp ta rửa mặt chải đầu
Namnhân quần áo có chút hỗn độn vứt lung tung trên người, khuôn ngực rộng mở,da thịt màu đồng qua lớp chúc quang càng thêm dụ hoặc, hai chân thon dài gác lên nhau. Đôi mắt hắn nheo lại, một tay chống đỡ bên dưới, nữ tử khỏa thân tùy ý ở trên người hắn cọ xát
"Liên Thành Trích, có lẽ, ba năm trước đây ta thật sự có tình cảm với ngươi......"
Ta nhíu mày, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng ta mà có chút buồn nôn,nữ nhân ghen tị quả thực đáng sợ.Nhưng, ta giờ đây có gì tốt để phải ghen tị ?Vị trí Vương phi sao? A... chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!
Hai nha hoàn đi đến, mặt không chút thay đổi đẩy cửa phòng ra, mà ta chẳng thể lựa chọn, chỉ có thể đi vào.
Ta không khỏi hoài nghi, nam nhân kia yêu ta sao? Một nam nhân nếu thật lòng yêu một nữ nhân, sao lại đem nàng đặt giữa một đám thị thiếp,sao lại đồng thời có nhiều nữ tử như vậy? Tinh yêu kiểu đó,thật rẻ mạt.
Nếu đã không yêu, vậy thì hận đi!
Nhốt nàng hai năm,nàng vẫn như trước không hề hối cải, đã vậy, từ giờ trở đi, sẽ đổi một phương pháp khác,để một ngày nào đó khiến nàng phải cầu xin hắn tha thứ!
Hắn thân mình run lên, kinh ngạc, khó tin trừng mắt nhìn ta, mâu trung nóng bỏng huang mang.
Ta gật nhẹ đầu, hiểu được ý của nàng, Liên Thành Trích cực kì khôn khéo, ba năm trước đây ta dùng hết cách rời khỏi, lần trước chưa an bài cẩn thận nên bị hắn phát hiện, lúc này đây, tuyệt đối không thể thất bại nữa !
Chưa từng nghĩ tới, ở bên Liên Thành Trích,bị giám sát nghiêm ngặt,vẫn có thể nhìn thấy Phỉ Cách tỷ tỷ đã cùng ta lớn lên, có lẽ, lúc này đây, ta thật sự có thể hoàn toàn rời khỏi hắn, rời khỏi cơn ác mộng mà hắn gây cho ta!
Chưa tới gần, đã nghe thấy một tiếng gầm nhẹ d*m đ*ng truyền đến, ta thân mình cứng đờ, đã đoán được hắn muốn ta làm cái gì. Nắm chặt hai tay, ta chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng không ngăn được tiếng r*n r* chói tai kia ăn mòn thần kinh mình .
Trong căn phòng rộng mở, chỉ có bóng dáng mảnh khảnh đang tất bật của Nguyệt Kiến, thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm giữa hai vật gì đó.Tất cả đều giống như ba năm trước đây
Nguyệt Kiến cúi đầu, lặng lẽ vươn tay, đem một khối vuông vức đưa tới trước mặt ta . Ta ngẩn ra, có chút khó hiểu,nhận lấy khăn, mở ra,vừa nhìn thấy, nhất thời kinh hách đến ngây ngốc.
"Nha đầu ngốc......"
Ta nheo mắt lại, nước mắt chảy ra.
Chương 7: Thị thiếp
Lăng ca ca,muội mệt mỏi quá!
Ta không đáp lời.Hiển nhiên là nàng ta tới gây chuyện ,mà ta lại chẳng muốn so đo cùng nữ tử này. Ba năm trước đây, có lẽ ta sẽ vì thế mà tức giận, nhưng lúc này,khi đã trải qua hai lần c·h·ế·t,ta không muốn quan tâm tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt của hắn nữa
Đem chân tình thể hiện trước mặt nàng, nàng lại khinh thường, nếu vậy, hắn cũng sẽ không thương tiếc nàng nữa, chỉ có mình hắn căm hận, không công bằng, muốn hận, thì để hai người cùng nhau hận!
"Nàng nói ta khiến nàng cảm thấy bẩn? Nàng cho rằng mình thực sự thuần khiết cao thượng sao? Không hề đâu,đừng tự đánh giá cao bản thân. Khi nàng phản bội bổn vương, khi nàng hầu hạ dưới thân nam nhân khác , thì so với bổn vương nàng còn nhơ bẩn hơn !"
"Mộc Thanh Thương, ngươi vẫn kiêu ngạo như trước.Có điều, ngươi cho rằng mình vẫn là Mộc Thanh Thương của ba năm trước đây sao,vẫn nghĩ Vương gia là Vương gia của ba năm trước đây sao? Dù ngươi c·h·ế·t đi sống lại thì thế nào? Vương gia cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi đến một cái, hiện tại, người trong lòng Vương gia là ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi đang sợ hãi à?"
Cảm giác có người nhẹ nhàng chạm vào vai mình,ta quay đầu lại,bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của Nguyệt Kiến. Có chút đau lòng cho nàng, cô gái này bởi vì ta mới bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhìn hắn, không e dè , muốn nhìn rõ nam nhân trong mắt, muốn nhìn xem, nam nhân từng nói yêu ta đã biến đâu mất rồi.Không tin tưởng ta cũng không sao, nhưng sao giờ lại giẫm lên tự tôn của ta như vậy?
"Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ giống như bọn họ,là một tiện thiếp của ta! Ta muốn nàng như thế nào thì nàng phải như thế ấy, thậm chí, ta muốn nàng c** q**n áo,làm giống những nữ nhân này, nàng cũng chỉ có thể như thế! Nghe thấy chưa? Thương Nhi của ta......"
Ta không cùng nàng so đo, nàng lại cậy thế bức người.Khẽ cười , ta giương mắt nhìn nàng.
"Ngươi —- hừ!"
Hắn chậm rãi mở mắt ra , mâu quang lợi hại nhìn thẳng về phía ta, nhìn biểu tình thờ ơ của ta thì có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, nháy mắt mị hoặc , câu hồn cười với ta:
Một lần nữa đeo mặt nạ lên, Phỉ Cách lại biến thành Nguyệt Kiến, trước kia ta chỉ biết thuật dịch dung của Phỉ Cách rất cao cường, không ngờ ngay cả thân hình cũng có thể thay đổi.
Ta lạnh lùng đứng thẳng, nhìn hắn, gắt gao cắn chặt môi dưới, ngăn cản cảm giác buồn nôn vì kiểu d*c v*ng này, ngoài việc cảm thấy ghê tởm ra, ta chẳng có bất cứ cảm giác gì.
"Đây là tiểu Vương gia bảo ta giao cho muội! Hai năm trước, lúc muội vừa mất tích, ta liền phụng lệnh Tiểu vương gia , cải trang vào Duệ Khâm vương phủ để tìm kiếm tung tích của muội. Nhưng Liên Thành Trích rất cảnh giác, ta gần như đã tìm khắp các ngóc ngách của Vương phủ mà vẫn không thể nào tìm ra muội! Hai năm trời, thật không nghĩ rằng, hắn lại nhốt muội ở chính bên trong vách tường phòng ngủ của hắn!
Ta ôm chặt lấy nàng, khóc không thành tiếng, như đã tìm được chỗ dựa, muốn đem tất cả ủy khuất trong lòng bộc phát ra.
Hắn nghĩ lầm ta phản bội hắn, tin lí do mà thị thiếp của hắn nói, tin người khác vu oan giá họa, cũng không sao. Hắn nói ta nợ hắn, cũng không sao.Nhưng hắn không có tư cách giẫm đạp lên tự tôn của ta như thế!
Nhìn hắn, ta lạnh lùng cười nói:
Ta mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Nguyệt Kiến, cầm lấy cánh tay của nàng, thanh âm run run khó tin:"Ngươi, ngươi là ai?! Ngươi có phải là...., có phải hay không......"
Khóe môi nhếch lên châm chọc,ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh sáng chói lòa khiến ta nheo mắt. Đây là Thính Thủy Các, là nơi ta đã từng ở. Trong viện thực im lặng, không có bất cứ người nào đi lại, dường như đã trở thành cấm địa của Duệ Khâm Vương phủ
Cánh cửa phía sau chậm rãi khép lại, tiếng r*n r* càng thêm rõ ràng, hít một hơi thật sâu, ta nhận mệnh xoay người đi vào phía trong, qua lớp màn tử sa ,cảnh tượng trước mắt càng hiện rõ.
Ta ngừng cước bộ,trực giác trong lòng không ổn.Liên Thành Trích muốn ta vào phòng ngủ của hắn để làm gì!?
"Sao vậy? Ái phi cảm thấy không tốt ư? À, phải rồi, thân phận của nàng là Vương phi của bổn vương , sao có thể cùng những nữ nhân đê tiện này hầu hạ bổn vương chứ!"
Ta cười lạnh lùng, thật sự còn cho rằng ta dễ bị ức h**p như ba năm trước đây sao? Vậy thì sai hoàn toàn . Đối với màn kịch tranh giành giữa các thị thiếp của hắn, ta hiểu rất rõ, ta cũng hiểu các nàng hận ta tới cỡ nào.
Nữ tử thân hình tinh tế xinh đẹp, quần áo đỏ tươi,váy sa mỏng làm nàng càng thêm vẻ mềm mại quyến rũ,lông mày lá liễu , mắt đẹp câu hồn, chiếc mũi thanh tú tựa như Dương chi bảo ngọc, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa khẽ nhếch lên
Hắn không biết đang nghĩ cái gì, cúi đầu cười,rồi một phen đẩy nữ tử trên người ra, đứng dậy, hướng ta đi tới.
Dùng sức giữ lấy cằm của nàng, nhìn nét mặt quật cường của nàng, hắn rất hận, nghĩ đến việc thân thể của nàng bị nam nhân khác chiếm hữu, hắn rất hận, nghĩ đến việc nàng nhìn hắn như mãnh thú,nhưng lại mỉm cười với nam nhân khác, tâm tâm niệm niệm đều là Lăng ca ca của nàng, hắn hận vô cùng!
"Thương Nhi nhớ kỹ đây, ba ngày này phải hết sức chú ý, tuyệt đối đừng để bất cứ kẻ nào nhìn ra sự bất đồng. Cứ coi ta là Nguyệt Kiến như trước, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, biết không?"
"Từ hôm nay trở đi, nàng không còn là Vương phi của bổn vương, một nữ nhân hạ lưu như vậy căn bản không xứng!"
Chúc quang rủ xuống, ba bốn nữ tử l** th* như rắn đang nằm trên chiếc giường cực lớn có thể đủ chỗ cho mười người,mấp máy môi, cười quyến rũ , khiêu khích nam nhân cao quý tựa đế vương kia
Còn nhớ rất lâu trước kia, hắn cũng từng như thế , trước mặt ta diễn một màn d·â·m loạn , khi đó, ta sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ cảm thấy bản thân bị phản bội. Nhưng hiện tại, ta sợ rằng đã làm hắn thất vọng rồi, đối với hắn, ta hoàn toàn tuyệt vọng, không hề mơ tưởng tới sự thật lòng của nam nhân này nữa !
Ta gật đầu, hiếu kỳ nói:
Ta hơi nhíu mi,đây là nữ tử đêm đó hầu hạ dưới thân hắn ,trong trí nhớ mơ hồ của ta hiện lên một khuôn mặt tương tự như vậy, nhưng ta lại không nhớ nổi tên của nàng.Có lẽ ba năm trước đây, ta từng quen nàng , vì dù sao nàng cũng là một thị thiếp của hắn.
Sắc mặt nàng ta biến đổi, có chút tức giận nhìn chằm chằm vào ta, hừ lạnh một tiếng:
"Ta có cái gì phải sợ ?! Ngươi sao? Hừ, ngươi hiện tại cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân bị Vương gia nhốt lại, một nữ nhân khiến Vương gia căm hận ! Ta mà sợ ngươi sao, thật nực cười."
Nhẹ nhàng nâng cằm ta lên,con ngươi hung ác nham hiểm nhìn ta chằm chằm , ta nín thở không muốn hô hấp, bởi vì sẽ ngửi thấy mùi ghê tởm trên người hắn.
Càng hận hơn, nàng nguyện ý vì nam nhân kia sinh đứa nhỏ,mà đối với sự đụng chạm của hắn lại ghê tởm đến phát nôn! Hắn từng nói, hắn sẽ khiến nàng hối hận, hối hận vì đã phản bội hắn !
Đôi mắt câu hồn của nữ tử hơi hơi nheo lại đánh giá ta, sau một hồi lâu, gợi lên một nét cười giả dối , nói: "Thì ra ngươi thật sự không c·h·ế·t!"
Lạnh lùng nhìn hắn, dùng hết khí lực toàn thân , gạt bàn tay đang giữ chặt cằm ta của hắn.
Sau đó, cho Nguyệt Kiến một ánh mắt an tâm , rồi đi theo nha hoàn ,rời khỏi Thính Thủy Các.
Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến , ta không khỏi tò mò trợn mắt nhìn lại, không phải tiếng bước chân của Liên Thành Trích,vậy là ai đây?
"Được rồi, Thương Nhi ngoan, đừng khóc ! Ta đã liên lạc với Tiểu Vương gia,buổi tối ba ngày sau , sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ chấm dứt ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Yên tâm đi, sớm hay muộn ta cũng sẽ đạt được thứ mà mình muốn , còn ngươi, ha ha, đừng bỏ bộ mặt d·â·m phụ để giả bộ thanh cao ở đây, sự d·â·m tiện bên trong đâu thể che lấp , may mắn là ba năm trước đây Vương gia đã nhìn thấu ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì những lời hôm nay!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyệt Kiến gật gật đầu, nhìn ngó khắp nơi, thấy không có gì khác thường , mới nâng tay lên , một tay tháo mặt nạ giả trang xuống.
"Vương phi, thỉnh đi vào!"
"Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải đến nơi này? Để kì võ dương oai với ta, hay là xem ta nay thê thảm tới mức nào? Nếu ngươi nhàn rỗi như vậy , chẳng thà đi nghĩ thêm nhiều biện pháp để có thể hoàn toàn trói chặt trái tim hắn, khiến hắn đem vị trí Vương phi này của ta trao cho ngươi thì hơn!"
Bởi vì vẻ đẹp mỹ lệ đó ư? Nhìn gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia, Nghiêm Tiêm Vũ oán hận nghiến răng, thật muốn hủy hoại nàng ta!
"Thương Nhi...... Khóc đi, khóc được là tốt rồi."
"Nguyệt Kiến, sao thế?"
Kéo ta vào nội thất, Phỉ Cách cầm một phong thư đưa tới tay ta
Ta gật đầu, lau nước mắt trên mặt, giờ không phải lúc để yếu đuối. Ta muốn kiên cường, ở nơi này chỉ còn lại sự thương tổn, không bằng rời đi! Nơi đây đã không còn gì để ta vướng bận nữa .
Hoa của cây d·â·m bụt! Đúng hoa của cây d·â·m bụt!
"Nếu đã như vậy, ta sẽ chờ tới ngày đó . Không tiễn!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.