Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Trung Nghĩa ?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Trung Nghĩa ?


“Cứ như vậy, hậu hoạn vô cùng a.”

Uông Dư Trạch nhấc mắt, ánh nhìn thâm trầm:

“Vâng, thưa Tể tướng.”

Thọ Hoa chỉ trầm mặc, cầm lấy sổ kế toán cũ lật qua, ngón tay hơi run nhưng thần sắc không đổi.

Hắn ngẩng đầu, nhìn xa xăm như đang nói với chính mình:

“Bẩm Tể tướng, mấy tháng qua đã dò xét đầy đủ hành tung của Hộ Quốc Công.”

“Thiên hạ anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

“Không cần làm tuyệt, đến điểm là dừng, khiến Lệ Gia khó xử, khiến họ nghẹn mà không nói được, khiến cho người kia trong lòng dao động... là đủ.”

Giọng hắn như gió tuyết rít ngang đồng, không chút thương tình. Nhưng chỉ có hắn biết, trong ngực, từng chữ trong phong thư kia nặng như nghìn cân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Biện Kinh cuối đông, tuyết tan chưa dứt, nước thấm nền đá, gió xuân vẫn mang theo hàn ý.

Kể từ tháng trước, hàng loạt đơn hàng từ thương cục Lâm Nam và Kinh Nam lần lượt bị từ chối xác nhận. Một số chuyến hàng bị giữ lại tại trạm kiểm ty, không rõ lý do. Đơn giao tới Nội vụ phủ bị trả về, lý do nêu rằng "hương liệu có sai, phẩm không đồng nhất".

Tứ Phúc Trai lại mở cửa như thường, bảng hiệu sơn son th·iếp vàng vẫn treo cao, giấy đỏ lồng đèn thay mới, trầm hương thoảng nhẹ trong gió.

Vạn Lý gật đầu. Nhưng Tần Hạc tinh ý thấy tay chủ soái khẽ siết lại trong tay áo – phong thư đã bị bóp hơi nhăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trấn Bắc Quân là bách chiến chi sư, Dương Vạn Lý càng là Trấn Bắc Quân quân hồn, binh phù của triều đình, tại Trấn Bắc Quân, thậm chí còn không bằng một câu của Dương Vạn Lý.”

“Phủ Quốc công giờ ra sao?”

“Một người mang quân uy quốc sĩ, lại không vượt qua nổi một chữ tình… kẻ như vậy, há có thể để gánh vác thiên hạ?”

Quân doanh thành ngoại.

“Bản tướng không muốn hại hắn, chỉ muốn thử hắn một lần.”

“Lại nữa, hương liệu của Lệ gia bán vào Nội vụ phủ, có ba lô vừa trúng đơn hàng tết, ngươi sai người dâng biểu lên Thượng thư bộ Lại, lấy cớ hàng kém phẩm chất, lùi đơn.”

“Đại tỷ, chuyện này… không giống là lỗi thông thường. Ta đã hỏi thăm bên ti thuế, họ nói nhận lệnh từ phía trên, phải kiểm tra gắt gao. Mà ‘ phía trên’ là ai, không ai dám nói.”

“Còn nếu hắn thật sự vì một nữ nhân mà quên mất quốc pháp, ngang nhiên đòi lại mấy chuyến thương thuyền, mấy gói hương liệu… thì dù bản tướng không nói, Hoàng Thượng cũng sẽ phải suy xét.”

“Theo thám tử bẩm lại, đêm tuyết đầu tháng, từng thấy Hộ Quốc Công một mình đứng trước hẻm Lệ phủ. Sau đấy cùng Lệ Gia Đại Nương đứng nói chuyện hồi lâu dưới cầu.”

Thọ Hoa bạch y như tuyết, búi tóc vấn cao, cài một cành tuyết lê, dung nhan bình lặng, bước từng bước nơi sạp quầy. Tay nàng điểm sổ, miệng dặn dò người làm, không khác ngày thường.

Đông tàn, tiết trời Biện Kinh vẫn lạnh. Tuyết cũ chưa tan, gió đã rít qua mái ngói Tứ Phúc Trai, thổi lật những tờ sổ sách bị đặt vội trên bàn.

“Tiên đế lúc lâm chung, dặn dò bản tướng phù trợ bệ hạ, giữ vững Đại Tống giang sơn.”

Dương Vạn Lý mặc giáp nhẹ, bước qua thao trường phủ tuyết. Thân vệ đi bên cạnh, khẽ bẩm:

“Ngươi nói Lệ Gia dạo gần đây vẫn kinh doanh ổn thỏa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoài song, gió thổi cành mai khẽ lay.

Khang Ninh nhìn đại tỷ, môi mím chặt. Sài An đứng sau lưng nàng cũng hiểu ý, không nói gì thêm. Cả phủ lặng như tờ.

Lúc quay người, hắn chỉ nói:

Uông Dư Trạch khẽ thở ra một hơi.

Tam nương Khang Ninh từ Sài Phủ hồi môn, vừa nghe tin, lập tức trở về, sắc mặt lo lắng:

“Dương Vạn Lý lòng ngay như sắt, lời nói như đao. Nhưng người như hắn, nếu thật lòng có điều gì để tâm… ắt không thể dửng dưng nhìn người thương bị ép vào đường cùng.”

Uông Dư Trạch gật đầu, tay khẽ lần chuỗi tràng hạt bên cổ tay, nói chậm rãi:

Thân vệ lắc đầu.

Trong hậu viện, Lệ Thọ Hoa đứng dưới hiên, nhìn màn mưa tuyết lất phất đáp xuống gờ gạch đỏ, đôi tay nàng lạnh buốt nhưng vẫn không rời khỏi chồng thư từ thương cục. Khuê phục màu nhạt bị gió thổi tung, mà gương mặt nàng, dẫu lạnh, vẫn không đổi sắc.

Dương Vạn Lý dừng bước. Ánh mắt sắc như đao quét qua phong thư niêm phong bằng sáp vàng. Hắn im lặng một lát mới nhận lấy, nhưng không mở ra ngay, chỉ cất vào tay áo.

Chương 14: Trung Nghĩa ?

“Vậy còn Lệ phủ?”

“Cuối thu năm nay, Hộ Quốc Công hồi triều, vào cung diện thánh, nhận ban thưởng, sau đó hồi doanh thành ngoại. Mấy tháng qua chỉ ở trong quân doanh, ngày thao luyện, đêm dựng trại, chưa từng về Quốc công phủ. Trong thành cũng không cùng vương công đại thần nào lui tới.”

Tháng Chạp, gió bấc rít gào, phong tuyết liền thiên.

“Đại tỷ… có khi nào liên quan đến Hộ Quốc Công? Có người cố tình—”

“Truyền cho Kinh Nam Ti chỉ huy sứ Lưu Chấn, lấy cớ điều tra sổ sách thuế vụ, khiến cho các thuyền hàng của Lệ gia tạm thời không thể thông qua kiểm ty. Thương cục bên Lâm Nam cũng nên thanh tra, đừng để đơn đặt hàng chuyển tới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dương Vạn Lý tay cầm trọng binh, chiến công vang dội, danh vọng trong q·uân đ·ội như mặt trời ban trưa, trong quân thậm chí có lời đồn hắn là Đại Tống Quân thần.”

“Tăng cường luyện trận, truyền lệnh hôm nay thao diễn toàn doanh. Thân vệ doanh cũng phải ra sân. Một cánh quân, không thể có nửa phần rệu rã.”

Trong thư phòng, lò sưởi bằng đồng trầm hương cháy âm ỉ, hương thơm nhàn nhạt. Tể tướng Uông Dư Trạch đặt chung trà sứ trắng xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Thanh y nhân trước mặt.

Cành mai trong phủ Tể tướng mới hé, đã bị vùi dập trong phong tuyết.

Hắn dừng lại, mắt cụp xuống, nhẹ thở:

“Người Lệ gia… có nói gì không?”

“Tạm thời để trống, có người thay mặt quản lý.”

Thanh y nhân khẽ cúi người nghe lệnh. Uông Dư Trạch tiếp lời, giọng không gợn sóng:

Hắn quay lại thao trường, giọng ra lệnh như sấm:

Phía cửa, một người áo xanh lặng lẽ bước vào, cúi đầu khom mình:

Tứ nương Hiếu Đức cũng thì thào:

“Tướng quân, hôm qua có người của Lệ gia đến trước doanh, nói muốn chuyển thư. Thuộc hạ đã nhận, thư ở đây.”

Dương Vạn Lý sau đêm đó đã hồi doanh, không trở về Quốc Công phủ, cũng chưa từng lộ diện giữa kinh thành. Thành ngoại gió lớn, thao trường binh sĩ gào thét từng hồi. Người ta đồn: Hộ Quốc Công ngày ngày huấn luyện không ngơi, giáp chưa rời thân, thương không rời tay, dáng người như sắt, mục diện như thép.

Chỉ là… đáy mắt u sầu càng nhiều thêm.

Thanh y nhân im lặng. Uông Dư Trạch nhìn bàn cờ trước mặt, lấy một quân trắng đặt xuống trung tâm.

Thư phòng phía đông, Uông Dư Trạch ngồi lặng trước án thư, áo bào xanh ngọc giản dị, gương mặt già nua, thần sắc hòa hoãn nhưng không giấu trầm tư.

“Không được nói nhảm!” – Thọ Hoa ngắt lời, giọng nghiêm khắc hơn thường ngày. Nhưng sau giây lát, nàng lại dịu xuống, khẽ lắc đầu:

“Triều đình là chiếc thuyền. Văn võ là hai bên mái chèo. Bên nào nghiêng quá, ắt lật.”

Lệ Gia tuy không phải đại thương hộ, nhưng kinh doanh nhiều năm, lấy chữ tín làm gốc, nay bỗng dưng gặp tai ương liên tiếp, người trong ngoài đều nghi hoặc.

Người áo xanh chần chừ:

“Hộ Quốc Công chinh chiến nhiều năm, trực giác nhạy bén, thám tử không dám tiến lại gần hơn, sợ bị phát hiện.”

Hắn ngừng lại một lát, ánh mắt ánh lên tia tính toán lạnh lẽo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cho dù là ai, ta cũng không muốn liên lụy tới hắn.”

Uông Dư Trạch không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật.

Ánh đèn phản chiếu lên mặt đá cẩm thạch, một bàn cờ dang dở đã lâu chưa có ai động đến.

“Vâng, khởi bẩm Tể tướng, Lệ thị tuy chỉ là toàn nữ nhân, nhưng từ khi Lệ phu nhân giao lại sản nghiệp, Đại Nương tử, Tam Nương tử cùng các tỷ muội chia nhau cai quản, buôn bán trà đạo, dược liệu, hương liệu, lụa là, lại thêm mối giao thương với Phỉ Thành và Bắc Trấn, lợi nhuận không nhỏ.”

“Dương Vạn Lý, bản tướng nể phục. Mười năm biên cương, mã đạp Đại Liêu, tinh trung báo quốc, chưa từng hai lòng. Dương Thị khi xưa là trụ cột biên thùy, tướng môn hiển hách, chẳng phải bản tướng không biết cảm kích.”

“Nhưng chính vì trung dũng vô song, lại càng khiến thiên hạ sinh lòng bất an. Hoàng Thượng niệm tình Dương Thị phù gia vệ quốc, tử chiến đến cùng, đối với Dương Vạn Lý ân trạch thâm hậu, gần như độc sủng.”

“Nhưng... nếu triều đình kiểm tra thật thì—”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Trung Nghĩa ?