Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 262: Ly Hoa Miêu Hồn Không Thèm Để Ý
Được cho phép, béo hồ ly lập tức bưng lên một đĩa thịt heo lạnh, ánh mắt đảo qua một vòng, rồi nâng lên trước mặt Ly Hoa Miêu.
“Ngươi đây là đang làm cái gì?”
Một đầu cùng một ống đều nhìn về phía bức tượng thần. Trên người có thần, liệu có thể sử dụng tốt hay không? Ly Hoa Miêu xác thực không cần sợ. Nó không giống với những thành viên khác của Nam Quách Bang Phái, vì nó có hộ tịch riêng. Các thành viên khác cũng đều là những tinh quái được nuôi trong nhà, đều có các bảo mệnh pháp môn. Điều duy nhất cần lo lắng chính là hai cái hồ ly và bốn cái chuột.
Đại Hoàng đẩy ra hạt, đem bên trong hạt giống từng viên một lấy ra.
“Lão sư, đây là cái gì?”
Chương 262: Ly Hoa Miêu Hồn Không Thèm Để Ý
Ly Hoa Miêu ngẩng cao đầu, không chút lo lắng nói: “Ta phía trên có người! Không sợ!”
Trở về trong tiểu viện, Ly Hoa Miêu không chui qua hàng rào, cũng không lật cửa sổ, mà là kiêu ngạo vung móng vuốt, mang củi phi cào cào vang lên.
“Ta muốn đem những hạt giống này mang về, trồng ra đến, đến lúc đó lão sư của ta cũng có thể nếm thử loại trái cây này mang theo văn khí.”
Nam Quách Hợp khoát tay áo, “Hài đồng tiểu thủ đoạn thôi, không đáng giá nhắc tới. Ăn đi, hương vị rất không tệ.”
Nói xong, Ly Hoa Miêu vẫy vẫy móng vuốt về phía Nhạc Xuyên, ngậm túi vải rồi đi ra ngoài. Tuy nhiên, hoa quả hơi lớn, nó phải dùng sức nghển đầu mới có thể bảo đảm túi không bị kéo lê trên mặt đất. Đi đường tư thế của nó có chút quái dị.
Hắn bị Đại Hoàng giản dị chân thành làm cảm động.
Cảm giác được bầu không khí không đúng, Ly Hoa Miêu kỳ quái kêu “Miêu Ô” một tiếng.
“Mặt trời mọc từ phía tây sao? Ngươi còn biết gõ cửa?”
Hắn lắc đầu, cầm lấy một trái cây, tiến đến bên miệng cắn xuống.
Nói xong, hắn đi qua vài bước, nhấc củi phi lên, kéo vào trong viện.
Nam Quách Hợp cầm trái cây lên, đưa cho Đại Hoàng.
Ly Hoa Miêu xem đi xem lại, cũng không nhìn thấy cái gọi là “văn tự.” Hai gia hỏa này mở to mắt nói lời bịa đặt, không phải đang gạt bản đại vương đâu?
Ly Hoa Miêu kêu “Miêu Miêu” vài tiếng, không quan tâm Nam Quách Hợp có hiểu hay không.
Đại Hoàng không hỏi thêm nữa, cầm một viên trái cây đưa đến bên miệng.
Nguyên bản trong mắt hắn “hài đồng mánh khoé” trái cây, lúc này như là khẩn thiết xích tử tâm, ký thác nặng nề tình cảm.
Trong lúc nhất thời, Nam Quách Hợp có chút đói khát.
Đại Hoàng nhìn Ly Hoa Miêu một chút, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.
Nam Quách Hợp cười một tiếng, nước mắt chảy ra vì cảm động.
Vào trong nhà, hắn rửa trái cây, dùng đĩa đựng mang ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn sót lại răng nhẹ nhàng đè ép, thật mỏng vỏ trái cây liền vỡ ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hợp?”
Đại Hoàng còn đang kỳ quái, “Lão sư, đây là trái cây gì, vậy mà có thể sinh trưởng ra văn tự?”
“Tốt tốt tốt, ngươi có lòng. Trái cây này so với mấy đầu thịt khô còn có giá trị hơn.”
Khi Đại Hoàng đang thu dọn sân nhỏ, Ly Hoa Miêu cũng cuống quít nhảy lên bàn đá.
“Thịt các ngươi phân đi, ta chỉ cần cái này là đủ.”
“Cách?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy ngụm liền đem thịt quả gặm sạch.
--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ly Hoa Miêu ném túi vải xuống chân Nam Quách Hợp, phát ra âm thanh kêu “meo meo meo.”
“Hai người các ngươi, đều tới, cùng nhau nếm thử đi.”
Ly Hoa Miêu vội vàng vung móng vuốt, biểu thị mình không phải, mình không có, đừng nghe lão già nói mò, hắn rất hư! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Quách Hợp khoát tay áo, “Vào đi.”
Ngay lúc Nam Quách Hợp đang cho gà ăn, quay đầu lại liếc qua, trong miệng “ô ô u” vài tiếng.
Cắn xuống một cái, lại như Nam Quách Hợp nói, ngọt ngào, nước trái cây tràn đầy trong miệng.
Ly Hoa Miêu ghét bỏ ngẩng đầu lên, rồi đi đến bên cạnh một đĩa hoa quả trộn màu xanh đỏ. Nó mở túi vải đựng dược hoàn ra, đặt bốn cái hoa quả vào đó.
Hắn hiếu kỳ cầm lấy một viên khác, cẩn thận tìm kiếm, phát hiện cũng có một chữ viết.
Nam Quách Hợp nhặt túi lên, mở ra nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Nam Quách Hợp cầm lấy một viên trái cây, cẩn thận xem xét, nói: “Trong cung có trái cây, ai... Gia hỏa này thật sự gan lớn, vậy mà chạy tới trong cung trộm trái cây.”
Đại Hoàng nhìn kỹ lại, đã thấy vỏ trái cây màu đỏ có một chữ nhàn nhạt.
Nhạc Xuyên nhìn lên bệ thờ, nơi bày biện đồ ăn, nói: “Các ngươi hãy phân tán ra, trong vài ngày tới nhớ khiêm tốn một chút, cũng đừng đi lung tung.”
Sau đó, dẫn theo túi vải ở phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Trái cây này... Ngươi từ đâu làm ra?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.