Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngọt Ngào Em Trao

Phong Hiểu Anh Hàn

Chương 108: Ngoại truyện phần 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Ngoại truyện phần 3


Phó Dĩ Hành đưa cô đến một nhà hàng gần trường.

Rốt cuộc cũng chịu đựng đến giờ khắc tan học này.

Giang Tầm cũng không dám đi quá gần Phó Dĩ Hành, chỉ đành phải giữ một khoảng cách với anh, đi theo sau lưng anh.

“Đi thôi.”

“Nếu cảm thấy không có chuyện làm thì viết luận văn đi.” Phó Dĩ Hành nhìn thẳng phía trước, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được và nói.

Giang Tầm nghe đến lỗ tai nóng lên: “Xin lỗi, em...”

“Chờ đã.”

“Hửm? Đàn anh còn có việc sao?” Giang Tầm quay đầu lại.

Viết mấy dòng chữ, cô càng nghĩ càng bực mình, không nhịn được nhìn người bên cạnh.

Giang Tầm vội vàng viết một tin nhắn, gửi cho Tần Dĩnh Xuyên: 【Đàn anh Tần, có lẽ em không về được rồi, thật đáng tiếc không thể tham gia party lần này rồi.】

Giang Tầm gật đầu: “Được, em sẽ cố gắng quay lại ngay.”

Sau khi Giang Tầm nghe anh nói trọng điểm xong, cô đã có cảm giác hiểu ra.

Phó Dĩ Hành nói: “Nếu đã thuận đường, vậy thì chở anh đi.”

Sao anh lại gọi điện thoại cho cô chứ? Ấn nhầm sao?

Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Đây là xe em, cũng không phải là của anh.”

Phó Dĩ Hành?

Ánh mắt của anh quá nghiêm khắc.

Giang Tầm đè cảm xúc tủi thân xuống đáy lòng, khiêm tốn xin anh chỉ bảo: “Vậy đàn anh Phó, bài luận văn của em nên sửa như thế nào? Anh có thể nói cho em biết không?”

Ừm, đúng vậy.

Giang Tầm gật đầu, cười nói: “Mấy ngày đầu có chút không quen, nhưng sau đó có bạn cùng phòng giúp đỡ, cuối cùng cũng bắt đầu thích ứng.”

Hiếm có một ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng nhưng Giang Tầm chỉ có thể ở trong căn hộ trải qua cùng với từ điển và luận văn.

“Viết đi, ngày mai đưa anh xem.”

Giang Tầm có chút run sợ, vội vàng đuổi theo bước chân của anh: “Chúng ta đi đâu đây?”

Phó Dĩ Hành lạnh lùng nói: “Bài này của em hoàn toàn không nhìn ra luận điểm chính là cái nào. Đây là điểm trí mạng nhất.”

Nhưng những vấn đề mới rất nhanh đã xuất hiện…

Cô hơi sửng sốt.

Nghiêm khắc đến nỗi không hợp tình hợp lý chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Dĩ Hành hời hợt nói: “Anh không thích nợ người khác.”

“Em rốt cuộc là viết cái gì vậy? Đây mà là luận văn sao?”

Phó Dĩ Hành ngồi vào chỗ phía sau của cô.

Tần Dĩnh Xuyên thân thiện nói: “Được, nếu cần dùng gấp thì em đưa tới cho bạn ấy trước đi. Qua lại một chuyến, party bên này cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều thời gian đâu.”

Nhưng không thể không thừa nhận kỹ thuật đạp xe của Phó Dĩ Hành tốt hơn cô rất nhiều, ít nhất là chiếc xe đạp ổn định trong suốt chặng đường.

Bỏ lại một câu, anh đi tới chỗ chàng trai Châu Âu ở hàng trước và nói chuyện với anh ta. Trong lúc bọn họ nói chuyện, chàng trai Châu Âu không nhịn được nhìn thoáng qua chỗ cô, sau đó mỉm cười vỗ vai Phó Dĩ Hành.

Tại sao anh lại không xem quyển sách này chứ?

Cô nghe có chút nhàm chán, nhưng ở trong lớp của người khác cũng không dám nhìn điện thoại, chỉ có thể ngồi mà không có chuyện gì làm.

Phó Dĩ Hành không quay đầu lại: “Buổi tối anh mời em ăn cơm.”

Lần đầu tiên ngồi phía sau một chàng trai, Giang Tầm có chút không quen.

Cứ như vậy Giang Tầm chỉ có thể đưa Phó Dĩ Hành trở về trường lấy xe.

“Em tốn hết một ngày để giao cho anh một thứ như vậy sao? Tâm trí của em đã đặt ở đâu rồi?”

Tần Dĩnh Xuyên cười khẽ và nói: “Không đâu, không cần vội. Party chỉ mới bắt đầu thôi, em tới đúng lúc lắm.”

Chớp mắt lại đến thứ hai.

Cô nhanh chóng tìm được Tần Dĩnh Xuyên.

“Chuyện gì cơ?”

Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, nhưng không tiếp tục giáo huấn cô nữa, mà là nói nội dung chủ yếu cần phải sửa với cô: “Đầu tiên...”

Thời gian Party bắt đầu là buổi chiều lúc ba giờ rưỡi.

Ánh mắt của Phó Dĩ Hành dừng lại trên đó mấy giây, đột nhiên im lặng mỉm cười.

Giang Tầm theo bản năng lục balo của mình, thật sự đúng là tìm được mộtcuốn sách giáo khoa vốn không thuộc về mình.

Sau một lát, cô không nhịn được đưa tay ra lặng lẽ nắm lấy vạt áo của anh.

Thấy không có ai chú ý đến, cô mới thấp thỏm đi vào, ngồi xuống ở bên cạnh Phó Dĩ Hành.

Cô chỉ vì không muốn mình té xuống cho nên mới mượn vạt áo của anh dùng một lát thôi.

Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Chẳng lẽ em cũng có quy tắc chỉ chở bạn trai sao?”

Giang Tầm cho là mình nghe nhầm rồi.

Lúc hoàng hôn ở trường học, hai người một trước một sau đi trên đường, thoạt nhìn không hề giống như đồng hành mà chỉ là trùng hợp đi cùng nhau.

“Đúng vậy.” Bên kia điện thoại, giọng của Phó Dĩ Hành rất lạnh nhạt: “Một lát nữa anh lên lớp phải dùng, nếu em không có việc gì thì đưa tới cho anh đi.”

Giang Tầm dừng ở cửa, do dự liếc mắt quan sát trong phòng học.

Phó Dĩ Hành nhận lấy sách: “Không sao đâu.”

Nhưng cũng không phải là không có căn cứ.

“Đàn anh Phó?” Cô dò xét hỏi.

Giang Tầm nuốt lời trở vào, dè dặt hỏi: “Đàn anh Phó, bài luận văn này của em... Có những chỗ thiếu sót gì vậy?”

Phó Dĩ Hành nói: “Chờ anh một chút.”

Vì vậy hai người đổi vị trí.

Không biết nói cái gì với anh, sau đó chàng trai Châu Âu rời đi.

Ngày hôm sau, sau khi kiểm tra đọc thuộc lòng từ vựng, Giang Tầm đưa luận văn đã viết xong cho Phó Dĩ Hành.

Nói đến chuyện đưa sách này, Giang Tầm đột nhiên nghĩ tới chuyện party.

Giang Tầm vừa thất thần, chiếc xe bất chợt nghiêng sang một bên. Cô lại càng giật mình, vội vàng thả hai chân xuống để xe đạp ổn định lại.

Cô xem đến mê mẩn, không chú ý đến thời gian. Đợi lúc cô chú ý tới thời gian đã sắp đến ba giờ chiều, party cũng sắp bắt đầu.

***

“Sao em lại không biết chứ…a!”

Phó Dĩ Hành dừng bước, quay đầu nhìn cô, thúc giục nói: “Có đi không?”

Giang Tầm cố gắng tìm đề tài phá vỡ sự lúng túng: “Đàn anh thường xuyên đến đây ăn cơm sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, Giang Tầm nhìn Tần Dĩnh Xuyên, xin lỗi nói: “Em đi nghe điện thoại trước.”

Chuyện này không tiện lắm đâu.

“Câu nói không liên kết.”

Phó Dĩ Hành lạnh lùng ngắt lời: “Nói xin lỗi có thể giúp em sửa luận văn được không?”

Tần Dĩnh Xuyên nhận ra được sự khác thường của cô, hỏi: “Đàn em Giang, sao thế?”

Trên nền bảng đen nhỏ có để lại một lời nhắn, viết một hàng chữ xinh đẹp…

Phó Dĩ Hành đang chờ ở bên ngoài phòng học.

Giang Tầm khóa balo lại, xoay người muốn rời đi, lại bị gọi lại.

Chương 108: Ngoại truyện phần 3

“Làm sao anh biết được?” Sắc mặt Phó Dĩ Hành rất bình thường, lại liếc nhìn cô: “Không phải lúc em dọn dẹp bỏ vào sao?”

Trước khi đến nước M, Giang Tầm đã hỏi qua đàn anh và đàn chị cùng khoa nên không xếp đầy lịch học của mình.

“Buổi tối có tiết học, em sẽ về muộn ^-^ “

Tên người gọi tới là…

Cúp điện thoại, Giang Tầm suy nghĩ một lúc rồi bước nhanh đến hội trường của party.

Nhưng vừa quay đầu anh đã thấy tấm bảng đen treo ở cửa trước.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Không đợi Phó Dĩ Hành mở miệng, cô đã chủ động tự giác lấy luận văn về sửa lại.

Nhưng cô vẫn nghe lời anh xuống xe.

Giang Tầm không có cách nào tiếp tục, chỉ có thể giả vờ làm như thưởng thức cảnh vật xung quanh của nhà hàng để dời đi sự chú ý.

Giáo viên tới và bắt đầu vào học chính thức.

Lúc tầm mắt của cô lướt qua sau lưng Phó Dĩ Hành, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô vô thức hỏi: “Nhắc tới mới nhớ, đàn anh, tại sao sách của anh đột nhiên chạy vào trong balo của em chứ?”

Giang Tầm lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình.

Giang Tầm ngồi vào chỗ ngồi, ôm chặt balo vào trong ngực, không hiểu sao cô cảm thấy rất căng thẳng.

May mà bầu không khí này cũng không kéo dài quá lâu.

Giang Tầm nắm chặt đệm ngồi, ánh mắt không tự chủ nhìn sau lưng Phó Dĩ Hành, ngay sau đó lại dời xuống, rơi vào vạt áo đang bay bay theo gió đêm của anh.

Nói đến chuyện này, Giang Tầm cũng không nghĩ ra lý do để phản bác.

Phó Dĩ Hành ngồi vào vị trí bên trái, chỗ bên cạnh anh vẫn còn trống, hiển nhiên là để lại cho cô.

Đến lúc đó có lẽ party cũng đã kết thúc rồi.

Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Đã quen với cuộc sống trong trường học chưa?”

“Thứ hai, không có logic rõ ràng.”

Tần Dĩnh Xuyên là một trong những người tổ chức party nên mời cô tới đây tham gia.

Giang Tầm:?

Tần Dĩnh Xuyên trả lời: 【Không sao, còn nhiều cơ hội mà, lần sau lại tới tham gia nhé.】

Giang Tầm dời ánh mắt đi, nhìn cảnh đường phố lướt qua trước mắt cực nhanh, cô lén lút nhếch khóe miệng.

“Vào trước đã.” Phó Dĩ Hành mở cửa phòng học ra, dùng ánh mắt ra hiệu với cô: “Chờ một lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.”

Tòa nhà giảng dạy của Học viện Thương mại, trước kia Giang Tầm cũng đã tới đây một lần.

Sách giáo khoa sao?

Giang Tầm gửi biểu cảm mỉm cười:【 Được, cảm ơn anh.】

Ánh mắt Giang Tầm khó hiểu nhìn anh.

Anh cũng không để ý, đưa tay s* s**ng công tắc điện, bật đèn, vào nhà đổi giày.

“Thứ tự từ vựng lộn xộn.”

Cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng được.”

Phó Dĩ Hành nói: “Không phải, là lần đầu tiên tới.”

“Econometric analysis, là quyển này sao?”

Xe đạp vẫn vững vàng di chuyển trên đường, tiếp tục đi về phía trước.

Phó Dĩ Hành chỉ nhìn thoáng qua đã ném luận văn lên trên bàn, giọng lạnh đến nửa độ.

Phó Dĩ Hành đi thẳng vào vấn đề: “Có phải em mang sách giáo khoa của anh đi rồi phải không?”

Sau khi tách khỏi Tần Dĩnh Xuyên, Giang Tầm đi tới chỗ không người, ấn nút nghe máy.

Cô lựa chọn mấy chương trình học mà mình cảm thấy hứng thú, cũng chừa lại thời gian thích hợp để tham gia hoạt động sau giờ học.

Phó Dĩ Hành nói: “Đổi chỗ.”

“Đàn anh Tần, xin lỗi, em mới vừa ở trong thư viện, quên mất thời gian.” Giang Tầm nói: “Em tới trễ rồi sao?”

Giang Tầm đầy nghi ngờ, ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là theo chân anh vào phòng học.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

“Đồ đã đưa đến rồi, vậy em đi trước đây.”

Giang Tầm đi theo.

Giang Tầm vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn tin tức này.

***

Giang Tầm hơi bối rối, còn chưa kịp phản ứng.

Buổi chiều Giang Tầm không có tiết nên đã đến thư viện của trường để tra các tài liệu liên quan đến chương trình học.

Một câu nói đã chặn lại lý do suy nghĩ của cô.

Giang Tầm: “...”

“Hả?” Chuyện phát triển theo phương hướng này khiến Giang Tầm trở tay không kịp.

Giang Tầm đi theo Tần Dĩnh Xuyên vào bên trong, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

“Em không cẩn thận đã cầm nhầm sách giáo khoa của bạn cùng phòng tới đây.” Giang Tầm giải thích với anh ấy: “Anh ấy dường như rất gấp, bây giờ em phải mang sách giáo khoa trở về.”

Phó Dĩ Hành chê bai cô: “Em có biết đạp xe không vậy?”

Phó Dĩ Hành quay trở lại, cầm balo để trên ghế ngồi lên, lại gọi cô.

Vậy anh bảo cô đưa tới làm gì chứ?

Chẳng lẽ là lúc đó cô đã dọn sách của anh vào sao?

Đi ra khỏi nhà hàng, Giang Tầm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu chào Phó Dĩ Hành: “Đàn anh Phó, bữa ăn hôm nay cảm ơn anh, em về trường lấy xe trước.”

Giang Tầm dùng sức đạp bàn đạp nhưng phương hướng của xe đạp liên tục chạy lệch, cứ mỗi khoảng cách lại nghiêng qua trái rồi lại nghiêng qua phải.

Chính là như vậy.

Thở phào nhẹ nhõm, cô lại không nhịn được lên án: “Là tại đàn anh đó, anh nặng quá đi!”

Anh là ma quỷ sao?

Giang Tầm:???

Phải qua một lúc lâu cô mới phản ứng được, kinh ngạc hỏi: “Đàn anh, không phải anh lái xe tới đây sao?”

“Đi theo anh.”

Hai chân Phó Dĩ Hành thả xuống đất, từ chỗ ngồi phía sau đứng dậy, nói với Giang Tầm: “Vậy em đứng dậy đi.”

Lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau lại là loại tình huống này nên bầu không khí giữa hai người có hơi ngượng ngùng.

Phó Dĩ Hành lại đưa qua một cây bút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Giang Tầm mới nhớ tới chuyện này, vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi thư viện.

Ngày hôm qua cô ở trên bàn ăn viết xong luận văn của mình, Phó Dĩ Hành cũng ở trước bàn ăn đọc sách. Cô viết xong luận văn thì bắt đầu thu dọn balo của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô cảm thấy rất khó hiểu: “Đàn anh... Tại sao muốn mời em ăn cơm?”

Nhưng tốc độ đạp xe rất nhanh, lại có gió đêm thổi qua, cô luôn lo lắng sẽ bị rớt xuống từ yên sau.

Trong phòng học đã ngồi đầy sinh viên nhưng giáo viên vẫn chưa tới.

“...”

“À.”

Giang Tầm không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là mở sổ ghi chép ra và bắt đầu viết luận văn.

Tần Dĩnh Xuyên gật đầu: “Anh vào xem sắp xếp một chút.”

Phía sau xe chở thêm một người nên trọng tâm của xe đạp lập tức bị dồn về phía sau, Giang Tầm cũng không có cách nào kiểm soát tốt phương hướng nữa, xe đạp bị cô đạp đến ngã trái ngã phải.

Chạng vạng tối, mặt trời lặn về phía tây.

Một tuần mới bắt đầu.

Mặt Phó Dĩ Hành không đổi sắc nói: “Xe hư rồi, đã mang đi sửa.”

Giang Tầm lấy sách giáo khoa từ trong balo ra, đưa cho anh: “Xin lỗi, có thể là ngày hôm qua lúc dọn dẹp em không cẩn thận đã bỏ sách vào trong balo của em.”

Từ xa đã nghe thấy giọng nói của anh, Giang Tầm theo bản năng bước nhanh hơn, chạy bước nhỏ tới.

Chiều thứ ba, khoa Truyền thông có tổ chức một buổi party.

Phía trên còn vẽ một biểu cảm mặt cười.

Dựa theo số phòng học mà Phó Dĩ Hành đưa cho, cô thuận lợi tìm được phòng học của anh.

“Em dĩ nhiên…”

Chạng vạng lúc tan học, Phó Dĩ Hành trở lại căn hộ.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

“Hả?” Giang Tầm nghiêng đầu nhìn về phía anh, có chút không hiểu.

Giang Tầm kinh ngạc: “Đàn anh, không phải anh nói anh chỉ chở bạn gái thôi sao?”

“Đương nhiên có.”

Giang Tầm hơi sửng sốt: “Cũng không có, nhưng mà...”

Đột nhiên Phó Dĩ Hành đưa tới một quyển sổ ghi chép trống không.

Giang Tầm nhạy bén phát hiện, hôm nay yêu cầu của Phó Dĩ Hành đối với cô dường như càng thêm nghiêm khắc.

Anh liên tiếp nói ra một số thiếu sót, cuối cùng cũng kết luận.

Đề tài này đột ngột kết thúc.

Đi chưa được mấy bước, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Nghĩ như vậy, ý chí cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng của cô nổi lên.

Sống lưng của Phó Dĩ Hành rõ ràng cứng đờ, nhưng dưới chân cũng không dừng lại.

Giang Tầm đồng ý.

“Nếu em đã giúp anh đưa sách tới đây, vậy mời em ăn cơm coi như là bồi thường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Tầm nhất thời im lặng.

Phó Dĩ Hành ung dung tiếp tục đề tài: “Vậy là được rồi, coi như học phí giúp em học bổ túc.”

Cô vội vàng chạy tới địa điểm tổ chức party thì đụng phải Tần Dĩnh Xuyên.

Tiết học này của Phó Dĩ Hành là tiết liên tiếp, mãi đến năm rưỡi mới tan học.

Giang Tầm vẫn chưa trở về, trong phòng yên tĩnh, một mảnh đen kịt.

Giang Tầm như trút được gánh nặng khép sổ ghi chép lại, lúc đang muốn hỏi Phó Dĩ Hành lại thấy anh đứng lên trước một bước.

Bữa ăn tối này cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc này cửa mở ra.

Mỗi ý kiến anh đưa ra đều có mục tiêu muốn nhắm đến.

Nhưng tiết học của Học viện Thương mại, Giang Tầm nghe cũng không thể hiểu hoàn toàn.

Tiêu hóa xong nội dung giảng dạy của Phó Dĩ Hành, Giang Tầm đọc lại luận văn của mình, đúng là giống như anh nói vậy... diễn đạt không được lưu loát.

Một cái nhìn này khiến Giang Tầm đột nhiên chú ý tới quyển sách đặt ở trước mặt Phó Dĩ Hành, căn bản chưa được lật qua lần nào.

“Đàn anh Phó.”

Ngôn ngữ giảng bài của giáo viên hài hước dí dỏm khiến cho học sinh không ngừng bật cười.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Ngoại truyện phần 3