Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong
Ngư Thất Thải
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Thôi Đào hạ mắt, lễ phép gọi một tiếng rồi bưng khay định đi.
(*) Người thời Sơ Đường. Ông là nhà thiên văn học, khí tượng học, chiêm tinh học, cũng đồng thời là thầy phong thủy nổi tiếng nhất thời Đường.
“Ông trời không công bằng, tại sao lại bắt chúng tôi lớn lên trong hình hài thế này mà các người lại được cao lớn khỏe mạnh chứ. Cùng là con người, sao chúng tôi lớn lên lại giống trẻ con, tùy ý để các người chế giễu hả?
Thôi Đào bước tới trước vài bước để nhìn xem người đàn ông đang đi ra từ phòng phía Đông. Tuổi gần nhược quán, mi dài như liễu, khuôn mặt mịn màng, đặc biệt là đôi mắt kia, cười lên như hoa đào sáng rực, đẹp đẽ vô cùng, không hề khác gì so với người đàn ông mà tối qua nàng đã gặp.
Chàng không nghĩ một suy nghĩ bất chợt lại khiến Thôi Đào đắn đo lâu như thế được. Nàng thông minh như vậy, nếu không phải chuyện hợp lý thì nàng sẽ chẳng để tâm, không nhớ tới tận ngày hôm nay đâu.
“Không cần đâu, cứ vào trong với ta đi, đợi họ nói chuyện xong là được.” Trương Xương khẽ nói rồi lập tức đẩy cửa ra, âm thanh truyền từ phía Đông tới, hai người nhẹ nhàng bước vào. Thôi Đào đặt điểm tâm lên bàn làm việc thường ngày của Hàn Kỳ, sau đó dạo bước tới cửa sổ góc Bắc đứng chờ.
“Đúng đúng đúng, phải nhìn tiếp, cơ hội công thẩm thế này không nhiều đâu.” Cả ba phấn khích, tiếp tục nhìn.
Bên cạnh có một tiếng kêu rất nhỏ, vì không kìm được kích động mà phải che miệng lại để ngăn âm lượng của mình.
(*) Tấm thẻ ngày xưa dùng để phán quyết trên công đường, ai xem phim rồi chắc cũng sẽ biết.
(*) Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
“Được rồi, đợi tí tôi cất đồ đã nhé.”
“Ai cơ?” Trương Xương khó hiểu hỏi.
“Bớt nói nhảm đi.” Hàn Kỳ vung áo bào ngồi xuống, nét mặt nghiêm túc nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào cũng biết bản thân mình hơi quá đáng nên chỉ đành cắm đầu nghe lời.
Thôi Đào lập tức lấy tay chọc sau lưng Vương tứ nương, lúc này Vương tứ nương mới im miệng, ngoan ngoãn không dám nói gì nữa.
“Đúng đúng đúng, phải nhìn tiếp, cơ hội công thẩm thế này không nhiều đâu.” Cả ba phấn khích, tiếp tục nhìn.
“Ai cơ?” Trương Xương khó hiểu hỏi.
Gió đêm thoáng qua, mạng che mặt rơi xuống theo cái mũ, người đàn ông kia lộ ra đôi mắt đào hoa, mi dài như lá liễu, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút ý cười phấn khích, có vài phần thiêu đốt, lại như có chút gì đó thâm tình. Không hiểu sao trái tim Thôi Đào đột nhiên thắt lại, cảm xúc đột nhiên vỡ òa nhưng không tìm được đường ra.
Lúc này Thôi Đào đang đứng sau người dân cũng tham gia vào vòng vây xem náo nhiệt. Nghe Hàn Kỳ nói thế, nàng giật mình nhớ đến lúc trước khi mình vừa xuyên về lúc thụ thẩm, Hàn Kỳ cũng hỏi nàng có oan gì. Ngoài miệng hỏi như thế, nhưng lúc đó chàng rất vô tình, suýt chút đã chém nàng ra rồi.“Trả lời câu hỏi lúc nãy của ta đi.” Hàn Kỳ ăn xong miếng điểm tâm thứ hai, vẫn chưa hề quên đoạn trước khi Thôi Đào cố tình đổi chủ đề.
“Đáng thương quá, nếu không bị lừa thì cũng sẽ không…” Trong đám dân đang vây xem có vài người cảm thấy cha con Đào Cao đáng thương, nếu không phải lúc trước bị Đạo trưởng Minh Đức gì đó lừa thì cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay.
Ánh mắt Hàn Kỳ chăm chú vào những phê duyệt trước mặt, không hề đáp lại Thôi Đào. Nàng cũng mặc kệ, ngồi xuống cạnh bàn uống hết trà rồi khẽ nói tạm biệt với Hàn Kỳ. Sau đó nhẹ nhàng lui ra khỏi cửa, từ từ đóng cửa lại.
Có vài người dân nhát gan, thậm chí còn lùi về sau vài bước, nói mọi người nhớ cách xa một chút, lỡ như hồn ma kia chui ra từ người Đào Cao rồi nhập vào người họ thì sao.Thôi Đào lại nghiêng người tiến gần hơn, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên tay Hàn Kỳ, càng nhìn càng xích lại gần. Nếu giờ có ai sau lưng đẩy một cái, hẳn nàng sẽ đâm đầu vào lòng Hàn Kỳ mất.
“Vừa nãy gặp được một tiểu lang quân rất đẹp —”
Đầu tiên, Văn thư đọc lại báo cáo tội ác của Đào Cao trước, dài đến mức tốn gần 1 nén nhang.
“Có lý!” Thôi Đào che miệng, chữ được chữ mất mà tán thưởng suy nghĩ của Hàn Kỳ, “Nếu Địa Tang Các cố tình đến khiêu khích, muốn đối phó tôi thì Thôi quan Hàn đừng quên sai người bảo vệ tôi nhé!”
Vốn nàng cứ nghĩ người này sợ gặp Hàn Kỳ, sợ thân phận quan viên của chàng. Nhưng hôm nay lại không phải thế, y biết Hàn Kỳ, lại còn tìm đến tận cửa nữa.“Không… Không… Tôi không tin! Sách này là do cao nhân cho, cha ta còn gọi là Minh Đức đạo trưởng mà. Tốn biết bao nhiêu tiền của mới mua được đấy!”
“Trên đời này biết bao nhiêu người họ Hàn, tất cả đều là anh em à? Giờ trong đại lao phủ Khai Phong còn có 5 người họ Thôi đấy, ngươi có muốn nhận anh nhận chú không?” Hàn Kỳ hỏi ngược lại.
Có lẽ vì bộ dạng này của hắn mà người dân đang vây xem cũng hiểu thấu được Đào Cao oán hận và đau khổ bao nhiêu với sự “không lớn được” của mình. Tất nhiên, không thể dùng chuyện này để làm lý do để hắn g·i·ế·t người, mọi người cũng sẽ không vì vậy mà tha thứ cho hắn. Nhưng ai đã hiểu ra được, hóa ra hắn chẳng phải bị hồn ma cha mình nhập vào, hắn g·i·ế·t người là do không cam tâm bản thân không bao giờ lớn lên, bị người khác chế giễu là trẻ con.Dù giờ không có chứng cứ cho thấy Hàn Tống là người nọ, nhưng Thôi Đào cảm thấy hàng loạt sự trùng hợp này thực ra đã xác định rằng Hàn Tống chính là y. Nàng tin vào trực giác của mình, chắc sẽ không sai đâu.
Trương Xương lạnh lùng liếc nhìn Thôi Đào, tiếp tục nói: “Không có.”“Thôi quan Hàn anh minh!”
“Chưa từng thấy qua.” Hàn Kỳ lập tức phủ nhận, giới thiệu sơ qua về quan hệ giữa mình và Hàn Tống cho Thôi Đào nghe.
Vương tứ nương khó hiểu hỏi Thôi Đào, “Sao cô lại muốn giấu chuyện ban nãy với Thôi quan Hàn vậy? Lang quan kia vừa nhìn là đã nhận ra Thôi nương tử, còn gọi cô là Đào Tử mà. Nói không chừng y biết những chuyện trước kia mà Thôi nương tử không nhớ thì sao.”
“Đâu ra vậy?”
Lúc đến trước cửa, Thôi Đào nghe có tiếng nói trong phòng, biết Hàn Kỳ đang gặp ai đó nên bèn nháy mắt ra hiệu với Trương Xương, “Hay là chốc nữa tôi đến nhé?”
Đào Cao cực kỳ căm hận, hai nắm siết chặt liên tiếp nện xuống đất như để giải tỏa tâm trạng của mình. Nhưng dáng vẻ hắn nổi điên chẳng khác gì một đứa trẻ của nhà nào đó đang cáu kỉnh vậy.
Chương 37
Hàn Kỳ rất chắc chắn, trước khi chàng đến phủ Khai Phong thẩm Thôi Đào, chưa từng gặp qua nàng. Đừng nói là Thôi Đào, ngay cả Bác Lăng Thôi Gia chàng cũng chưa từng tiếp xúc.
“Không ngờ tiểu nương tử còn trẻ mà đã làm được như thế, thất kính rồi.” Hàn Tống chắp tay, lễ phép gật đầu với Thôi Đào.
“Người đầu tiên viết quyển sách này tên là Lê Tế, hắn tự xưng mình là đồ đệ đời sau của Lý Thuần Phong* mà giả danh lừa bịp nhiều năm, sau đó bị phủ nha huyện Uyển Khâu truy nã rồi chịu cực hình. Giờ tìm trong ghi chép của huyện Uyển Khâu, Trần Châu vẫn có thể tìm được đấy.” Hàn Kỳ dứt lời bèn ném sổ ghi chép của huyện xuống đất.
Những lời Trương Xương đang nói thực ra đều nói thay chủ nhân nhà mình. Nếu ra ngoài như thường, tất nhiên sẽ có người ở phủ Khai Phong âm thầm đi theo để bảo vệ an toàn của Thôi Đào. Nhưng lén lút đi ra sẽ chẳng có ai che chở cho họ cả.
Thôi Đào khó hiểu nhận lấy, “Sao tự nhiên lại đưa quần áo cho tôi?”Vương tứ nương kích động hỏi: “Vậy giờ chúng ta có tình nghĩa đúng không?” Vì lúc nãy uống rượu, Thôi Đào vừa từ chối chuyện “c·h·ế·t cùng năm cùng tháng cùng ngày” với thị mà.
Hàn Kỳ lập tức mở miệng, giọng nói nhàn nhạt hỏi Đào Cao có nhận những tội ác này hay không.
“Thế này tiện hơn.”
“Điểm tâm này cô làm thật tinh xảo và đẹp đẽ, không kém gì so với trong cung cả.” Trương Xương tán thưởng.
“Chắc thấy Thôi quan Hàn mặc quan phục nên mới sợ chăng.” Thôi Đào suy đoán.Thôi Đào cũng biết bản thân mình hơi quá đáng nên chỉ đành cắm đầu nghe lời.
Lúc đến trước cửa, Thôi Đào nghe có tiếng nói trong phòng, biết Hàn Kỳ đang gặp ai đó nên bèn nháy mắt ra hiệu với Trương Xương, “Hay là chốc nữa tôi đến nhé?”Có lẽ vì bộ dạng này của hắn mà người dân đang vây xem cũng hiểu thấu được Đào Cao oán hận và đau khổ bao nhiêu với sự “không lớn được” của mình. Tất nhiên, không thể dùng chuyện này để làm lý do để hắn g·i·ế·t người, mọi người cũng sẽ không vì vậy mà tha thứ cho hắn. Nhưng ai đã hiểu ra được, hóa ra hắn chẳng phải bị hồn ma cha mình nhập vào, hắn g·i·ế·t người là do không cam tâm bản thân không bao giờ lớn lên, bị người khác chế giễu là trẻ con.
Thôi Đào ôm túi vải trong lòng, ngạc nhiên tròn mắt hỏi Trương Xương: “Có phải gần đây tôi làm sai chuyện gì đắc tội anh không? Sao tôi cứ cảm thấy anh với tôi không hạp nhau nhỉ?”
Lúc Thôi Đào bước ra, trên tay bưng một khay bánh táo quấn lá sen, trên mâm phủ một miếng lá sen xanh non, trên đó đặt 6 miếng điểm tâm tinh xảo, bày trí cùng nhau vừa đúng là hình dạng của một bông hoa, nh** h** bên trong là bánh màu xanh, bên ngoài là màu trắng và vàng, ngoài rìa thì được bày một vòng mứt táo.
Thôi Đào: “…”
Tại sao Thôi Đào lại chắc chắn bản thân không quen biết Hàn Tống 3 năm trước ư? Vì Lữ Công Bật. Nếu nàng thật sự có khả năng bỏ trốn với ai đó, nhất định Lữ Công Bật sẽ tìm hiểu cho ra, sớm đã không nhịn được mà mỉa mai, mắng chửi nàng rồi.
Ánh mắt Hàn Kỳ chăm chú vào những phê duyệt trước mặt, không hề đáp lại Thôi Đào. Nàng cũng mặc kệ, ngồi xuống cạnh bàn uống hết trà rồi khẽ nói tạm biệt với Hàn Kỳ. Sau đó nhẹ nhàng lui ra khỏi cửa, từ từ đóng cửa lại.
“Có lý!” Thôi Đào che miệng, chữ được chữ mất mà tán thưởng suy nghĩ của Hàn Kỳ, “Nếu Địa Tang Các cố tình đến khiêu khích, muốn đối phó tôi thì Thôi quan Hàn đừng quên sai người bảo vệ tôi nhé!”
“Nếu không có gì để nói thì có thể không nói. Nếu không nhận tội cũng có thể không nhận. Nhưng tội danh hôm nay ngươi không nhận lấy, theo kết quả thẩm định tất sẽ bị trảm lập quyết đấy.” Lúc Hàn Kỳ định ném thiêm* xuống, Đào Cao dưới đường đột nhiên lên tiếng.
Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, lại cầm lên một miếng nữa nhưng vẫn lịch sự đưa tới bên miệng mà cắn từng miếng.
“ “Nghịch Mạng Kinh” đã nói rồi, phải dùng vợ chồng cúng tế cho người thân, 12 năm luân hồi một lần mới có thể nghịch mệnh phá bỏ lời nguyền cho đời sau, cháu chắt kéo dài, phúc phận vươn xa. Cha tôi sợ lúc ông ấy c·h·ế·t vì già thì tôi cũng đã lớn tuổi, khó mà nối dõi được nên tự ý làm chủ, hôm đó nhân lúc tôi ra ngoài mà để lại một bức thư, còn ông ấy thì —”
Trong nháy mắt Trương Xương đã trở nên xấu hổ, hắn nhìn thoáng qua Thôi Đào rồi bảo nàng nghĩ nhiều rồi.
Thôi Đào hỏi Vương tứ nương và Trương Xương có thấy người lúc nãy đi đường nào không.
Thôi Đào không ngờ sẽ gặp Hàn Kỳ ở đây, nhưng cũng đúng lúc, có thể bảo Hàn Kỳ giúp nàng nhìn người đàn ông lúc nãy luôn. Thôi Đào quay đầu lại nhìn sang phía người đàn ông kia, nhưng phát hiện người đã đi mất rồi.“Nếu không có gì để nói thì có thể không nói. Nếu không nhận tội cũng có thể không nhận. Nhưng tội danh hôm nay ngươi không nhận lấy, theo kết quả thẩm định tất sẽ bị trảm lập quyết đấy.” Lúc Hàn Kỳ định ném thiêm* xuống, Đào Cao dưới đường đột nhiên lên tiếng.
Không chịu thừa nhận số mệnh thì có lỗi ư? Tôi đòi lại những thứ mà ông trời thiếu nhà họ Đào chúng tôi thì sai à? Vì chuyện này mà cha tôi không tiếc tính mạng, tôi không thể phụ lòng ông ấy được, tuyệt đối không thể phụ lòng ông ấy! Chỉ còn 1 bước, chỉ thiếu 1 bước nữa mà thôi! Đợi thêm 3 năm nữa là phá được lời nguyền của nhà họ Đào chúng tôi rồi. Tại sao? Tại sao các người đã có tất cả mà còn muốn cản trở tôi hả!”“Vừa nãy gặp được một tiểu lang quân rất đẹp —”
“Đến xem thẩm án thôi.” Thôi Đào nói.
Thôi Đào bật cười, chắp tay bội phục Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn không hổ là Thôi quan Hàn, tận tâm với chức vị, cẩn trọng thật đấy, chuyện trong đại lao có bao nhiêu phạm nhân họ Thôi chưa chắc gì cai ngục Tôn đã biết đâu đấy! Đúng là khiến người ta phải bội phục!”
Dân chúng đều vỗ tay tán thưởng.“Nói đi cũng phải nói lại, nếu y là người mà ngươi nhắc tới, giờ đã dám đến phủ Khai Phong tìm ta thì ắt sau này sẽ có hành động khác.” Ánh mắt Hàn Kỳ trở nên sắc bén, “Chưa biết chừng Hàn Tống lại có liên quan gì đến Địa Tang Các.”
Thôi Đào không lên tiếng, không phải nàng không muốn nói, nhưng nàng đang lo người này có quan hệ thân thiết với Hàn Kỳ, vẫn nên tránh nghi ngờ để sau này tiện dò xét hơn.
“Ngươi làm việc ở phủ nha, quần áo tạm thời cũng chỉ là ước lượng, chuyện này không cần phải cảm ơn làm gì.” Hàn Kỳ nói.“Lục lang đến lầu Quảng Hiền gặp bạn.” Trương Xương giải thích.
“Hàn lang quân khách sáo quá rồi, ngài đã là khách của Thôi quan Hàn, tất nhiên là người quan trọng, người quan trọng bị thương tất cũng là chuyện quan trọng rồi.” Thôi Đào kiên quyết không chịu buông.(*) Tấm thẻ ngày xưa dùng để phán quyết trên công đường, ai xem phim rồi chắc cũng sẽ biết.“Haizz, tôi đúng là một cô gái bí ẩn mà.” Thôi Đào chống cằm thở dài, vươn tay lấy một miếng bánh táo quấn lá sen rồi nuốt trọn vào miệng, phồng má mà ăn.“Lúc nãy có người gọi ta ra ngoài, nhờ tôi nhất định phải chuyển bức thư này cho cô, không được phép nói cho ai biết hết.”
Lý Viễn giơ gậy gỗ trong tay lên chọc vào Đào Cao, xem hắn có phải đang tỉnh táo hay không.
“Tự mình nói cảm ơn mới thành tâm chứ.” Trương Xương trực tiếp từ chối.Hàn Kỳ liền hỏi Thôi Đào, rốt cuộc ký ức liên quan tới nốt ruồi này là như thế nào.
Thôi Đào quay đầu thấy có 3 cô gái đang tụ lại với nhau, đều che miệng nhìn về phía công đường. Tất nhiên chẳng phải đang nhìn hung thủ Đào Cao bị thụ thẩm mà là Hàn Kỳ đang ngồi ở vị trí cao nhất kia.
Hàn Kỳ cau mày, rủ mi mắt nhìn đỉnh đầu Thôi Đào, từng sợi tóc bóng mượt tự nhiên, trông nhẹ nhàng mà khoan khoái, trên người nàng còn có một mùi hương nhàn nhạt, không ngửi rõ được là mùi gì, dường như là hương hoa mà cũng như hương gỗ, tóm lại là rất dễ ngửi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ờ thì,” Thôi Đào thả đồ trong tay xuống, bước tới trước mặt Hàn Kỳ rồi nhìn nốt ruồi đen trên ngón trỏ tay phải của chàng, “Nốt ruồi trên ngón tay này của Thôi quan Hàn là có từ nhỏ à?”
Lúc này Thôi Đào mới rút lui khỏi đám đông, nàng phải vòng qua cửa sau của phủ Khai Phong mới về được. Đi được chưa bao xa, Thôi Đào lại cảm giác như có kẻ theo dõi mình sau lưng, nhưng quay đầu lại thì chỉ thấy xe ngựa qua lại trên đường như thường, không hề có gì kỳ lạ.
“Vị này là?”
“C·h·ế·t vô ích rồi, cha đã c·h·ế·t vô ích rồi!” Lúc này Đào Cao mới bừng tỉnh, quỳ xuống đất gào khóc, “Nếu như không có quyển sách đó thì giờ cha con chúng tôi vẫn còn yên ổn! Đạo trưởng Minh Đức… Tao có xuống địa ngục làm quỷ cũng sẽ g**t ch*t mày!”
“Hỏi chuyện này làm gì?”
Dân chúng đều vỗ tay tán thưởng.
“Chưa từng thấy qua.” Hàn Kỳ lập tức phủ nhận, giới thiệu sơ qua về quan hệ giữa mình và Hàn Tống cho Thôi Đào nghe.
Ánh mắt Hàn Kỳ chuyển từ Vương tứ nương đến chỗ Thôi Đào.Thôi Đào nói xong lại vươn tay lấy một miếng điểm tâm nữa cho vào miệng.
“Tới tìm tôi à? Sao không vào trong mà chờ?” Lúc Thôi Đào hỏi, Vương tứ nương và Bình Nhi đang đứng cãi nhau trong sân.
“Vị này là?”
Đào Cao như một người c·h·ế·t đã bị hút hết sinh khí, nằm rạp xuống đất mà co quắp, ngây ngốc nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, lúc thì khóc, lúc lại cười, trong miệng liên tục lẩm bẩm rằng không thể nào.Thôi Đào đành phải kể lại chuyện tối qua mình gặp phải cho Hàn Kỳ nghe, đồng thời giải thích lý do tại sao mình lại giấu giếm chàng.
Vương tứ nương hiểu ra, nếu thị mà nói lung tung thì đến cả quan hệ ăn cơm này cũng chả còn, thật sự quá đáng sợ. Lúc này Vương tứ nương bịt miệng mình, hứa với Thôi Đào tuyệt đối sẽ không hé môi chữ nào hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không ngờ tiểu nương tử còn trẻ mà đã làm được như thế, thất kính rồi.” Hàn Tống chắp tay, lễ phép gật đầu với Thôi Đào.
“Rốt cuộc cô có đi không, nếu đi thì ta sẽ đứng đây chờ cô.” Trương Xương giục.
Đào Cao vẫn im lặng.
“Còn không qua chào đi.” Hàn Kỳ nhẹ nhàng nói.
“Chỉ ra xem náo nhiệt tí ấy mà, trên đường nhiều cô gái ra ngoài dạo thế còn gì, sao bọn tôi lại không được ra?” Vương tứ nương khó hiểu nói.
Những người đang có mặt đều cho rằng hắn bị điên rồi. Dân chúng vây xem nhỏ giọng thầm thì, chỉ trỏ vào Đào Cao, đa số đều bị bộ dạng này của Đào Cao dọa sợ, bảo hắn đã bị hồn ma của cha mình ám rồi. Nếu không thì một người nhỏ con như thế, nhìn lại ngoan ngoãn hiền lành mà sao có thể g·i·ế·t người không chớp mắt như thế được chứ? Hơn nữa bình thường có tên tội phạm nào lên công đường mà không run sợ, không nom nớp lo đối phó, trả lời câu hỏi của quan phủ đàng hoàng đâu chứ, nào có ai càn rỡ như hắn.
Trong đầu Thôi Đào có hàng vạn suy nghĩ nhưng trên mặt không hề để lộ điều gì, chỉ cười hỏi Hàn Tống: “Tay của Hàn lang quân bị làm sao thế?”
Hàn Kỳ bên cạnh thấp giọng gọi Thôi Đào một tiếng, bảo nàng về phòng phía Đông dọn dẹp tách trà đi.
Người dân vây xem không ngờ tình thế lại đảo ngược, không khỏi cảm thán chuyện này thật quá trớ trêu. Tưởng chừng như một câu chuyện cười vậy, nhưng có câu chuyện tiếu lâm nào mà dùng mạng của người cha và 8 cặp vợ chồng kia để dựng lên chứ.
Người dân bình thường nhìn thấy quan lại đều sẽ muốn trốn tránh đi. Giờ người kia đang định nói chuyện với Thôi nương tử, chợt thấy có quan đến tìm nàng, sợ chạy mất cũng là chuyện bình thường.
Hàn Kỳ theo Hàn Tống lúc đi ra, thì gặp Thôi Đào đứng trong phòng, con mắt nhìn chằm chằm Hàn Tống.
“Tôi thật sự không có ý lừa gạt Thôi quan Hàn, chỉ là tôi định đợi y lại đến tìm tôi, biết rõ người này là ai thì tôi sẽ nói lại cho Thôi quan Hàn hay, nếu không cũng chẳng có gì làm chứng được cả!”
Vương tứ nương ngó xung quanh, không thấy ai bèn gãi đầu một cái rồi thở dài: “Đúng rồi, sao người đâu mất rồi? Vừa nãy còn ở đây mà.”Chỉ chốc lát sau, vị khách kia đã đứng dậy chào tạm biệt Hàn Kỳ, nét mặt tươi cười, xem ra đã nói chuyện rất thoải mái với Hàn Kỳ, lúc đi ra còn dùng tay xoa vai Hàn Kỳ một chút. Hàn Kỳ cũng cười theo.Thôi Đào vui vẻ bưng tách trà lên, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn Hàn Kỳ.
Nàng vội chạy tới phía trước vài bước, thấy 2 bên đường trái phải đều có lối rẽ nhưng chẳng biết tên đó đã đi đường nào rồi.
Đào Cao bị chọc ngã lệch sang một bên, chợt cười to.
“Đào Tửu Chương tự sát mà c·h·ế·t à?”
Vậy cái c·h·ế·t của cha hắn, vậy những người mà hắn đã g·i·ế·t… Há chẳng phải đều là vô ích hay sao!
…“Nếu trong trí nhớ của ngươi không nhớ được khuôn mặt của người nọ, sao lại hoài nghi là Hàn Tống?” Hàn Kỳ luôn nắm được vấn đề trọng tâm.
“Đáng thương quá, nếu không bị lừa thì cũng sẽ không…” Trong đám dân đang vây xem có vài người cảm thấy cha con Đào Cao đáng thương, nếu không phải lúc trước bị Đạo trưởng Minh Đức gì đó lừa thì cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay.
“Được thôi.” Thôi Đào cũng không thể ép Hàn Kỳ phải thử cách ăn kia được.Lúc Hàn Tống phát hiện Thôi Đào nhìn mình chằm chằm thì hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức quay đầu lại cười hỏi Hàn Kỳ.
Thôi Đào thong thả cất bước về sân nhà mình, Vương tứ nương liền thần bí dúi một bức thư cho nàng.
Hàn Tống và người đàn ông tối qua kia, đôi mắt giống, dáng dấp giống, giọng nói cũng giống, ngón trỏ lại bị thương… Hình như không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Đi ra đàng hoàng thì được, nhưng lén lút thì không ổn. Chẳng lẽ Thôi nương tử quên chuyện sát thủ lần trước rồi sao?”
Lúc Hàn Tống phát hiện Thôi Đào nhìn mình chằm chằm thì hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức quay đầu lại cười hỏi Hàn Kỳ.
Vốn Đào Cao đang ỉu xìu cúi đầu quỳ gối trên công đường, chợt nghe vậy thì quay phắt đầu lại, nhưng búi tóc lộn xộn đã che gần hết gương mặt của hắn, chỉ hé ra một đôi mắt hung tợn, trợn trừng như sói đói muốn nuốt hết tất cả mọi người vào bụng, khiến những người dân đang hóng chuyện bên ngoài đều giật nảy mình.
Thôi Đào: “Hình như là hỏi đường thôi, mà chưa kịp hỏi gì hết thì hai người lại tới, hắn bị dọa nên đi mất rồi.”
Thôi Đào đành phải kể lại chuyện tối qua mình gặp phải cho Hàn Kỳ nghe, đồng thời giải thích lý do tại sao mình lại giấu giếm chàng.
“Vậy ngài ấy có khen gì tôi không?” Thôi Đào thăm dò.
3 người phát hiện Thôi Đào đang nhìn mình, làm như đã quen nên cũng nghiêng người sang hỏi có phải nàng cũng đến nhìn Thôi quan Hàn hay không.
“Bởi vì phá bỏ lời nguyền, vì không phụ lòng cha ngươi mà ngươi muốn cướp mạng 10 cặp vợ chồng vô tội trong vòng 12 năm để cúng tế vô ích ư?” Hàn Kỳ chất vấn.
Khóe môi Thôi Đào cong lên, “Vậy cũng chưa chắc, nói trước bước không qua đó, chẳng ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Vương tứ nương ngó xung quanh, không thấy ai bèn gãi đầu một cái rồi thở dài: “Đúng rồi, sao người đâu mất rồi? Vừa nãy còn ở đây mà.”
Trước đó Hàn Kỳ đã từng hoài nghi về cái c·h·ế·t của Đào Tửu Chương, thời gian quá trùng hợp, đúng lúc sau khi xây lại hẻm Hạnh Hoa xong, sắp xếp tất cả mọi thứ thì ông ta lại c·h·ế·t.
Hành động bất ngờ này đúng là khiến người ta nghĩ nát óc cũng không hiểu thấu được.
Thôi Đào và Vương tứ nương nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, ngay tức khắc trông thấy Hàn Kỳ mặc bộ quan bào gấm đỏ đang cầm đèn lồng, từ đầu phố xa xa từ từ đi tới.
“Sẽ không đâu,” Hàn Kỳ dùng ngón cái che đi nốt ruồi kia, “Ắt là không liên quan gì đến ta.”
“ “Nghịch Mạng Kinh” đã nói rồi, phải dùng vợ chồng cúng tế cho người thân, 12 năm luân hồi một lần mới có thể nghịch mệnh phá bỏ lời nguyền cho đời sau, cháu chắt kéo dài, phúc phận vươn xa. Cha tôi sợ lúc ông ấy c·h·ế·t vì già thì tôi cũng đã lớn tuổi, khó mà nối dõi được nên tự ý làm chủ, hôm đó nhân lúc tôi ra ngoài mà để lại một bức thư, còn ông ấy thì —”
Thôi Đào đồng ý, nhờ Trương Xương thay mình nói cảm ơn với Hàn Kỳ.Thôi Đào vội ăn xong đồ trong miệng rồi cũng đi theo. Lúc ra tới, nàng thấy Hàn Kỳ đang châm trà nhưng không hề uống mà chỉ đặt tách lên bàn.
“A ha ha a —”
“Tới tìm tôi à? Sao không vào trong mà chờ?” Lúc Thôi Đào hỏi, Vương tứ nương và Bình Nhi đang đứng cãi nhau trong sân.Hàn Kỳ rất chắc chắn, trước khi chàng đến phủ Khai Phong thẩm Thôi Đào, chưa từng gặp qua nàng. Đừng nói là Thôi Đào, ngay cả Bác Lăng Thôi Gia chàng cũng chưa từng tiếp xúc.
“Tôi vẫn nghĩ nốt ruồi mọc ở vị trí này sẽ không trùng hợp đến thế đâu.” Cảnh tượng trong trí nhớ rất mơ hồ, mà tối qua ánh sáng cũng ít, nhưng Thôi Đào vẫn cảm thấy nốt ruồi trên tay Hàn Kỳ với người đàn ông kia không quá giống nhau, dù đều cùng là nốt ruồi và chung một vị trí.
Tiếng hét của Đào Cao vang dội, rất mãnh liệt, khiến mọi người ở đây trong nháy mắt đã thật sự tin rằng hắn bị oan. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, vụ án này nha môn đều có căn cứ chính xác, lại bắt được người từ ngôi mộ dưới lòng đất hẻm Hạnh Hoa, dù thế nào cũng không thể oan ức được.
“Đi ra đàng hoàng thì được, nhưng lén lút thì không ổn. Chẳng lẽ Thôi nương tử quên chuyện sát thủ lần trước rồi sao?”
“Ông trời không công bằng, tại sao lại bắt chúng tôi lớn lên trong hình hài thế này mà các người lại được cao lớn khỏe mạnh chứ. Cùng là con người, sao chúng tôi lớn lên lại giống trẻ con, tùy ý để các người chế giễu hả?Người dân nghe vậy lại càng tức giận chửi Đào Cao, đột nhiên có một tiếng kinh đường mộc vang lên, lúc này tất cả mới chịu yên tĩnh. Nhất định phải nhìn, chờ xem tên s·ú·c sinh này bị Cẩu đầu đao chém đứt đầu thì mới hả dạ được.
“Cảm ơn Thôi quan Hàn đã cho tôi quần áo ạ.” Thôi Đào cười mời Hàn Kỳ nếm thử bánh táo quấn lá sen mình làm.
Trương Xương hơi sửng sốt một chút, vội bước lên trước hỏi: “Lục lang không vào ạ?”
“Cúng tế vô ích?” Đào Cao đột nhiên ngẩng đầu lên, tất nhiên không hề tán thành với lời giải thích của Hàn Kỳ, hắn cảm thấy chuyện mình đã làm rất ý nghĩa.
Hàn Kỳ khẽ ho một tiếng rồi cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, có mùi lá sen thơm ngát, cảm giác rất đậm đà. Điểm tâm có 2 màu, màu xanh có mùi của đậu xanh, vị trong veo; màu trắng ăn vào có vị chua của quả lê; còn tít ngoài rìa tất nhiên không thể thiếu được vị ngọt của mứt táo.
Hàn Kỳ đột nhiên đứng dậy đi ra gian ngoài.
Lúc này Thôi Đào đang đứng sau người dân cũng tham gia vào vòng vây xem náo nhiệt. Nghe Hàn Kỳ nói thế, nàng giật mình nhớ đến lúc trước khi mình vừa xuyên về lúc thụ thẩm, Hàn Kỳ cũng hỏi nàng có oan gì. Ngoài miệng hỏi như thế, nhưng lúc đó chàng rất vô tình, suýt chút đã chém nàng ra rồi.
“Được rồi, đợi tí tôi cất đồ đã nhé.”Hàn Kỳ bên cạnh thấp giọng gọi Thôi Đào một tiếng, bảo nàng về phòng phía Đông dọn dẹp tách trà đi.
Đào Cao vẫn im lặng.Trương Xương đang giữ cửa bên ngoài, thấy Thôi Đào bước ra bèn lùi về sau 1 bước để nhường đường cho nàng.
Thôi Đào bước tới trước vài bước để nhìn xem người đàn ông đang đi ra từ phòng phía Đông. Tuổi gần nhược quán, mi dài như liễu, khuôn mặt mịn màng, đặc biệt là đôi mắt kia, cười lên như hoa đào sáng rực, đẹp đẽ vô cùng, không hề khác gì so với người đàn ông mà tối qua nàng đã gặp.
“Nếu tôi nói là có thì Thôi quan Hàn sẽ không giận chứ?” Thôi Đào nghiêng đầu nhìn sang Hàn Kỳ bên cạnh một chút, lúc này mới nhận ra mình áp lại quá gần nên vội thu đầu về.
“Cũng không có, nhưng hiện tại cô vẫn còn quan hệ ăn cơm của tôi đấy.” Thôi Đào nói.
“Còn không qua chào đi.” Hàn Kỳ nhẹ nhàng nói.
Giờ nhắc lại chuyện đó, Hàn Kỳ mới ý thức được Thôi Đào vẫn luôn để ý nốt ruồi này.“Được thôi.” Thôi Đào cũng không thể ép Hàn Kỳ phải thử cách ăn kia được.
2 ngày sau, phủ Khai Phong mở công đường thẩm vấn Đào Cao, hôm nay có rất nhiều người dân trong hẻm Hạnh Hoa vây xem, hắn vừa bị áp lên dân chúng đã nhao nhao chửi rủa, không ít người bảo hắn “dáng người nhỏ bé nhưng tâm tư lại ác độc”.
Lý Viễn giơ gậy gỗ trong tay lên chọc vào Đào Cao, xem hắn có phải đang tỉnh táo hay không.
“Thôi quan Hàn.”
Thôi Đào hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng hiểu xưng hô “Đào Tử” này có ý nghĩa thế nào, nhất định là một người thân thiết, có quan hệ rất tốt với nàng.
Tất cả mọi người ở đây đều không nói lời nào, yên lặng nhìn Đào Cao. Cả thảy đều bị chuyện Đào Tửu Chương, cha Đào Cao tự tử vì phá bỏ lời nguyền làm cho sốc. G·i·ế·t người vì phá bỏ lời nguyền là không đúng, nhưng người cha vì đời sau mà hy sinh làm ra những chuyện này lại khiến người ta không khỏi tiếc hận.
“Đúng vậy.” Thôi Đào móc ngón trỏ của mình, thật sự nàng cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu đang đầy dấu chấm hỏi đây này.
Thôi Đào không muốn bị phân tán sự chú ý vì nói chuyện nhiều với họ nên bèn gật đầu qua loa phụ họa, “Vậy đừng nói nữa, chúng ta cứ nhìn đi!”
“Người nào?” Hàn Kỳ đến gần hỏi.
“Ôi chao ôi chao —”
Hàn Kỳ cũng nhìn nốt ruồi trên tay mình theo ánh mắt của Thôi Đào. Chàng chợt nhớ lại lúc Thôi Đào vừa vào ngục đã nói với mình, hung thủ là kẻ có nốt ruồi trên ngón trỏ tay phải, đúng lúc lại giống với chàng. Lúc đó chàng chỉ cho rằng Thôi Đào xuất hiện ký ức hỗn loạn, nhìn thấy nốt ruồi của mình nên mới nhớ nhầm; hoặc nàng đang láu cá nửa thật nửa đùa gì đó.
“Sao tôi có thể phụ lòng ông ấy được, há có thể phụ lòng ông ấy chứ…”
Tất cả mọi người ở đây đều không nói lời nào, yên lặng nhìn Đào Cao. Cả thảy đều bị chuyện Đào Tửu Chương, cha Đào Cao tự tử vì phá bỏ lời nguyền làm cho sốc. G·i·ế·t người vì phá bỏ lời nguyền là không đúng, nhưng người cha vì đời sau mà hy sinh làm ra những chuyện này lại khiến người ta không khỏi tiếc hận.
“Đến xem thẩm án thôi.” Thôi Đào nói.
“Tôi không nhận tội này!”
Hàn Tống hơi sửng sốt, xấu hổ cười một tiếng rồi cảm ơn nói mình không cần.
Trương Xương theo Hàn Kỳ đi đến lầu Quảng Hiền, vốn định dừng chân lại để hầu chủ nhân mình đi vào nhưng lại thấy Hàn Kỳ từ từ cất bước đi qua lầu Quảng Hiền.
“Tôi muốn biết bản thân làm gì chưa tốt để cố gắng sửa đổi thôi mà.” Thôi Đào lập tức giải thích.
“Haizz, tôi đúng là một cô gái bí ẩn mà.” Thôi Đào chống cằm thở dài, vươn tay lấy một miếng bánh táo quấn lá sen rồi nuốt trọn vào miệng, phồng má mà ăn.Bước chân không ngừng lại, rõ ràng đã cho Trương Xương đáp án.
“Tôi vừa mới đo rồi, kích thước rất vừa ạ.” Thôi Đào vui vẻ nói.
Vốn Đào Cao đang ỉu xìu cúi đầu quỳ gối trên công đường, chợt nghe vậy thì quay phắt đầu lại, nhưng búi tóc lộn xộn đã che gần hết gương mặt của hắn, chỉ hé ra một đôi mắt hung tợn, trợn trừng như sói đói muốn nuốt hết tất cả mọi người vào bụng, khiến những người dân đang hóng chuyện bên ngoài đều giật nảy mình.
Thôi Đào vẫn nhìn xuống nốt ruồi trên tay Hàn Kỳ không chớp mắt.
Lý Viễn thấy thế bèn quát hắn: “Thôi quan Hàn đang hỏi mi đấy, mi đang chối tội đúng không?”Đào Cao vội bò qua, bàn tay run run lật xem sổ ghi chép, quả nhiên tìm thấy được một kẻ tên là Lê Tế trong đó. Đào Cao đọc thật kỹ những ghi chép bên trên, liên tục lắc đầu phủ nhận nhưng ánh mắt đã để lộ rằng hắn thực sự tin vào nội dung này.
Trương Xương không kìm được mà cười, “Nếu là hỏi đường thì có gì mà bí mật, sao lại vừa gặp bọn ta đã bị hù chạy rồi chứ?”
“Ngươi có oan ức gì?” Hàn Kỳ rất kiên nhẫn, nghe được những lời của Đào Cao bèn thuận thế hỏi hắn.
“Ở đây cũng được rồi.” Trương Xương đưa túi vải trong tay cho Thôi Đào, “Quần áo.”Thôi Đào ôm túi vải trong lòng, ngạc nhiên tròn mắt hỏi Trương Xương: “Có phải gần đây tôi làm sai chuyện gì đắc tội anh không? Sao tôi cứ cảm thấy anh với tôi không hạp nhau nhỉ?”
“Là bọn tôi suy nghĩ không thấu đáo rồi.” Thôi Đào ngoan ngoãn nhận sai. Dù sao người ta cũng là quan tâm mình, chỉ vì nàng lén ra đây mà Hàn Kỳ đã đích thân tới tìm, thật khiến người ta hơi bất ngờ.“Trời sinh đã có.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng để dùng thuốc tốt như thế, cứ để đó cho những lúc quan trọng hơn đi.”
“Bởi vì phá bỏ lời nguyền, vì không phụ lòng cha ngươi mà ngươi muốn cướp mạng 10 cặp vợ chồng vô tội trong vòng 12 năm để cúng tế vô ích ư?” Hàn Kỳ chất vấn.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng rồi nhìn Thôi Đào nói: “Vậy cho ta biết một chút đi, quá khứ của ngươi thì liên quan gì đến ta được hả?”
Hàn Kỳ quay người ngồi xuống sau bàn làm việc, bắt đầu đọc chồng hồ sơ của mình.
Thôi Đào hơi sửng sốt, không ngờ Trương Xương lại chờ nàng đi cảm ơn ngay lúc này.
“Nếu tâm vốn không hiểm ác thì sao lại chỉ vì một lý do mà đại khai sát giới được? Đã làm ác rồi thì khó mà tha thứ được!”
Thôi Đào hiểu ra, trà này là Hàn Kỳ châm cho mình.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng để dùng thuốc tốt như thế, cứ để đó cho những lúc quan trọng hơn đi.”
Hơn nữa còn một điều quan trọng hơn, Hàn Kỳ đã từng nói trước kia trên ngón tay Hàn Tống không có nốt ruồi. Nếu người nọ thật sự là Hàn Tống thì tại sao sau này lại đột nhiên mọc thêm một nốt ruồi chứ? Với lại vị trí còn giống y đúc với vị trí của Hàn Kỳ, thật quá kỳ quái rồi.
“Gọi ngươi là Đào Tử, hẳn là một người vô cùng thân thiết.” Hàn Kỳ đột nhiên nói.
Trương Xương cảm thấy hợp lý nên không nói gì nữa, chỉ nói với Thôi Đào và Vương tứ nương: “Hai người lén ra đây khiến người khác lo lắm đấy.”
“Tôi thật sự không có ý lừa gạt Thôi quan Hàn, chỉ là tôi định đợi y lại đến tìm tôi, biết rõ người này là ai thì tôi sẽ nói lại cho Thôi quan Hàn hay, nếu không cũng chẳng có gì làm chứng được cả!”
“Lục lang bảo trong lúc phá án, Thôi nương tử mặc những thứ này sẽ tiện hơn.”
Những lời Trương Xương đang nói thực ra đều nói thay chủ nhân nhà mình. Nếu ra ngoài như thường, tất nhiên sẽ có người ở phủ Khai Phong âm thầm đi theo để bảo vệ an toàn của Thôi Đào. Nhưng lén lút đi ra sẽ chẳng có ai che chở cho họ cả.
Thôi Đào đưa ngón tay ngoắc ngoắc Trương Xương, dẫn hắn đi xa một chút rồi mới hỏi: “Gần đây Thôi quan Hàn có nói gì với anh về tôi không?”
Thôi Đào lập tức lấy tay chọc sau lưng Vương tứ nương, lúc này Vương tứ nương mới im miệng, ngoan ngoãn không dám nói gì nữa.Sau đó đã chứng minh được Cừu đại nương là hung thủ của vụ án vợ chồng Mạnh Đạt, chuyện này cũng không truy xét nữa, chỉ xem nguyên nhân là khả năng trước, Thôi Đào vì mất trí nhớ mà dẫn đến hỗn loạn.
“Ngươi nghĩ mình không nói thì ta sẽ không biết người đàn ông tối qua có vấn đề à?” Hàn Kỳ thấy Thôi Đào làm ra rất nhiều động tác nhỏ nhưng không hề trả lời mình, trong lòng đã đoán ra được 7 – 8 phần.
“Chắc thấy Thôi quan Hàn mặc quan phục nên mới sợ chăng.” Thôi Đào suy đoán.
“Ồ, hóa ra là tiện đường à, vậy chúng tôi về trước nhé. Xin Thôi quan Hàn hãy yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý an toàn mà.” Thôi Đào hành lễ với Hàn Kỳ xong thì nhanh chóng kéo Vương tứ nương đi mất.
Tại sao Thôi Đào lại chắc chắn bản thân không quen biết Hàn Tống 3 năm trước ư? Vì Lữ Công Bật. Nếu nàng thật sự có khả năng bỏ trốn với ai đó, nhất định Lữ Công Bật sẽ tìm hiểu cho ra, sớm đã không nhịn được mà mỉa mai, mắng chửi nàng rồi.
Đào Cao vội bò qua, bàn tay run run lật xem sổ ghi chép, quả nhiên tìm thấy được một kẻ tên là Lê Tế trong đó. Đào Cao đọc thật kỹ những ghi chép bên trên, liên tục lắc đầu phủ nhận nhưng ánh mắt đã để lộ rằng hắn thực sự tin vào nội dung này.“Nếu tôi nói là có thì Thôi quan Hàn sẽ không giận chứ?” Thôi Đào nghiêng đầu nhìn sang Hàn Kỳ bên cạnh một chút, lúc này mới nhận ra mình áp lại quá gần nên vội thu đầu về.
Vốn nàng cứ nghĩ người này sợ gặp Hàn Kỳ, sợ thân phận quan viên của chàng. Nhưng hôm nay lại không phải thế, y biết Hàn Kỳ, lại còn tìm đến tận cửa nữa.Đầu tiên, Văn thư đọc lại báo cáo tội ác của Đào Cao trước, dài đến mức tốn gần 1 nén nhang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi nghĩ có liên quan đến ta không?” Hàn Kỳ hỏi.
Ánh mắt Thôi Đào rơi vào trên ngón tay trỏ phải của y, nhưng ngón tay đó đang quấn băng gạc.
“Không hợp lý, nếu người nọ là Hàn Tống, vậy sao tối qua y cố tình tránh ta mà hôm nay lại chủ động tới tìm ta? Nếu muốn trốn tránh thì y có thể không tới, chuyện bị thương ở tay tất cũng không ai để ý.”
“Được rồi.” Thôi Đào thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, “sức quyến rũ vô hạn” của nàng có thể dùng với đa số đàn ông ở đây, nhưng Hàn Kỳ thì hơi khó, người đàn ông này quá thấu suốt, quá thông minh. Có đôi khi những người quá thông minh lại là những kẻ vô tình, vì đối với họ, tình cảm nam nữ là chuyện không hề lý trí, không hợp logic, có chút điên rồ và ngu si.
Thôi Đào mở thư ra, lập tức nhìn thấy lạc khoản* cuối thư: Trọng Văn.
Thôi Đào hơi sửng sốt, không ngờ Trương Xương lại chờ nàng đi cảm ơn ngay lúc này.
Trương Xương theo Hàn Kỳ đi đến lầu Quảng Hiền, vốn định dừng chân lại để hầu chủ nhân mình đi vào nhưng lại thấy Hàn Kỳ từ từ cất bước đi qua lầu Quảng Hiền.
Thôi Đào thấy cách ăn lịch sự của Hàn Kỳ bèn thở dài, “Tôi lại quên nữa rồi, điểm tâm này không hợp để Thôi quan Hàn ăn cho lắm.”
Hàn Tống hơi ngạc nhiên, thở dài nói: “Là ta ngốc, hôm qua lúc nấu trà đã bị phỏng.”
“C·h·ế·t vô ích rồi, cha đã c·h·ế·t vô ích rồi!” Lúc này Đào Cao mới bừng tỉnh, quỳ xuống đất gào khóc, “Nếu như không có quyển sách đó thì giờ cha con chúng tôi vẫn còn yên ổn! Đạo trưởng Minh Đức… Tao có xuống địa ngục làm quỷ cũng sẽ g**t ch*t mày!”
“Gọi ngươi là Đào Tử, hẳn là một người vô cùng thân thiết.” Hàn Kỳ đột nhiên nói.
Thôi Đào mở thư ra, lập tức nhìn thấy lạc khoản* cuối thư: Trọng Văn.Thôi Đào lập tức ho khan, gãi đầu sau đó cười bảo Hàn Kỳ đợi một chút.
“Điểm tâm này cô làm thật tinh xảo và đẹp đẽ, không kém gì so với trong cung cả.” Trương Xương tán thưởng.
“Đại phu trong phủ.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào đồng ý, nhờ Trương Xương thay mình nói cảm ơn với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng rồi nhìn Thôi Đào nói: “Vậy cho ta biết một chút đi, quá khứ của ngươi thì liên quan gì đến ta được hả?”
Trước đó Hàn Kỳ đã từng hoài nghi về cái c·h·ế·t của Đào Tửu Chương, thời gian quá trùng hợp, đúng lúc sau khi xây lại hẻm Hạnh Hoa xong, sắp xếp tất cả mọi thứ thì ông ta lại c·h·ế·t.
Hàn Kỳ khẽ ho một tiếng rồi cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, có mùi lá sen thơm ngát, cảm giác rất đậm đà. Điểm tâm có 2 màu, màu xanh có mùi của đậu xanh, vị trong veo; màu trắng ăn vào có vị chua của quả lê; còn tít ngoài rìa tất nhiên không thể thiếu được vị ngọt của mứt táo.
…
Thôi Đào hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng hiểu xưng hô “Đào Tử” này có ý nghĩa thế nào, nhất định là một người thân thiết, có quan hệ rất tốt với nàng.Có vài người dân nhát gan, thậm chí còn lùi về sau vài bước, nói mọi người nhớ cách xa một chút, lỡ như hồn ma kia chui ra từ người Đào Cao rồi nhập vào người họ thì sao.
Hàn Tống thấy Thôi Đào luôn nhìn mình thì hơi xấu hổ, lần nữa quay đầu nhìn Hàn Kỳ với vẻ bối rối.
“A ha ha a —”“Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ có một cảnh tượng mơ hồ, người nọ dáng dấp như Thôi quan Hàn vậy, trên ngực có một vết đỏ tựa như máu dính vào. Lúc đưa tay ra về phía tôi, trên ngón tay cũng có một nốt ruồi giống y đúc của Thôi quan Hàn, hắn nói với tôi “Đào Tử, chờ ta quay lại”.” Thôi Đào mô tả hết thảy rồi hỏi Hàn Kỳ, trên tay Hàn Tống có nốt ruồi nào giống chàng không.
Dù giờ không có chứng cứ cho thấy Hàn Tống là người nọ, nhưng Thôi Đào cảm thấy hàng loạt sự trùng hợp này thực ra đã xác định rằng Hàn Tống chính là y. Nàng tin vào trực giác của mình, chắc sẽ không sai đâu.
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu y là người mà ngươi nhắc tới, giờ đã dám đến phủ Khai Phong tìm ta thì ắt sau này sẽ có hành động khác.” Ánh mắt Hàn Kỳ trở nên sắc bén, “Chưa biết chừng Hàn Tống lại có liên quan gì đến Địa Tang Các.”
Hàn Kỳ định khen mùi vị không tệ, chợt nghe Thôi Đào nói thế bèn hỏi nàng tại sao.
Tiếng hét của Đào Cao vang dội, rất mãnh liệt, khiến mọi người ở đây trong nháy mắt đã thật sự tin rằng hắn bị oan. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, vụ án này nha môn đều có căn cứ chính xác, lại bắt được người từ ngôi mộ dưới lòng đất hẻm Hạnh Hoa, dù thế nào cũng không thể oan ức được.
“Ta nói chuyện khó nghe bao giờ, ta chỉ —” Suýt chút nữa Trương Xương đã lỡ lời, lập tức im miệng không nói gì nữa mà chỉ đi trước dẫn đường.
Thôi Đào vội ăn xong đồ trong miệng rồi cũng đi theo. Lúc ra tới, nàng thấy Hàn Kỳ đang châm trà nhưng không hề uống mà chỉ đặt tách lên bàn.
“Tiểu nương tử không cần khách sáo với bọn ta đâu, vừa nãy ta đã thấy hết rồi, cô cũng nhìn chằm chằm vào mặt Thôi quan Hàn đấy thôi. Thực ra bọn ta cũng đến nhìn, mọi người cùng mục đích mà!” Một cô gái trẻ cao gầy trong đám sảng khoái nói với Thôi Đào.“Tôi muốn biết bản thân làm gì chưa tốt để cố gắng sửa đổi thôi mà.” Thôi Đào lập tức giải thích.
Thôi Đào hạ mắt, lễ phép gọi một tiếng rồi bưng khay định đi.
“Bớt nói nhảm đi.” Hàn Kỳ vung áo bào ngồi xuống, nét mặt nghiêm túc nhìn Thôi Đào.“Đang làm cái gì đấy hả?” Hàn Kỳ hỏi.
Thôi Đào lờ mờ thấy giọng nam này hơi quen, hình như nàng đã từng nghe ở đâu rồi, càng nghĩ càng thấy giống với người đàn ông có nốt ruồi trên ngón tay mà nàng đã gặp ở ngõa xá tối qua…
Thôi Đào lờ mờ thấy giọng nam này hơi quen, hình như nàng đã từng nghe ở đâu rồi, càng nghĩ càng thấy giống với người đàn ông có nốt ruồi trên ngón tay mà nàng đã gặp ở ngõa xá tối qua…
Dù cả hai cùng họ Hàn nhưng không hề có quan hệ thân thích, Hàn Kỳ lớn hơn Hàn Tống 1 tuổi. Cha Hàn Tống và cha Hàn Kỳ từng là bạn cũ, lúc trước khi Hàn Kỳ ở nhà anh cả đọc sách đã từng được cha Hàn Tống dạy dỗ rất nhiều, Hàn Tống cũng thường lui tới, xem như hai người là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Sau này lúc Hàn Kỳ 14 tuổi đã theo anh hai về Tuyền Châu ở tạm, từ đó đến nay chưa từng gặp Hàn Tống lần nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên cả hai gặp lại sau bao năm không thấy.
Thôi Đào gãi đầu một cái rồi lại xoa mũi, nghĩ nếu mình kể lại chuyện tối qua thì thế nào cũng bị Hàn Kỳ nghĩ nàng đang cố tình lừa chàng. Chuyện này có thể sẽ bất lợi cho mối quan hệ gắn bó tốt đẹp giữa cấp trên và cấp dưới đấy.“Ngươi quen Hàn Tống, Hàn Trọng Văn à?” Hàn Kỳ cố tình nói ra tên tục và tự của Hàn Tống.
Hàn Kỳ ném lệnh thiêm, hạ lệnh lập tức trảm quyết.
“Ngươi quen Hàn Tống, Hàn Trọng Văn à?” Hàn Kỳ cố tình nói ra tên tục và tự của Hàn Tống.
Hàn Tống thấy Thôi Đào luôn nhìn mình thì hơi xấu hổ, lần nữa quay đầu nhìn Hàn Kỳ với vẻ bối rối.
Lúc Thôi Đào đã thu dọn xong tách trà trên bàn vào khay thì Hàn Kỳ cũng quay lại.
“Thôi quan Hàn.”
“Nếu trong trí nhớ của ngươi không nhớ được khuôn mặt của người nọ, sao lại hoài nghi là Hàn Tống?” Hàn Kỳ luôn nắm được vấn đề trọng tâm.
“Cảm ơn Thôi quan Hàn đã cho tôi quần áo ạ.” Thôi Đào cười mời Hàn Kỳ nếm thử bánh táo quấn lá sen mình làm.
“Lúc nãy có người gọi ta ra ngoài, nhờ tôi nhất định phải chuyển bức thư này cho cô, không được phép nói cho ai biết hết.”
Gió đêm thoáng qua, mạng che mặt rơi xuống theo cái mũ, người đàn ông kia lộ ra đôi mắt đào hoa, mi dài như lá liễu, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút ý cười phấn khích, có vài phần thiêu đốt, lại như có chút gì đó thâm tình. Không hiểu sao trái tim Thôi Đào đột nhiên thắt lại, cảm xúc đột nhiên vỡ òa nhưng không tìm được đường ra.
“Trời sinh đã có.”
Lúc này Thôi Đào mới rút lui khỏi đám đông, nàng phải vòng qua cửa sau của phủ Khai Phong mới về được. Đi được chưa bao xa, Thôi Đào lại cảm giác như có kẻ theo dõi mình sau lưng, nhưng quay đầu lại thì chỉ thấy xe ngựa qua lại trên đường như thường, không hề có gì kỳ lạ.
“Trả lời câu hỏi lúc nãy của ta đi.” Hàn Kỳ ăn xong miếng điểm tâm thứ hai, vẫn chưa hề quên đoạn trước khi Thôi Đào cố tình đổi chủ đề.
Thôi Đào không muốn bị phân tán sự chú ý vì nói chuyện nhiều với họ nên bèn gật đầu qua loa phụ họa, “Vậy đừng nói nữa, chúng ta cứ nhìn đi!”
Chỉ chốc lát sau, vị khách kia đã đứng dậy chào tạm biệt Hàn Kỳ, nét mặt tươi cười, xem ra đã nói chuyện rất thoải mái với Hàn Kỳ, lúc đi ra còn dùng tay xoa vai Hàn Kỳ một chút. Hàn Kỳ cũng cười theo.
“Chuyện này —” Hàn Tống bất lực nhìn Hàn Kỳ cười.
Đây đúng là một bước tiến dài đấy, mì hoành thánh, cháo với điểm tâm không uổng công rồi!
Lúc Thôi Đào về lại hoang viện của mình đã thấy Trương Xương đang cầm một túi vải bố đứng ở cửa sân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thế này tiện hơn.”
Hàn Tống và người đàn ông tối qua kia, đôi mắt giống, dáng dấp giống, giọng nói cũng giống, ngón trỏ lại bị thương… Hình như không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
“Muốn ngon nhất phải nhét cả miếng vào trong miệng, để cho vị chua và ngọt cùng với hương thơm hòa quyện vào nhau.” Thôi Đào giải thích, sau đó nhướng mày nhìn Hàn Kỳ đầy mong đợi, ý bảo chàng thử một chút.
Đào Cao cứ lặp đi lặp lại những lời này, như thể đã phát điên. Hắn cúi đầu, cơ thể nhỏ xíu co ro run lên bần bật.
Thôi Đào nói xong lại vươn tay lấy một miếng điểm tâm nữa cho vào miệng.
“Trên đời này biết bao nhiêu người họ Hàn, tất cả đều là anh em à? Giờ trong đại lao phủ Khai Phong còn có 5 người họ Thôi đấy, ngươi có muốn nhận anh nhận chú không?” Hàn Kỳ hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Thôi Đào móc ngón trỏ của mình, thật sự nàng cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong đầu đang đầy dấu chấm hỏi đây này.
“Người nào?” Hàn Kỳ đến gần hỏi.
Đào Cao và Đào Tửu Chương luôn xem “Nghịch Mạng Kinh” của một người tên là Lê Tế như bảo bối mà thờ phụng. Lúc đó có một người tên là Đạo trưởng Minh Đức nói với họ, bản sách này là được viết từ đồ đệ chân truyền của Lý Thuần Phong. Cha hắn đã xem thật kỹ loại giấy dùng trong quyển sách, đúng thực là giấy được sử dụng từ thời Đường nên mới tin. Ai ngờ Lê Tế này căn bản không phải là đồ đệ của Lý Thuần Phong mà chỉ là một kẻ giả mạo bịp bợm mà thôi!
Hàn Kỳ liền hỏi Thôi Đào, rốt cuộc ký ức liên quan tới nốt ruồi này là như thế nào.Thôi Đào đưa ngón tay ngoắc ngoắc Trương Xương, dẫn hắn đi xa một chút rồi mới hỏi: “Gần đây Thôi quan Hàn có nói gì với anh về tôi không?”
Trong nháy mắt Trương Xương đã trở nên xấu hổ, hắn nhìn thoáng qua Thôi Đào rồi bảo nàng nghĩ nhiều rồi.
Nói đến đây, Đào Cao nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt lăn dài.
Thôi Đào không ngờ sẽ gặp Hàn Kỳ ở đây, nhưng cũng đúng lúc, có thể bảo Hàn Kỳ giúp nàng nhìn người đàn ông lúc nãy luôn. Thôi Đào quay đầu lại nhìn sang phía người đàn ông kia, nhưng phát hiện người đã đi mất rồi.
Đào Cao cúi thấp đầu, tay siết chặt vạt áo không nói lời nào.
Hành động bất ngờ này đúng là khiến người ta nghĩ nát óc cũng không hiểu thấu được.
“Vậy là Thôi quan Hàn cố tình đi tìm tôi đấy ư?” Đôi mắt Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ sáng lấp lánh.
“Tôi có một loại cao trị phỏng rất tốt, nếu Hàn lang quân không để bụng thì có thể bôi một chút đấy. Bảo đảm thoa xong qua hôm sau là tốt ngay.” Thôi Đào căn bản không hề có loại cao trị phỏng thần kỳ như thế, nàng chỉ muốn thử nhìn xem trên ngón tay của Hàn Tống có nốt ruồi hay không thôi.
“Nếu tâm vốn không hiểm ác thì sao lại chỉ vì một lý do mà đại khai sát giới được? Đã làm ác rồi thì khó mà tha thứ được!”
“Ngươi nghĩ có liên quan đến ta không?” Hàn Kỳ hỏi.
Khóe môi Thôi Đào cong lên, “Vậy cũng chưa chắc, nói trước bước không qua đó, chẳng ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”
Hàn Kỳ đột nhiên đứng dậy đi ra gian ngoài.
Lục lang? Hàn Kỳ cũng đến ư?Hơn nữa còn một điều quan trọng hơn, Hàn Kỳ đã từng nói trước kia trên ngón tay Hàn Tống không có nốt ruồi. Nếu người nọ thật sự là Hàn Tống thì tại sao sau này lại đột nhiên mọc thêm một nốt ruồi chứ? Với lại vị trí còn giống y đúc với vị trí của Hàn Kỳ, thật quá kỳ quái rồi.
“Ta nói chuyện khó nghe bao giờ, ta chỉ —” Suýt chút nữa Trương Xương đã lỡ lời, lập tức im miệng không nói gì nữa mà chỉ đi trước dẫn đường.
Thôi Đào bật cười, chắp tay bội phục Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn không hổ là Thôi quan Hàn, tận tâm với chức vị, cẩn trọng thật đấy, chuyện trong đại lao có bao nhiêu phạm nhân họ Thôi chưa chắc gì cai ngục Tôn đã biết đâu đấy! Đúng là khiến người ta phải bội phục!”
“Thôi nương tử!” Sau lưng truyền tới tiếng hô của Trương Xương, sau đó hắn lại hô, “Lục lang ơi, quả nhiên là Thôi nương tử ở đây.”“Sao tôi có thể phụ lòng ông ấy được, há có thể phụ lòng ông ấy chứ…”
2 ngày sau, phủ Khai Phong mở công đường thẩm vấn Đào Cao, hôm nay có rất nhiều người dân trong hẻm Hạnh Hoa vây xem, hắn vừa bị áp lên dân chúng đã nhao nhao chửi rủa, không ít người bảo hắn “dáng người nhỏ bé nhưng tâm tư lại ác độc”.
“Đại phu trong phủ.” Hàn Kỳ nói.
“Tôi vẫn nghĩ nốt ruồi mọc ở vị trí này sẽ không trùng hợp đến thế đâu.” Cảnh tượng trong trí nhớ rất mơ hồ, mà tối qua ánh sáng cũng ít, nhưng Thôi Đào vẫn cảm thấy nốt ruồi trên tay Hàn Kỳ với người đàn ông kia không quá giống nhau, dù đều cùng là nốt ruồi và chung một vị trí.(*) Người thời Sơ Đường. Ông là nhà thiên văn học, khí tượng học, chiêm tinh học, cũng đồng thời là thầy phong thủy nổi tiếng nhất thời Đường.
Lúc Thôi Đào đã thu dọn xong tách trà trên bàn vào khay thì Hàn Kỳ cũng quay lại.Thôi Đào khó hiểu nhận lấy, “Sao tự nhiên lại đưa quần áo cho tôi?”
Thôi Đào vui vẻ bưng tách trà lên, ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn Hàn Kỳ.
Đào Cao cứ lặp đi lặp lại những lời này, như thể đã phát điên. Hắn cúi đầu, cơ thể nhỏ xíu co ro run lên bần bật.
“Vậy là Thôi quan Hàn cố tình đi tìm tôi đấy ư?” Đôi mắt Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ sáng lấp lánh.
“Đang làm cái gì đấy hả?” Hàn Kỳ hỏi.
Lúc này Đào Cao đã mở miệng giải thích nguyên nhân tại sao hắn không nhận tội.
“Chỉ ra xem náo nhiệt tí ấy mà, trên đường nhiều cô gái ra ngoài dạo thế còn gì, sao bọn tôi lại không được ra?” Vương tứ nương khó hiểu nói.
Trương Xương cảm thấy hợp lý nên không nói gì nữa, chỉ nói với Thôi Đào và Vương tứ nương: “Hai người lén ra đây khiến người khác lo lắm đấy.”
“Không… Không… Tôi không tin! Sách này là do cao nhân cho, cha ta còn gọi là Minh Đức đạo trưởng mà. Tốn biết bao nhiêu tiền của mới mua được đấy!”
Đào Cao như một người c·h·ế·t đã bị hút hết sinh khí, nằm rạp xuống đất mà co quắp, ngây ngốc nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, lúc thì khóc, lúc lại cười, trong miệng liên tục lẩm bẩm rằng không thể nào.
Đây đúng là một bước tiến dài đấy, mì hoành thánh, cháo với điểm tâm không uổng công rồi!
Không chịu thừa nhận số mệnh thì có lỗi ư? Tôi đòi lại những thứ mà ông trời thiếu nhà họ Đào chúng tôi thì sai à? Vì chuyện này mà cha tôi không tiếc tính mạng, tôi không thể phụ lòng ông ấy được, tuyệt đối không thể phụ lòng ông ấy! Chỉ còn 1 bước, chỉ thiếu 1 bước nữa mà thôi! Đợi thêm 3 năm nữa là phá được lời nguyền của nhà họ Đào chúng tôi rồi. Tại sao? Tại sao các người đã có tất cả mà còn muốn cản trở tôi hả!”
Hàn Tống hơi sửng sốt, xấu hổ cười một tiếng rồi cảm ơn nói mình không cần.
Hàn Kỳ còn nghĩ nàng có bằng chứng quan trọng gì đó muốn trình lên cho mình, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Thôi Đào cười hì hì bưng một khay điểm tâm tới trước mặt.
Nói đến đây, Đào Cao nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt lăn dài.
Thôi Đào lập tức nhìn Hàn Kỳ đang ngồi ở vị trí cao nhất trên công đường, quan bào màu son tôn lên làn da tuyệt đẹp, mặc trên người càng khiến nét mặt chàng như ngọc, tài giỏi hơn người, sau lưng là bầu trời xanh và mặt trời đỏ, khiến người ta nhìn vào có cảm giác như chàng là một vị thần tiên vậy.
Trương Xương hơi sửng sốt một chút, vội bước lên trước hỏi: “Lục lang không vào ạ?”
Hàn Kỳ quay người ngồi xuống sau bàn làm việc, bắt đầu đọc chồng hồ sơ của mình.
Hàn Kỳ theo Hàn Tống lúc đi ra, thì gặp Thôi Đào đứng trong phòng, con mắt nhìn chằm chằm Hàn Tống.
Chàng không nghĩ một suy nghĩ bất chợt lại khiến Thôi Đào đắn đo lâu như thế được. Nàng thông minh như vậy, nếu không phải chuyện hợp lý thì nàng sẽ chẳng để tâm, không nhớ tới tận ngày hôm nay đâu.
Những người đang có mặt đều cho rằng hắn bị điên rồi. Dân chúng vây xem nhỏ giọng thầm thì, chỉ trỏ vào Đào Cao, đa số đều bị bộ dạng này của Đào Cao dọa sợ, bảo hắn đã bị hồn ma của cha mình ám rồi. Nếu không thì một người nhỏ con như thế, nhìn lại ngoan ngoãn hiền lành mà sao có thể g·i·ế·t người không chớp mắt như thế được chứ? Hơn nữa bình thường có tên tội phạm nào lên công đường mà không run sợ, không nom nớp lo đối phó, trả lời câu hỏi của quan phủ đàng hoàng đâu chứ, nào có ai càn rỡ như hắn.
“Không thấy Thôi quan Hàn vừa xuất hiện thì y đã chạy rồi à? Nếu y đã trốn Thôi quan Hàn thì hẳn lần sau không ló mặt nữa đâu, tạm thời đừng để Thôi quan Hàn biết.” Thôi Đào bảo Vương tứ nương quản miệng mình cho tốt, nếu thị dám để lộ ra việc này thì từ đây sẽ không nói gì đến tình nghĩa nữa.
(*) Tấm thẻ ngày xưa dùng để phán quyết trên công đường, ai xem phim rồi chắc cũng sẽ biết.
Thôi Đào lại nghiêng người tiến gần hơn, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên tay Hàn Kỳ, càng nhìn càng xích lại gần. Nếu giờ có ai sau lưng đẩy một cái, hẳn nàng sẽ đâm đầu vào lòng Hàn Kỳ mất.
Người dân vây xem không ngờ tình thế lại đảo ngược, không khỏi cảm thán chuyện này thật quá trớ trêu. Tưởng chừng như một câu chuyện cười vậy, nhưng có câu chuyện tiếu lâm nào mà dùng mạng của người cha và 8 cặp vợ chồng kia để dựng lên chứ.
Lúc Thôi Đào bước ra, trên tay bưng một khay bánh táo quấn lá sen, trên mâm phủ một miếng lá sen xanh non, trên đó đặt 6 miếng điểm tâm tinh xảo, bày trí cùng nhau vừa đúng là hình dạng của một bông hoa, nh** h** bên trong là bánh màu xanh, bên ngoài là màu trắng và vàng, ngoài rìa thì được bày một vòng mứt táo.
Chuyện này đúng thật là, ác ma g·i·ế·t người mà cũng có mặt mũi kêu oan à, đúng là không biết xấu hổ!
Bước chân không ngừng lại, rõ ràng đã cho Trương Xương đáp án.
Chuyện này đúng thật là, ác ma g·i·ế·t người mà cũng có mặt mũi kêu oan à, đúng là không biết xấu hổ!Thôi Đào và Vương tứ nương nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn, ngay tức khắc trông thấy Hàn Kỳ mặc bộ quan bào gấm đỏ đang cầm đèn lồng, từ đầu phố xa xa từ từ đi tới.
Trương Xương lạnh lùng liếc nhìn Thôi Đào, tiếp tục nói: “Không có.”
Ánh mắt Thôi Đào rơi vào trên ngón tay trỏ phải của y, nhưng ngón tay đó đang quấn băng gạc.
Vương tứ nương kích động hỏi: “Vậy giờ chúng ta có tình nghĩa đúng không?” Vì lúc nãy uống rượu, Thôi Đào vừa từ chối chuyện “c·h·ế·t cùng năm cùng tháng cùng ngày” với thị mà.
“Muốn ngon nhất phải nhét cả miếng vào trong miệng, để cho vị chua và ngọt cùng với hương thơm hòa quyện vào nhau.” Thôi Đào giải thích, sau đó nhướng mày nhìn Hàn Kỳ đầy mong đợi, ý bảo chàng thử một chút.
“Lục lang đến lầu Quảng Hiền gặp bạn.” Trương Xương giải thích.
Thôi Đào thấy cách ăn lịch sự của Hàn Kỳ bèn thở dài, “Tôi lại quên nữa rồi, điểm tâm này không hợp để Thôi quan Hàn ăn cho lắm.”
“Không có.” Trương Xương nói.
Sau đó đã chứng minh được Cừu đại nương là hung thủ của vụ án vợ chồng Mạnh Đạt, chuyện này cũng không truy xét nữa, chỉ xem nguyên nhân là khả năng trước, Thôi Đào vì mất trí nhớ mà dẫn đến hỗn loạn.
Giờ nhắc lại chuyện đó, Hàn Kỳ mới ý thức được Thôi Đào vẫn luôn để ý nốt ruồi này.
“Ngươi làm việc ở phủ nha, quần áo tạm thời cũng chỉ là ước lượng, chuyện này không cần phải cảm ơn làm gì.” Hàn Kỳ nói.
“Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ có một cảnh tượng mơ hồ, người nọ dáng dấp như Thôi quan Hàn vậy, trên ngực có một vết đỏ tựa như máu dính vào. Lúc đưa tay ra về phía tôi, trên ngón tay cũng có một nốt ruồi giống y đúc của Thôi quan Hàn, hắn nói với tôi “Đào Tử, chờ ta quay lại”.” Thôi Đào mô tả hết thảy rồi hỏi Hàn Kỳ, trên tay Hàn Tống có nốt ruồi nào giống chàng không.
“Vậy ngài ấy có khen gì tôi không?” Thôi Đào thăm dò.
Hàn Tống cũng giống như Hàn Kỳ, đều là con nhà quý tộc trong quan lại thế gia. Nếu lúc trước nàng bị người khác b·ắ·t· ·c·ó·c và có liên quan tới Địa Tang Các, vậy cũng xem là đã lăn lộn giang hồ rồi. Vậy sao có thể quen biết được với con cháu thế gia như Hàn Tống chứ?
Lý Viễn thấy thế bèn quát hắn: “Thôi quan Hàn đang hỏi mi đấy, mi đang chối tội đúng không?”
“Người đầu tiên viết quyển sách này tên là Lê Tế, hắn tự xưng mình là đồ đệ đời sau của Lý Thuần Phong* mà giả danh lừa bịp nhiều năm, sau đó bị phủ nha huyện Uyển Khâu truy nã rồi chịu cực hình. Giờ tìm trong ghi chép của huyện Uyển Khâu, Trần Châu vẫn có thể tìm được đấy.” Hàn Kỳ dứt lời bèn ném sổ ghi chép của huyện xuống đất.
“Nhỏ con thì thế nào, nhỏ con thì không thể ác độc, thì không thể g·i·ế·t người được à? Dù là tốt hay xấu đều chỉ do những kẻ to xác như bọn mày làm ra ư? Một lũ ngu xuẩn, thấy dáng vẻ của ta nhỏ mà xem thường ta, kết quả thì sao, tất cả đều c·h·ế·t trong tay ta đấy. Ngu xuẩn thì chỉ biết khóc rồi bất lực giãy giụa thôi ha ha!” Đào Cao dứt lời bèn khịt cười.(*) Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.
“Cũng không có, nhưng hiện tại cô vẫn còn quan hệ ăn cơm của tôi đấy.” Thôi Đào nói.
“Được rồi.” Thôi Đào thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, “sức quyến rũ vô hạn” của nàng có thể dùng với đa số đàn ông ở đây, nhưng Hàn Kỳ thì hơi khó, người đàn ông này quá thấu suốt, quá thông minh. Có đôi khi những người quá thông minh lại là những kẻ vô tình, vì đối với họ, tình cảm nam nữ là chuyện không hề lý trí, không hợp logic, có chút điên rồ và ngu si.
Lúc này Đào Cao đã mở miệng giải thích nguyên nhân tại sao hắn không nhận tội.
Thôi Đào: “Hình như là hỏi đường thôi, mà chưa kịp hỏi gì hết thì hai người lại tới, hắn bị dọa nên đi mất rồi.”
“Không có.” Trương Xương nói.
Đầu tiên có thể bỏ giả thiết bỏ trốn. Năm đó lúc Thôi Chi và Thôi Đào cùng đến chùa Thanh Phúc bái Phật, đúng là Thôi Đào đã rất thành tâm cầu xin Phật Tổ phù hộ cho hôn sự của nàng và Lữ Công Bật, lại còn cúng dường hết tất cả đồ trang sức và tiền bạc tích góp. Làm gì có ai bỏ trốn mà không chịu mang tiền theo chứ? Hơn nữa nàng là thiên kim trong nhà họ Thôi, sống quanh năm trong nhà, chắc chắn không thể từng có gì với Hàn Tống được. Cả hai cũng không quen biết, lúc đó không thể nào làm ra chuyện bỏ trốn này.
Thôi Đào bừng tỉnh lại, lập tức bước tới chào. Nghe người này cũng là họ Hàn, Thôi Đào đoán hẳn y có lẽ là anh em của Hàn Kỳ, nếu không phải anh em ruột thì cũng chắc là anh em họ các kiểu, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu không sẽ không quen thuộc như thế.
Người dân nghe vậy lại càng tức giận chửi Đào Cao, đột nhiên có một tiếng kinh đường mộc vang lên, lúc này tất cả mới chịu yên tĩnh. Nhất định phải nhìn, chờ xem tên s·ú·c sinh này bị Cẩu đầu đao chém đứt đầu thì mới hả dạ được.
“Không hợp lý, nếu người nọ là Hàn Tống, vậy sao tối qua y cố tình tránh ta mà hôm nay lại chủ động tới tìm ta? Nếu muốn trốn tránh thì y có thể không tới, chuyện bị thương ở tay tất cũng không ai để ý.”
“Thôi quan Hàn anh minh!”
Nàng vội chạy tới phía trước vài bước, thấy 2 bên đường trái phải đều có lối rẽ nhưng chẳng biết tên đó đã đi đường nào rồi.
Thôi Đào: “…”
3 người phát hiện Thôi Đào đang nhìn mình, làm như đã quen nên cũng nghiêng người sang hỏi có phải nàng cũng đến nhìn Thôi quan Hàn hay không.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, lại cầm lên một miếng nữa nhưng vẫn lịch sự đưa tới bên miệng mà cắn từng miếng.
“Tôi có một loại cao trị phỏng rất tốt, nếu Hàn lang quân không để bụng thì có thể bôi một chút đấy. Bảo đảm thoa xong qua hôm sau là tốt ngay.” Thôi Đào căn bản không hề có loại cao trị phỏng thần kỳ như thế, nàng chỉ muốn thử nhìn xem trên ngón tay của Hàn Tống có nốt ruồi hay không thôi.
Đào Cao cúi thấp đầu, tay siết chặt vạt áo không nói lời nào.
Hàn Kỳ còn nghĩ nàng có bằng chứng quan trọng gì đó muốn trình lên cho mình, ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Thôi Đào cười hì hì bưng một khay điểm tâm tới trước mặt.
Lục lang? Hàn Kỳ cũng đến ư?Thôi Đào thong thả cất bước về sân nhà mình, Vương tứ nương liền thần bí dúi một bức thư cho nàng.
Vương tứ nương hiểu ra, nếu thị mà nói lung tung thì đến cả quan hệ ăn cơm này cũng chả còn, thật sự quá đáng sợ. Lúc này Vương tứ nương bịt miệng mình, hứa với Thôi Đào tuyệt đối sẽ không hé môi chữ nào hết.
“Đào Tửu Chương tự sát mà c·h·ế·t à?”Thôi Đào hỏi Vương tứ nương và Trương Xương có thấy người lúc nãy đi đường nào không.
Đầu tiên có thể bỏ giả thiết bỏ trốn. Năm đó lúc Thôi Chi và Thôi Đào cùng đến chùa Thanh Phúc bái Phật, đúng là Thôi Đào đã rất thành tâm cầu xin Phật Tổ phù hộ cho hôn sự của nàng và Lữ Công Bật, lại còn cúng dường hết tất cả đồ trang sức và tiền bạc tích góp. Làm gì có ai bỏ trốn mà không chịu mang tiền theo chứ? Hơn nữa nàng là thiên kim trong nhà họ Thôi, sống quanh năm trong nhà, chắc chắn không thể từng có gì với Hàn Tống được. Cả hai cũng không quen biết, lúc đó không thể nào làm ra chuyện bỏ trốn này.
“Chưa từng nghe qua.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào bỗng nghĩ ra một lời giải thích, “Có khi nào y có một người anh em song sinh không?”
“Chuyện này —” Hàn Tống bất lực nhìn Hàn Kỳ cười.
Thôi Đào hơi sửng sốt, nghe Hàn Kỳ xưng hô như thế mới phản ứng lại, “Hai người không phải anh em ạ?”Người dân bình thường nhìn thấy quan lại đều sẽ muốn trốn tránh đi. Giờ người kia đang định nói chuyện với Thôi nương tử, chợt thấy có quan đến tìm nàng, sợ chạy mất cũng là chuyện bình thường.
Trong đầu Thôi Đào có hàng vạn suy nghĩ nhưng trên mặt không hề để lộ điều gì, chỉ cười hỏi Hàn Tống: “Tay của Hàn lang quân bị làm sao thế?”
Thôi Đào lập tức ho khan, gãi đầu sau đó cười bảo Hàn Kỳ đợi một chút.“Hàn lang quân khách sáo quá rồi, ngài đã là khách của Thôi quan Hàn, tất nhiên là người quan trọng, người quan trọng bị thương tất cũng là chuyện quan trọng rồi.” Thôi Đào kiên quyết không chịu buông.
“Ồ, hóa ra là tiện đường à, vậy chúng tôi về trước nhé. Xin Thôi quan Hàn hãy yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý an toàn mà.” Thôi Đào hành lễ với Hàn Kỳ xong thì nhanh chóng kéo Vương tứ nương đi mất.
“Tự mình nói cảm ơn mới thành tâm chứ.” Trương Xương trực tiếp từ chối.
Vương tứ nương khó hiểu hỏi Thôi Đào, “Sao cô lại muốn giấu chuyện ban nãy với Thôi quan Hàn vậy? Lang quan kia vừa nhìn là đã nhận ra Thôi nương tử, còn gọi cô là Đào Tử mà. Nói không chừng y biết những chuyện trước kia mà Thôi nương tử không nhớ thì sao.”“Ngươi có oan ức gì?” Hàn Kỳ rất kiên nhẫn, nghe được những lời của Đào Cao bèn thuận thế hỏi hắn.
Vậy cái c·h·ế·t của cha hắn, vậy những người mà hắn đã g·i·ế·t… Há chẳng phải đều là vô ích hay sao!
Thôi Đào cố tình kinh ngạc nhướng mày, khoa trương với Trương Xương một chút, “Hiếm khi nghe được anh nói lời dễ nghe đấy.”
Hàn Kỳ cũng nhìn nốt ruồi trên tay mình theo ánh mắt của Thôi Đào. Chàng chợt nhớ lại lúc Thôi Đào vừa vào ngục đã nói với mình, hung thủ là kẻ có nốt ruồi trên ngón trỏ tay phải, đúng lúc lại giống với chàng. Lúc đó chàng chỉ cho rằng Thôi Đào xuất hiện ký ức hỗn loạn, nhìn thấy nốt ruồi của mình nên mới nhớ nhầm; hoặc nàng đang láu cá nửa thật nửa đùa gì đó.Đào Cao và Đào Tửu Chương luôn xem “Nghịch Mạng Kinh” của một người tên là Lê Tế như bảo bối mà thờ phụng. Lúc đó có một người tên là Đạo trưởng Minh Đức nói với họ, bản sách này là được viết từ đồ đệ chân truyền của Lý Thuần Phong. Cha hắn đã xem thật kỹ loại giấy dùng trong quyển sách, đúng thực là giấy được sử dụng từ thời Đường nên mới tin. Ai ngờ Lê Tế này căn bản không phải là đồ đệ của Lý Thuần Phong mà chỉ là một kẻ giả mạo bịp bợm mà thôi!
Thôi Đào quay đầu thấy có 3 cô gái đang tụ lại với nhau, đều che miệng nhìn về phía công đường. Tất nhiên chẳng phải đang nhìn hung thủ Đào Cao bị thụ thẩm mà là Hàn Kỳ đang ngồi ở vị trí cao nhất kia.
Thôi Đào vẫn nhìn xuống nốt ruồi trên tay Hàn Kỳ không chớp mắt.
Trương Xương đang giữ cửa bên ngoài, thấy Thôi Đào bước ra bèn lùi về sau 1 bước để nhường đường cho nàng.
Đào Cao cực kỳ căm hận, hai nắm siết chặt liên tiếp nện xuống đất như để giải tỏa tâm trạng của mình. Nhưng dáng vẻ hắn nổi điên chẳng khác gì một đứa trẻ của nhà nào đó đang cáu kỉnh vậy.
Thôi Đào hơi sửng sốt, nghe Hàn Kỳ xưng hô như thế mới phản ứng lại, “Hai người không phải anh em ạ?”
“Rốt cuộc cô có đi không, nếu đi thì ta sẽ đứng đây chờ cô.” Trương Xương giục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ở đây cũng được rồi.” Trương Xương đưa túi vải trong tay cho Thôi Đào, “Quần áo.”
Hàn Kỳ cau mày, rủ mi mắt nhìn đỉnh đầu Thôi Đào, từng sợi tóc bóng mượt tự nhiên, trông nhẹ nhàng mà khoan khoái, trên người nàng còn có một mùi hương nhàn nhạt, không ngửi rõ được là mùi gì, dường như là hương hoa mà cũng như hương gỗ, tóm lại là rất dễ ngửi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.