Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Mộng Phiến Bối
Mộng Phiến Bối
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Chương 36
"Cám ơn điện hạ." Ánh mắt mỗi khi nàng nhìn hắn luôn sáng lấp lánh, như thể trong mắt, trong lòng nàng đều là hắn, đặt hết niềm tin vào hắn, "Trong những người Cửu Châu từng gặp, điện hạ là người tốt nhất."
"Điện hạ dịu dàng lại biết quan tâm, huynh ấy không hề giận vì chuyện này." Cửu Châu lắc đầu, "Không những thế, khi nghe con gái nói vì nghe kể chuyện mà tiêu sạch tiền, huynh ấy còn đưa bạc cho con nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
"Bây giờ đi ngay." Hai tay Cửu Châu xách hai hộp cơm to, "Trời lạnh rồi, dù có bỏ than giữ ấm cũng rất dễ nguội."
Những lúc đàn ông đang nổ với phụ nữ thì có khi chẳng cần thể diện.
"Điện hạ." Một thái giám khác vội chạy vào, "Minh cô nương đang chờ người ngoài cổng ạ."
Minh Kính Châu gật đầu, "Đạo thánh chỉ này là do Thần Vương tự mang đến Lễ bộ, chưa từng để qua tay người khác.
Nghe con gái kể xong, mãi một lúc lâu mà Minh Kính Châu vẫn không biết phải mở miệng thế nào.
"Ta đem đồ ăn đến cho điện hạ nè." Cửu Châu đưa hộp cơm đến trước mặt Thần Vương, "Mỗi ngày huynh đều vất vả vì công vụ của Lễ bộ, nên phải ăn cơm thật ngon mới được."
Xuân Phân đi sau lưng buộc lại áo choàng cho nàng, "Tiểu thư, người đi chậm thôi."
Mấy hôm trước Minh Thị lang sang đó mượn về, bọn họ còn không hiểu dụng ý của Minh Thị lang, hóa ra là thế này.
Không có cha vợ nào lại ưa con rể, dù hắn là Vương gia ở tít trên cao cũng vô dụng.
Theo cha suy đoán, đúng là do hắn đi xin được."
Cầm theo hai hộp cơm nặng trịch, Thần Vương nhìn bóng cô nhóc xoay người leo lên xe ngựa, nhíu mày lẩm bẩm hỏi lại, "Bổn vương tốt nhất ư?"
***
Thần Vương là người ra sức, còn kẻ được lợi là Minh gia bọn họ, ông còn có thể nói gì đây?
"Một xấp ngân phiếu dày thế này này." Cửu Châu miêu tả độ dày của xấp ngân phiếu, vẻ mặt phải nói là kinh hãi, "Hơn nữa còn là mệnh giá năm trăm lượng, con làm sao dám đem theo bên người."
Minh Kính Châu nhíu mày, thế mà chỉ keo kiệt đưa cho con gái ông hai ba chục lượng bạc thôi ư?
Cửu Châu ngơ ngác gật đầu, trong lòng lơ mơ khó hiểu, lời đồn khó nghe?
Cô nhóc này mới gặp được bao nhiêu người mà đã bảo hắn là người tốt nhất?
"Ừ." Thẩm thị cười, "Mệt mỏi vì ngoại vật chỉ khiến bản thân không được vui vẻ, con thế này là rất tốt rồi."
Đương lúc ông định kể những chuyện xa hoa lãng phí của Thần Vương ngày xưa, ánh mắt chợt rơi xuống thánh chỉ trên tay Cửu Châu.
Các sư phụ thường nói, người tu đạo không vì ngoại vật mà hủy hoại tâm trí của bản thân, tu thân tu tâm tu đức, đó mới gọi là tu hành.
Quan viên Lễ bộ vừa bước ra khỏi cổng, "..."
Bị Thần Vương làm khó xử trước mặt mọi người, sau hôm ấy, Nhu Đức công chúa không hề xuất hiện trước mặt mọi người một thời gian dài.
"Cô nương, hộp cơm và xe ngựa đã chuẩn bị xong, bây giờ đến Lễ bộ luôn chưa ạ?"
Có quan viên bạo gan đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, chợt phát hiện Thần Vương đang ngồi chép lại thánh chỉ.
Tỷ tỷ của mình mà hắn còn khắt khe như thế thì có thể khoan dung được bao nhiêu với con gái của bà?
"Chỉ là chuyện nhỏ..."
Đến trưa, khi mọi người đang nghỉ trưa dùng cơm, Thần Vương ném bút đi, lười nhác ngả vào lưng ghế dựa.
Minh Kính Châu cười lạnh: Xin chú ý giùm, là người tốt nhất, không phải tốt nhất, xin đừng tùy tiện cắt câu cắt chữ..
"Chuyện này...!có liên quan đến con ạ." Cửu Châu cúi gằm đầu, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Bề ngoài thì dạy dỗ Thần Vương, nhưng thật ra chẳng dạy cho hắn cái gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ việc chép lại danh sách khoa cử nhất giáp, chép lại tấu chương của bọn họ, cho tới chép sổ sách thuế má ở Hộ bộ, rồi chép lại cả thánh chỉ, toàn là chuyện vừa tốn thời gian vừa vô ích.
Không ngờ Minh đại nhân bình thường hiền hòa dễ chịu là vậy, mà khi hành hạ người khác cũng thật như d.a.o cùn cắt thịt.
"Thế thì tốt, thế thì tốt." Thẩm thị khẽ thì thầm vuốt tóc con gái, "Nếu Thần Vương đã có lòng thì con cần ghi nhớ cảm ân.
Thần Vương đứng phắt dậy, cầm áo choàng khoác lên người, cười một tiếng, "Xem như cô nhóc này có lương tâm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không cần." Thần Vương uể oải đứng dậy, "Bổn vương theo Minh đại nhân đến phòng ăn dùng cơm."
Nhìn ánh mắt sùng bái của cô nhóc, Thần Vương khẽ ho một tiếng, "Yên tâm đi, bổn vương biết rồi."
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của con gái, Thẩm thị mỉm cười, "Con chỉ cần nhớ, đừng vì những lời của những người không quan trọng mà tổn thương người thật lòng đối tốt với con."
Chẳng lẽ...!Thần Vương đổi cách thức đưa tiền cho con gái mình tiêu ư?
"Tuy công việc bận rộn, nhưng sức khỏe của điện hạ quan trọng hơn." Cửu Châu vô cùng sùng bái nhìn Thần Vương, "Mong điện hạ giữ gìn sức khỏe."
Cửu Châu à, nếu bên ngoài có lời đồn khó nghe, con không cần phải nhớ làm gì, cũng đừng giận c·h·ó đánh mèo với người khác."
"Toàn là chuyện bổn vương cần làm, mệt chút cũng không sao." Thần Vương nhận lấy hộp cơm, "Thân là Vương gia thì cần phải chịu vất vả hơn người khác, như thế mới không phụ lòng của phụ hoàng và bách tính lê dân."
"Nếu là thánh ân do Thần Vương cố ý cầu cho con, vậy ngày mai cha sẽ đi tìm vương gia cám ơn."
"Còn một chuyện nữa." Cửu Châu cười tít mắt nhìn Thần Vương, "Tước vị Huyện chủ của thần nữ là do điện hạ cầu Bệ hạ đúng không?"
C·h·ó ngáp phải ruồi giúp Thần Vương giải quyết một âm mưu vốn là chuyện tốt, nhưng vì những câu chuyện này mà khiến Thần Vương trở thành chủ đề thảo luận trà dư tửu hậu của nhiều người, với cái tính của Thần Vương, e là sẽ không tha cho người kể chuyện dám bịa đặt hắn như thế.
"Sư phụ cũng nói tính của con tốt lắm." Cửu Châu nắm chặt thánh chỉ trong tay, nụ cười vừa vui vẻ lại vừa thỏa mãn.
Hắn đã từng hùng hồn nói trước mặt Minh Tiểu Trư rằng Lễ bộ không thể không thiếu hắn, hắn tuyệt đối không thể để Minh Kính Châu đạp đổ hình tượng của mình được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dạo gần đây quan viên ở Lễ bộ dần dần không để người nhà mang cơm đến nữa, kể từ khi Thần Vương điện hạ đến Lễ bộ, cơm canh ở nhà ăn bắt đầu được cải thiện hơn trước.
"Cô tìm bổn vương có chuyện gì?" Thần Vương vắt tay ra sau lưng, không hề nhắc đến chuyện Cửu Châu được phong làm Huyện chủ.
Vì cầu thánh ân, hắn đã làm đủ chuyện nịnh nọt lấy lòng ở trước mặt hoàng thượng, nếu nàng còn không tìm hắn thì đúng là không còn gì để nói.
Chương 36: Chương 36
Kể từ đó, chỉ cần là trường hợp có mặt Thần Vương thì nàng ta đều phải tránh mặt hắn.
Nếu là Vương gia biết suy nghĩ thì sẽ không tìm lợi ích cho nhà vợ mình, một là sợ đàm tiếu, hai là sợ đế vương nghi kỵ.
Điện hạ đúng là một Vương gia tốt, vì nước vì dân, lại còn hiếu thảo với bệ hạ!
"Thần Vương hành sự đúng là..." Minh Kính Châu rất muốn nói tùy hứng xằng bậy, nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp đôi mắt sáng rực đang nhìn mình của con gái, ông bèn thở dài, "Làm theo ý mình." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Điện hạ mau quay về dùng cơm đi, tránh đồ ăn nguội sẽ mất ngon." Cửu Châu đưa một hộp cơm khác cho Thần Vương, "Nhờ điện hạ đưa hộp cơm này đưa cho gia phụ, trưa mai ta lại đến tiếp."
"Điện hạ." Thái giám hầu hạ tiến lên đ.ấ.m vai cho Thần Vương, "Mấy hôm nay khẩu vị của ngài có hơi thanh đạm, chi bằng để hạ nô đến quán rượu mua vài món ngon cho ngài nhé."
Ban đầu những thánh chỉ này đều được niêm phong cất ở Hàn Lâm viện.
"Cha, thánh chỉ này là do điện hạ cố ý xin cho con thật ạ?" Cửu Châu ôm thánh chỉ, trên mặt ngập tràn niềm vui.
Thần Vương là đàn ông, hiển nhiên cũng không phải thứ tốt lành gì.
Con gái không cần tiền của Thần Vương, hắn bèn đến chỗ bệ hạ đòi tước vị cho con gái mình? Dựa theo lễ chế của Đại Thành, tuy phong tước không có thực ấp, nhưng mỗi tháng đều có bổng lộc cố định, ngoài ra còn được thưởng lụa gấm gạo dầu.
Đàn ông chân chính sẽ không thèm rêu rao chút chuyện cỏn con làm vì phụ nữ.
"Vâng ạ." Cửu Châu gật đầu, ánh mắt trong veo, "Con sẽ không để ý đến người khác."
Hơn nữa, ngay cả Thần Vương xa hoa lãng phí thích hưởng thụ cũng ăn trưa trong phòng ăn, lẽ nào bọn họ còn khắt khe hơn cả Thần Vương?
Quan viên Lễ bộ nghe rõ mồn một, "..."
Có Vương gia nào vì tìm cách cho tiền vị hôn lại đi một vòng lớn như thế? Không hổ danh là Thần Vương hành sự hoang đường, ngay cả chuyện này mà hắn cũng làm được.
Nếu là thánh chỉ do Thần Vương mang đến Lễ bộ, vậy có khả năng là do chính Thần Vương cầu xin hoàng thượng.
Biết mình hiểu lầm Thần Vương, Minh Kính Châu hừ lạnh trong lòng, hóa ra là muốn cầm tiền đến để làm lung lạc lòng con gái ông, bảo sao phu nhân hay nói, đàn ông không có thằng nào tốt.
Thần Vương ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.
"Điện hạ!" Cửu Châu thấy Thần Vương bước ra, nàng chạy lon ton đến trước mặt hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nữa bệ hạ còn đáp ứng thỉnh cầu của Thần Vương, đây là ân sủng đến mức nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.