Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Chương 31

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31


Thần Vương định nói rằng chỉ là một phi tần chưa thấy mặt, hắn thay đồ trắng sang dâng hương là nể mặt người đã khuất lắm rồi, không cần thiết phải để ý đến chút sắc đỏ của ngọc bội đâu.

Cửu Châu lắc đầu, nàng lấy hương, cung kính cúi đầu trước linh đường, sau đó cắm hương vào lư.

"Cô nương không sao chứ?" Cửu Châu khom người, đưa tay kéo cung nữ từ dưới đất đứng dậy.

"Ngũ đệ."

Chương 31: Chương 31

Nàng ta cúi đầu nhìn làn váy đã được Cửu Châu phủi bụi, gương mặt ửng đỏ, không cần thái giám đỡ mà đưa tay che mặt chạy đi.

"Cô yên tâm đi, Phúc Quý đã truyền lời cho Minh phu nhân rồi." Thần Vương tiếp tục kéo Cửu Châu đi về phía trước, "Dùng bữa trưa ở Minh nguyệt cung rồi ta đưa cô về nhà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Về?

Cung nữ ngơ ngác lắc đầu.

Trong ấn tượng của hắn, Dương tần không thích nói chuyện, sức khỏe yếu ớt, cũng không thấy bà ta đến các bữa tiệc trong cung.

"Hôm nay Tứ ca đến hơi trễ đấy." Thấy Vân Diên Trạch đang nhìn Cửu Châu, Thần Vương nghênh ngang kéo Cửu Châu ra sau lưng mình, "Hai người tự vào đi, ta đưa Minh cô nương về Minh Nguyệt cung đây."

"Ngũ đệ cứ tự nhiên." Tề Vương thôi nhìn theo, nghiêng đầu nở nụ cười dịu dàng với Tôn Thái Dao, "Tôn cô nương, chúng ta vào thôi."

"Bái kiến Thần Vương điện hạ, chào Minh cô nương."

"Dĩ nhiên bổn vương không phải là hạng người thấy c.h.ế.t không cứu rồi." Thần Vương ưỡn n.g.ự.c khẽ hất cằm, hiện rõ tác phong quân tử, thấy Cửu Châu ăn bận đơn giản bèn hỏi, "Sao cô cũng đến đây phúng viếng thế?"

Cung nữ, "..."

Sao nàng ta lại cứ thế mà đứng dậy theo vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy Cửu Châu xuất hiện, Thần Vương quay đầu trừng tên thái giám theo sau mình, ta đã kêu các ngươi đỡ người lên từ sớm rồi mà, lần này phải giải thích với Minh Tiểu Trư thế nào đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hôm nay là lễ tang của Dương tần, các hoàng tử và công chúa ở kinh thành đều sẽ vào cung phúng viếng.

"Minh Tiểu Trư, đi thôi." Thần Vương đứng cách đó vài bước, bàn tay chắp phía sau lưng ngoắc ngoắc với Cửu Châu.

Tề Vương nhìn trang phục trên người của hai người, "Ngũ đệ đã thắp hương cho Dương tần rồi à?"

Cho đến hôm nay, Tôn Thái Dao mới phát hiện Thần Vương có gương mặt vô cùng đẹp trai, hắn như kế thừa tất cả những ưu điểm của hoàng thượng và Tô Quý phi, dù mặc đồ trắng vẫn rực rỡ chói mắt như thường.

"Có bị thương ở đâu không?" Cửu Châu xoay người giúp nàng ta phủi bụi trên váy.

Hắn không nhìn thấy bất kỳ màu sắc rực rỡ nào trên người Vân Độ Khanh, hoàn toàn khác hẳn với phong cách ăn mặc lòe loẹt ngày thường.

"Đến đây." Cửu Châu đáp lại Thần Vương, cúi đầu nói với cung nữ, "Đi đường phải cẩn thận dưới chân đấy."

Làn gió nhẹ thổi lay cờ tang, hắn xoay người, túm một góc áo trên tay áo Cửu Châu rồi dẫn nàng rời khỏi linh đường.

"Mẹ nói, nhà chúng ta có thể không đến, nhưng ta đã đính hôn với điện hạ nên không giống với những nhà khác." Cửu Châu nhìn cung nữ vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, "Mẹ ta rất có học, ta nghe lời bà hẳn không sai."

Lễ bộ đã chọn xong thụy hiệu nhưng lại bị hoàng thượng gạt về, lấy lý do là Dương tần thích yên tĩnh, lễ mai táng đều được giản lược.

Cửu Châu lén nhìn về phía vang lên tiếng vỗ tay, sau đó nàng vội vàng cúi thấp đầu.

Nhìn linh vị đặt phía trên, Thần Vương cắm hương vào.

Cửu Châu nhún gối hành lễ với Tề Vương, hắn khẽ gật đầu với nàng.

"Không phải." Cửu Châu chỉ vào eo hắn, "Điện hạ tháo ngọc bội này xuống trước đi."

"Gượm đã." Cửu Châu níu tay áo Thần Vương lại.

"Đi thôi, ta đưa cô đến Minh Nguyệt cung thay quần áo khác." Con gái cũng không thể mặc đồ trắng toát thế này mãi, trông khó coi c·h·ế·t.

"Được." Cửu Châu gật đầu cười tủm tỉm, cất ngọc bội vào túi nhỏ màu trắng của mình.

Là hoàng thượng đến.

Cung nữ quỳ trên mặt đất khóc thút thít dập đầu trả lễ cho nàng và Thần Vương.

"Điện hạ." Cửu Châu do dự, "Mẫu thân còn đang chờ ta ở bên ngoài..."

Nghe thấy hai chữ "đính hôn", Thần Vương ngượng ngập quay đầu sang chỗ khác, "Vậy...!vậy ta đưa cô sang đó, tang lễ của Dương tần được giản lược, cô đi với ta sang đó thắp nén hương là được."

Cửu Châu không hiểu lễ nghi mai táng ở trong cung, vì thế nàng cũng không biết rằng theo thường lệ, sau khi phi tần qua đời, quy cách tang lễ sẽ được tổ chức cao hơn một bậc so với phẩm cấp của bọn họ, hoặc là trực tiếp được nâng lên một bậc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta đã xin Lễ bộ Thượng thư nghỉ một ngày nên hôm nay không cần đến Lễ bộ." Thần Vương ngẩng đầu nhìn trời, "Minh Tiểu Trư à, hôm nay đừng bàn công việc."

Sắc mặt Tề Vương đanh lại, cúi đầu lui sang một bên.

Trước linh đường lạnh lẽo, Thần Vương cúi đầu hỏi Cửu Châu, "Cô có lạnh không?"

Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay.

Thần Vương ngoái đầu nhìn nàng, nghĩ rằng nàng không muốn đi với mình, "Cô muốn đi cùng lệnh từ?"

Có lẽ là do bình thường Thần Vương quá mức ngang ngược càn rỡ, nên mọi người nhìn thấy hắn đều chỉ thấy rụt rè e sợ, vốn không để ý đến dung mạo của hắn.

Nhưng khi vừa nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của Cửu Châu, hắn lại thở dài, nhanh tay tháo ngọc bội ra đặt vào tay Cửu Châu, "Cô cầm giúp ta đi."

Chuyện gì thế này, muốn đổ tội cho hắn xô đẩy phụ nữ cũng đâu cần phải lộ liễu như thế chứ?

Nhưng tang lễ của Dương tần lại không có bất kỳ ân huệ nào, thậm chí cũng chẳng có lấy thụy hào.

Dứt lời, nàng chạy lóc cóc đến bên cạnh Thần Vương, cùng hắn sóng vai cất bước.

Linh đường của Dương tần được đặt trong điện phía tây của hoàng cung, các mệnh phụ đến bái tế đã rời đi, chỉ còn lại một vài hoàng thân quốc thích hờ hững đứng ngoài điện, hiển nhiển chỉ đến cho có mặt.

"Điện hạ không cần đến Lễ bộ ư?" Cửu Châu lại do dự, "Có làm chậm trễ công việc của huynh không?"

Cung nữ kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người, hóa ra không phải là Vương gia bá đạo và cung nữ xinh đẹp mà là Vương gia bá đạo và tiểu thư xinh xắn.

Thần Vương buông tay đang giữ tay áo của Cửu Châu, nhíu mày nhìn Tề Vương và Tôn Thái Dao, "Là Tứ ca à."

"Cung nữ tỷ tỷ bị ngã hả?" Cửu Châu để ý có hai thái giám đang đứng cạnh cung nữ kia, nàng khẽ cười, nhỏ giọng khen Thần Vương, "Điện hạ tốt bụng quá, thấy cung nữ vấp ngã liền cho người đến đỡ nàng ấy."

Mấy ngày gần đây trong kinh thành đang lưu truyền câu chuyện về Vương gia bá đạo, nàng ta cũng có nghe.

Ngọc bội vốn không có gì đặc biệt, chỉ có nút thắt và dây tua rua mang màu đỏ rực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thần Vương vừa cất bước đi về phía trước thì suýt nữa trật chân té ngã, hắn cúi đầu nhìn xuống, cung nữ kia vẫn còn nằm rạp trên mặt đất.

Tôn Thái Dao nghe thấy chữ này chợt ngẩng đầu nhìn Thần Vương, dẫn Minh Cửu Châu đến gặp Tô Quý phi mà lại dùng từ "về" ư?

Đến nước này còn ai không biết bệ hạ không hề coi trọng Dương tần.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Chương 31