Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngoan, Đều Nghe Em

Diệp Tích Ngữ

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


Đông Lộ rũ mắt nhìn tấm bằng khen lấp lánh trên tay.

: Thần Thần rốt cuộc cũng gặm được miếng thịt về rồi, không dễ dàng nha ha ha ha!

Cô biết chắc là hắn nhất định sẽ hỏi.

La Nhạc Phúc vừa vặn đã quyết định được người sẽ đi.

Mà hắn lại ngược lại, không những không quý trọng mà chỉ một lòng nghĩ tới chuyện yêu đương.

Cô nghĩ thầm.

Đông Lộ không để ý tới hắn.

"Mấy hôm trước ý, chủ nhiệm nói là vẫn chưa xác định người được chọn, bây giờ báo danh vẫn kịp đấy."

"Cứ nói đi, đừng ngại."

Thanh âm chàng trai trầm thấp từ tính, ngầm có ý mê hoặc, giống như rượu ngon say lòng người, "Thừa nhận đi, em rõ ràng thích tôi."

Ngày đầu tiên hắn trở về, La Nhạc Phúc liền gọi hắn vào văn phòng hỏi thăm một chút, ngữ khí ôn nhu tới mức có thể vắt ra nước, chỉ sợ nói sai cái gì sẽ xúc phạm tới việc mẹ hắn vừa mất, làm tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của hắn bị tổn thương.

Lúc sáng là ông gặp quỷ rồi mới có thể tỏ vẻ trìu mến yêu thương hắn như vậy.

Đối diện máy tính, cô ta có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trên.

Rất nhiều học trưởng học tỷ đã dùng hành động thực tế chứng minh cho bọn họ thấy.

Tiền Hạo nói xong, thấy vẻ mặt Thẩm Thần như đang suy nghĩ điều gì đó, "Cậu muốn đi thật à?"

***

"Alo?"

"Hử?" Đông Lộ phản ứng một lát mới nói: "Anh muốn đi?"

Thiên phú tốt như vậy, không thể lãng phí.

Trời cao đem những đặc ân tốt nhất ban tặng cho hắn.

Quả nhiên nó vẫn tới.

Đông lộ bất đắc dĩ lắc đầu, đại khái là quen rồi.

Thẩm Thần không những không cảm kích mà còn né tránh cái tay của cậu ta, "Đừng nói như thể tôi đã c·h·ế·t thế."

"Việc gì?"

Những bạn học trong lớp phụ họa: "Phải đó phải đó, làm người không thể chỉ nói mà không giữ lời, đây là điều mà thầy dạy bọn em mà."

La Nhạc Phúc nhìn cô ta, ngữ khí có chút ý vị thâm trường, "Bởi vì danh sách này là dựa vào tuyển thủ tham gia thi đấu lấy được cho nên thầy chỉ có thể chọn trong số những người đã từng đi thi."

Đông Lộ dừng một chút, nhìn biểu tình căng chặt của hắn, khó có khi nổi lên tâm tư trêu đùa, "Trừ từ chối?"

Là danh sách trao đổi sinh với Nhất Trung.

Cô còn chưa phản ứng lại được, ánh mắt xinh đẹp bỗng nhiên trợn to, có chút giật mình.

Lại còn nói là cái gì cũng đồng ý với hắn chứ.

Mặt Đông Lộ dán ở v*m ng*c ấm áp của hắn, hai tay hắn vòng qua eo cô, rắn chắc lại có lực, ôm rất chặt, giống như là sợ cô đổi ý.

Đông Lộ đang làm bài tập thì Chu Tiêu Hàm chạy tới, vẻ mặt như đưa đám cầm điện thoại đưa cho cô bảo: "Lộ Lộ, tớ nhớ đối diện nhà cậu có chỗ thay màn hình điện thoại đúng không? Có thể đi thay giúp tớ được không, ban nãy tớ không cẩn thận làm rơi vỡ rồi."

Xem ra bọn họ là cùng một hội, sớm đã nhắm tới cô ta, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn sàng cả, trước sau đều bị bọn họ chặn kín đường đi, chậm rãi vây quanh cô ta.

"Anh, các anh đừng có tới đây..." Từ Nhu kinh hoảng thất thố, nắm chặt quai đeo cặp, toàn thân sợ tới phát run.

"Anh đi thì em sẽ đi sao?" Thẩm Thần cười khẽ, "Phu xướng phụ tùy* nha."

"Không có khả năng."

Đông Lộ cố gắng trấn định, "Nhưng có một điều kiện."

"Bây giờ tôi có thể hôn em không?" Hắn nghiêm túc hỏi.

Hẳn là có hy vọng.

"Cái gì?"

...

Nhìn đi, hắn đưa ra yêu cầu gì cũng không thể.

Mọi người đều là người sắp bước chân vào thế giới của người trưởng thành, đương nhiên sẽ không ngu tới mức đi hỏi chuyện của mẹ hắn, phần lớn người đều đang kể cho hắn nghe gần đây trong trường xảy ra những chuyện gì.

"..."

La Nhạc Phúc: "Ừ ừ."

"Dù sao bọn em cũng không muốn đi."

Thẩm Thần lười biếng dựa vào tường, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một hướng, chăm chú ôn nhu mà nhìn, hắn cười cười, "Chưa biết chừng."

"Dựa vào cái gì mà Đông Lộ có thể đi mà em thì không thể?"

Thẩm Thần nhìn chằm chằm Đông Lộ, ánh mắt bằng phẳng lại trực tiếp, nóng đến độ không thể làm lơ.

Từ Nhu đang đi về phía này nghe thấy câu nói đó, bước chân dừng một chút, hắn muốn tới Nhất Trung?

Nghĩ tới đây, Thẩm Thần thế mà lại giống một tên nhóc bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hai tròng mắt đen nhánh không chớp nhìn cô chăm chú, trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi ngực, hắn lẳng lặng chờ câu trả lời từ cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Thần hỏi: "Cái gì cũng được?"

Rõ ràng là hắn tốt hơn cô rất nhiều.

Đó không phải thích thì là cái gì?

----------------------

Chương 44

Trong đó có Tiền Hạo là kích động nhất, vừa tan học liền đi lên ôm lấy cổ hắn, "Người anh em, rốt cuộc cậu cũng trở lại rồi, tôi còn tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa!"

Thanh âm Từ Nhu im bặt lại sau khi nhìn thấy màn hình máy tính.

"Không được." La Nhạc Phúc trực tiếp lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phải chờ tới sau khi thi xong đại học."

Động tác Thẩm Thần dừng lại, nhìn cô, hai mắt sáng trưng, "Em đồng ý?"

Có cảm giác ngọt ngào nảy sinh ở trong lòng.

Nói xong cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của cô vào ngực, dùng sức siết lại cái ôm này, đầu chôn ở cần cổ của cô, hương thơm chỉ thuộc về một mình cô quanh quẩn ở xung quanh hắn, Thẩm Thần mê luyến hít vào một hơi, nhắm mắt hưởng thụ giây phút này.

"Cậu nói xem?" Đông Lộ biết hắn định cọ mũi lên mặt mình, liền bắn một ánh mắt hình viên đ·ạ·n qua.

Bất luận là thi đấu hay là bài thi nhỏ ở trên lớp, hắn đều đứng thứ nhất, những vinh quang mà người bình thường không thể có được, hắn lại chỉ cần vươn tay là có thể nắm lấy, làm cho tất cả mọi người phải dõi theo bóng lưng của hắn.

Thẩm Thần cũng không muốn dọa cô sợ, đi từng bước một là được rồi, "Vậy ôm một cái thì được chứ?"

Tại sao lại cảm thấy bất an chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Thần nhanh chóng đứng lên, "Thầy, em cũng muốn đi."

Đông Lộ cầm điện thoại nhìn nhìn, quả nhiên là màn hình đã bị nứt, "Có thể, nhưng tối nay cậu không cần dùng sao?"

"..."

Lúc này Thẩm Thần mới phát hiện ban nãy mình nói gấp quá mà nói sai, nhìn cô cười cười, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, "Em còn cười?"

Lừa người.

Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm, hầu kết vô thức lăn lộn, "Tôi không tin em không có chút ý tứ nào với tôi, bằng không khi tôi hôn em, em đã sớm bỏ mặc cả đời không thèm qua lại với tôi rồi."

Hàn huyên vài câu, Tiền Hạo lại nói: "Cậu có nghe chủ nhiệm lớp nói chưa, trường mình muốn chọn ra hai người đi tới Nhất Trung trao đổi sinh đấy, cậu có hứng thú không? Cậu vốn là người của bên đó, thích hợp hơn nhiều so với bọn tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tôi không tiếp thu đáp án nào trừ từ chối." Thẩm Thần thấy cô bình tĩnh như vậy, cho rằng cô lại muốn từ chối liền nhanh chóng mở miệng chặn ngang lời nói của cô, gằn từng chữ một, "Tuyệt! Đối! Không!"

"... Tại sao?"

Đông Lộ nắm chặt giấy khen, trầm mặc một lúc lâu.

Cô có chút bất đắc dĩ, mặt cũng mềm xuống, chậm rãi nâng cánh tay lên ôm lại hắn.

Thẩm Thần chớp mắt nhìn Đông Lộ, cong cong khóe môi.

Thật là một tên ngốc.

Vì thế cuộc nói chuyện giữa thầy và trò cứ như vậy kết thúc một cách lãng xẹt.

Đông Lộ mê mang, "Không có."

Hắn đột nhiên áp sát cô, bắt lấy tay cô ấn lên trên tường, nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của thiếu nữ, da thịt trắng như tuyết, trắng đến phát sáng.

Đông Lộ mím môi không nói, vẫn kiên trì quan điểm của mình.

Một cái tên khác trong danh sách của La Nhạc Phúc chính là Tưởng Học Phái, cuối cùng bởi vì áp lực từ phía dư luận, không thể không cúi đầu trước thế lực hung ác đó.

"Tớ muốn nói với cậu một số việc."

Cho nên...

*Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.

Không khí trong phòng cách có chút căng thẳng.

"... Em muốn báo danh đi trao đổi sinh với Nhất Trung." Từ Nhu cứng mặt, chậm rãi đem lời nói chưa nói xong nói ra.

Bạn học trong lớp nhìn thấy Thẩm Thần quay về thì rất vui vẻ, không thể không nói trận đấu giữa Thẩm Thần với Sở Trú ngày hôm đó quả thực là quá kinh động lòng người, làm cho hình tượng của hắn ở Cửu Trung như được nâng lên một tầm cao mới, giá trị mị lực tăng chóng mặt, ngay cả vị trí giáo thảo của trường cũng đã sớm thay bằng tên của hắn.

"Mà em lại không tham gia thi, cho nên rất xin lỗi."

Vạn nhất người lại chạy về Nhất Trung thì ông ăn thiệt lớn à.

Đông Lộ không theo lẽ thường nói, trừng hắn một cái, "Cậu vốn dĩ không để tâm tới việc học, ở bên nhau rồi thì sẽ thành cái gì nữa?"

"Vậy em có một chuyện."

La Nhạc Phúc a một tiếng, "Xin lỗi em, chỉ sợ là không được rồi, danh sách đã đủ hai bạn."

Một màn này vừa vặn lọt vào mắt Từ Nhu, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chậm rãi nhấc tay nói: "Thầy, trong người em không được khỏe, em xin về trước được không ạ?"

"Sao thế? Em muốn gì?" La Nhạc Phúc khó hiểu hỏi.

Dọc theo đường đi cô ta đều cúi đầu, tâm tình u ám, biểu tình cực kỳ khó coi.

Thẩm Thần về trường đi học, làm cho tất cả giáo viên và học sinh đều phi thường kích động, đặc biệt là La Nhạc Phúc, cao hứng tới quên hết mọi thứ, Thẩm Thần chính là át chủ bài của trường ông đó, thiếu ai cũng không thể thiếu hắn nha!

Rốt cuộc thì ngay cả cô cũng đều cảm thấy mình đối xử với hắn có chút đặc biệt.

Mọi người sôi nổi vỗ tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn nguyện ý mới là lạ, nữ sinh mình thích mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt, chỉ được nhìn chứ không được hôn, hắn cũng không phải là thánh nhân.

Tuy rằng Thẩm Thần chưa nói gì, nhưng lông mày lại nhíu lại, khóe môi cũng xụ xuống, cằm bạnh ra, khuôn mặt tràn ngập vẻ kháng cự.

"Thầy, em muốn..."

Thật kỳ lạ.

Trái tim Đông Lộ đập mãnh liệt, có chút mất tự nhiên dời mắt đi, rũ xuống lông mi run rẩy.

"Nhưng lúc sáng thầy còn bảo là em muốn cái gì cũng được, sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của em."

"Nếu em lại không thừa nhận..."

Tiết tự học buổi chiều, La Nhạc Phúc nói tới chuyện trao đổi sinh, cũng tuyên bố người đầu tiên được chọn là Đông Lộ.

"Đúng vậy." Thẩm Thần gật đầu, "Cho nên vừa lúc có thể về bên đó tính sổ."

"..." Người này đã không thể cứu được nữa rồi.

Ánh mắt hắn rời xuống, chuẩn xác dừng ở trên cánh môi phấn nộn của cô, cười khẽ, thanh âm khàn khàn, "... Tôi sẽ hôn em."

Tác giả có lời muốn nói

Thẩm Thần không thúc giục cô, lần đầu tiên có kiên nhẫn như vậy, thậm chí hắn còn hy vọng cô có thể trầm mặc càng lâu càng tốt, vậy có nghĩa là cô đang suy xét một cách nghiêm túc chứ không phải giống như lần trước hắn tỏ tình, cô chưa hề nghĩ ngợi mà đã từ chối.

Vậy thì cái gì mới có thể?

Dù sao còn vài phút nữa là tan học rồi.

Làn da họ ngăm đen, dáng người vừa cao vừa to, nhìn là biết không dễ chọc.

Sắc mặt cô ta hơi đổi, xoay người muốn chạy, hoảng sợ nhìn tới, thế mà đằng sau cô ta còn có hai người khác, xoa xoa tay đi về phía này, ánh mắt d*m d*c nhìn mình, tươi cười xấu xa.

"Em muốn yêu đương."

Có thể là vẻ mặt của hắn quá đáng thương, Đông Lộ hơi hơi thở ra: "Yêu đương sẽ ảnh hưởng tới việc học."

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, bên trên hiển thị tên Từ Nhu, cô có chút ngoài ý muốn, vừa vặn thầy giáo không có ở đây, cô liền ấn nghe.

La Nhạc Phúc nhìn cô ta, gật đầu, "Về đi."

Từ Nhu cả kinh, ngẩng đầu, nhìn thấy hai thanh niên có dáng vẻ lưu manh đang đi tới gần mình, cười không hề có ý tốt.

Thuần khiết không màng thế sự, đẹp đến kinh tâm động phách.

"..."

Cô cười như không cười, "Thì ra cậu muốn tôi từ chối?"

Đang êm đang đẹp sao lại nói tới cái này?

"Trao đổi sinh với Nhất Trung?" Thẩm Thần sửng sốt, "Chuyện khi nào?"

Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, Đông Lộ đang ngồi ở trên ghế, không hề bị người bên ngoài làm phân tâm, chuyên tâm cúi đầu làm bài tập.

Âm thầm nghiến răng.

Đông Lộ cũng không làm mặt lạnh nữa, nhẹ nhàng cười một cái.

"Bất quá nói thật, đi Nhất Trung đối với em cũng rất tốt." Thẩm Thần lại nói, "Chất lượng dạy học ở bên đó quả thật không tệ."

Từ Nhu nhìn thấy tên của Đông Lộ ở trên danh sách đó.

Cùng lúc đó, Từ Nhu lại đi một chuyến tới văn phòng, nghe được Thẩm Thần có khả năng sẽ tới Nhất Trung, cô ta cũng động tâm.

La Nhạc Phúc đang ngồi trước máy tính gõ cái gì đó, thấy cô ta đến thì ngẩng đầu lên, "Em có chuyện gì sao?"

Từ Nhu không thể chấp nhận, âm lượng đột nhiên cất cao, thanh âm ôn nhu từ trước tới nay bỗng dưng hơi kích động, có chút hùng hổ dọa người, "Điểm thi giữa kỳ của em cao hơn cậu ta nhiều như vậy, tại sao không phải là em đi?"

Thẩm Thần không có cách nào gật bừa, "Em có được tôi rồi còn lo lắng tới việc học?"

Đông Lộ: "Ừ, sao thế?"

"Nói qua điện thoại không tiện, cậu có thể qua đây không?"

Mà lúc này, Đông Lộ rốt cuộc cũng nâng mắt lên, trong mắt là một mảnh trong suốt sạch sẽ, tựa như đã hạ quyết tâm: "Tôi..."

"Thầy cho Thẩm Thần đi đi, hắn quá đáng thương rồi."

Không có cái lý do nào tốt hơn lý do này.

Đông Lộ: "Không phải anh rất ghét người bên đó à?"

"Sao lại thế..." Sắc mặt Từ Nhu tái nhợt, thân hình hơi lung lay.

"Cậu buông tôi ra!" Đông Lộ bị dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn làm cho cả kinh, xấu hổ và giận dữ không thôi, mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cách cô càng ngày càng gần, hô hấp đan xen tựa như thật sự muốn hôn xuống, cô cắn răng nói: "Tôi cũng chưa nói là không thừa nhận."

Thẩm Thần kinh ngạc hỏi cô: "Em báo danh sao?"

"Tôi là lo lắng cho thành tích học tập của cậu."

Vẻ mặt Thẩm Thần bi thương, vô cùng đau đớn che ngực lại, "Chẳng lẽ đều là gạt em sao?"

Ra tới cổng trường, Từ Nhu không trực tiếp về nhà mà đi lang thang không có mục tiêu ở gần đó, mục đích là để giải sầu, trong lúc vô tình, cô ta đi tới một cái ngõ hẻm hẻo lánh, đột nhiên nghe được bên cạnh truyền tới tiếng huýt sáo, cùng với tiếng cười đáng khinh, "Em gái nhỏ, sao đi có một mình thế, đi chơi với bọn anh đây này?"

Thẩm Thần than nhẹ, không có bức cô nữa, bốn bỏ năm lên thì cô cũng coi như đã đồng ý rồi, sớm hay muộn cũng sẽ thành người của hắn, chạy không thoát.

Thẩm Thần xùy một tiếng: "Vậy em càng không cần phải lo lắng, em là chất xúc tác chứ không phải chất ức chế, nếu không thể đảm bảo cho tương lai của em thì tôi cũng không có mặt mũi nói thích em."

Vì thế Từ Nhu liền đeo cặp sách lên rời đi.

"Em là người từ Nhất Trung tới, đi tới đó xem náo nhiệt cái gì?" La Nhạc Phúc thổi râu trừng mắt, "Thầy nói không được chính là không được!"

"Đông Lộ sao?" Thanh âm Từ Nhu có chút cứng, không quá tự nhiên.

***

Cho nên Thẩm Thần vừa tới, bên người đã lập tức có đầy người vây quanh, ríu ra ríu rít.

"Thẩm Thần này, em có chuyện gì khó khăn thì cứ nói, thầy nhất định sẽ giúp em."

Mỗi ngày hắn đều có thể giảng bài cho cô mà.

"Không sao, tớ còn một cái nữa, cảm ơn nhé." Chu Tiêu Hàm cảm kích cười, cho cô một cái hôn gió rồi rời đi.

Vậy cô còn đang do dự điều gi?

Chuông học vang lên, mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi, Thẩm Thần căng đầu nhìn nữ sinh bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Em có muốn đi Nhất Trung không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44