Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137: Chương 110
Giang Tịch: "..."
Đánh thẳng vào mệnh bàn trên tay nàng.
Giang Tịch không hiểu xoay người nhìn Chư Tụ, đã thấy nàng ấy bật khóc.
Thận tiên sinh không thể động đậy, nhìn nàng, trong mắt lộ ra tia máu.
Mắt thấy bọn họ gần như đều phải giơ tay chịu trói.
Khi đến Tứ Tàng Sơn, Thạch tiền bối đã dùng thần thức ông ấy còn lưu lại ở thế gian chữa trị vết thương dai dẳng trên người Vân Chỉ Phong. Lúc đó tu vi của hắn cũng đã khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, thậm chí còn mạnh hơn thời kỳ đỉnh cao mấy phần.
Nhưng Vân Chỉ Phong thì có thể.
Cùng lúc đó, trên vai Úc Tiêu Tiêu bỗng có một con thỏ đen nhảy ra, rồi chợt hóa lớn giữa không trung, hung hăng cắn một cái lên vài Quỷ Khanh, không chút khách khí ném đi khiến hắn ta văng ra ngoài, xé xuống một miếng thịt.
Đôi khi tiến giai quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, nếu tốc độ quá nhanh, không tu tâm cảnh thì sau này hậu hoạn vô cùng.
Hắn tin nàng.
Nhưng thực ra thương thế của Vân Chỉ Phong đã lành từ lâu, thương thế chưa khỏi ở đâu ra nữa?
Giang Tịch không hiểu: "Muội ở lại đây làm gì?"
Nàng không để ý tới ánh mắt âm trầm hung ác của Thận tiên sinh, bình tĩnh nói: "Càn Vi Thiên, chủ sinh, ngươi chỉ biết giẫm đạp lên mạng người, Thiên Đạo có mù mới cho ngươi học được quẻ Càn."
Cho nên nàng chỉ nói với Vân Chỉ Phong, thương thế của chàng còn chưa tốt, nếu lại hành động thiếu suy nghĩ, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tu vi của chàng, đến lúc đó sẽ không thể đến được Độ Kiếp Kỳ.
Chư Tụ nghẹn ngào: "Không, muội cảm động quá."
Tia kim quang kia cứ như vậy như sao băng rơi xuống, lấy thế quyết chí tiến lên rơi thẳng vào lòng thiếu nữ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời.
Thận tiên sinh nghe vậy thì cười nhạo: "Ngây thơ, ngươi thì biết gì, quẻ tượng chẳng qua chỉ là một công cụ. Ông ta không lạm sát, nhưng ông ta có thể vận dụng quẻ Khôn chủ g·i·ế·t như thường. Thiện ác, sinh mệnh gì chứ, chỉ là mượn cớ thôi..."
Trưởng lão Tiên Minh khựng lại.
Thận tiên sinh luôn miệng nói dùng mệnh bàn và truyền thừa đổi lấy tính mạng của bọn họ, nếu Tống Nam Thời chỉ là một người bình thường thì vì tính mạng của bọn họ, nàng chỉ có thể trao đổi.
Quỷ Khanh gầm lên: "Dừng tay!"
Mà vừa hay là, lúc đầu Thận tiên sinh khống chế đám người Vân Chỉ Phong cùng một lượt, để phòng ngừa bất cứ ai trong bọn họ chạy thoát, dây đen của quẻ Khôn đều được kết nối với nhau.
Nhưng nàng là người đa nghi nhất, nàng biết trong tay mình còn có con át chủ bài.
Nhưng mà ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ xinh bỗng chắn trước mặt Tống Nam Thời.
Quỷ Khanh: "Không, chúng ta ai cũng không thể c·h·ế·t."
Ông ta nghẹn ngào: "Đây đều là tiền đó! CMN ai giành với ta, ta chém kẻ đó!"
Hai người cùng bị kim quang bao vây, nhưng dưới kim quang, Thận tiên sinh không thể nhúc nhích, còn mắt Sư lão đầu lại run rẩy, rồi từ từ mở ra.
Úc Tiêu Tiêu vung nắm tay to bằng cái bánh đậu lên, quát lớn: "Đừng chạm vào sư tỷ của ta a a a!"
Sau đó ông ta càng khóc lớn hơn.
Lúc bọn họ còn là thiếu niên, không phải là chưa từng có trưởng bối nói với bọn họ, mấy ngàn năm trước, Quẻ sư chính là người gần Thiên Đạo nhất.
Nàng chỉ thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục ấn trọng kiếm vào, bình tĩnh nói: "Nếu không phải vì ngươi, Vân Chỉ Phong sẽ không đến mức phải gấp gáp độ kiếp lúc này, ngươi phải trả giá thật đắt."
Mũi kiếm ép từng li từng tí một, nàng bình tĩnh nói: "Ta cũng đã hứa sẽ chăm sóc lo ma chay cho Sư lão đầu."
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Vân Chỉ Phong đang khoanh chân ngồi trên mặt đất chịu từng đạo lôi kiếp trước, sau đó nàng nhìn thẳng vào Giang Tịch, nói: "Đại sư huynh, cho muội mượn kiếm của huynh một lát."
Những người khác thấy thế cũng vội chạy đến, muốn hỗ trợ, nhưng Tống Nam Thời đã nhìn ra gì đó, dứt khoát lấy mệnh bàn, kim đồng hồ chuyển động, dây vàng tức khắc rơi trên người ba người.
Nếu hắn đột phá Độ Kiếp Kỳ ngay tại chỗ này thì dưới lôi kiếp, Thiên Đạo sẽ không cho phép người khác tiên đoán thay đổi quy tắc Thiên Đạo
Cùng lúc đó, Trưởng lão Tiên Minh đang thê thảm rút lui trong đám người cũng bật khóc, cũng vì cảm động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu thành công, bọn họ sẽ cùng sống, nếu thất bại thì Tống Nam Thời sẽ c·h·ế·t cùng bọn họ.
Bất kể là muốn hắn c·h·ế·t lúc độ kiếp hay là muốn hắn sống lúc độ kiếp thất bại.
Ngay sau đó, một đường kim quang b*n r* từ ngón tay của Tống Nam Thời, thoáng cái đã bao phủ lấy Sư lão đầu và Thận tiên sinh.
Lúc đầu, nàng ám chỉ Vân Chỉ Phong cưỡng ép đột phá, chẳng qua là muốn liều mạng chiến một trận.
Tống Nam Thời: "Cho nên ngươi muốn c·h·ế·t thay ông ta à?"
Thận tiên sinh rốt cuộc cũng hoàn hồn, thấy thế thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Ngăn nàng ta lại!"
Nhưng c·h·ế·t sớm hay c·h·ế·t muộn cũng có sự khác biệt.
Ông ta không có trái tim nhưng chắc chắn phải có đan điền.
Nàng cúi đầu che giấu lệ khí, dứt khoát rút kiếm trong tay ra, sau đó trở tay vung kiếm, đâm thẳng vào đan điền của ông ta.
Cho nên hắn định từ từ ổn định căn cơ mười năm, sau đó mới đột phá lần nữa.
Thận tiên sinh bỗng trợn tròn mắt.
Tống Nam Thời thản nhiên thay đổi hướng trọng kiếm, nói nhỏ gần như chỉ có hai người bọn họ nghe thấy: "Ngươi biết không, ta chỉ có một Vân Chỉ Phong, không có chàng, ta sợ cả đời này cũng sẽ không thể tìm được người thứ hai như vậy."
Vì vậy, ông ta không thể đụng được Vân Chỉ Phong thì cũng không làm gì được bọn họ.
Thận tiên sinh rên một tiếng đau đớn, mở to mắt, hoàn toàn không ngờ nàng sẽ ra tay bất ngờ.
Quẻ Càn chủ sinh, nhưng đối với một đám người làm nhiều việc ác, nghiệp chướng đầy mình mà nói thì thêm sinh cơ vào người không phải chuyện gì tốt.
Tống Nam Thời thấy khuôn mặt Thận tiên sinh từ từ thay đổi, trở nên...
"Đây là tình yêu đó! CMN ai bảo không phải muội xử người đó!"
Nàng nghiêng nghiêng đầu: "Ông ta? Thạch tiền bối? Thạch tiền bối nói, ngươi không nắm giữ được quẻ Càn sao?"
Lúc này tu vi của hắn chỉ cách tiến giai một đường, nhưng để vượt qua cái ranh giới này có thể chỉ cần hai ba năm, cũng có thể là hai ba trăm năm.
Mệnh bàn giống như vật sống, vừa hấp thu kim quang đánh xuống, vừa hấp thu linh lực của Tống Nam Thời như c·h·ế·t đói.
Tống Nam Thời dứt khoát cắt ngang ông ta: "Ông ấy nói không sai."
Bọn họ hơi kinh ngạc, không ngờ lần này sư muội/sư tỷ lại tức giận đến thế, nhưng mắt hai người Quyết Minh Tử lại như muốn nứt ra.
Mà thời điểm mấu chốt nhất của Tống Nam Thời đã đến rồi.
Đương nhiên, đến lúc Tống Nam Thời nắm giữ quẻ Càn mới nhìn thấy rõ những thứ này.
Úc Tiêu Tiêu và con thỏ sao có thể cho gã được như ý.
Ông ta cười nửa miệng nhìn Tống Nam Thời.
Nàng rút mạnh trường kiếm ra, bình tĩnh nói: "Ai muốn làm hại đến bọn họ, ta sẽ g·i·ế·t kẻ ấy."
Nàng nhớ rất rõ, lúc Vân Chỉ Phong lấy được Kỳ Lân Huyết Ngọc trong bí cảnh Bạch Ngô, tu vi của hắn đã khôi phục được hơn phân nửa, là Hóa Thần sơ kỳ.
Cho dù linh lực của nàng gấp mấy lần người cùng tu vi, nhưng cũng đã cạn kiệt hơn phân nửa chỉ trong tích tắc.
Tống Nam Thời toan muốn ra tay lần nữa, nhưng người trước mặt đã mở miệng, phát ra âm thanh rất kỳ quái giống ba người kia: "Tống Nam Thời, trận chiến của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi."
Tống Nam Thời đi tới chỗ Vân Chỉ Phong ở cách đó không xa, ngồi xuống: "Muội phải ở cùng chàng."
"Nhưng ngươi lại hại chàng đến thế này.”
Nàng quan sát ông ta từ trên xuống dưới, khinh thường nói: "Ta học được quẻ Càn không phải do cưỡng cầu mà là ta vốn có thể học được, mà hiện nay, ta chỉ đang lấy trước những gì mình có trong tương lai thôi. Ta không biết quẻ Khôn, nhưng ta biết, Thiên Đạo tạo ra bát quái này, cho dù là quẻ chủ g·i·ế·t thì cũng không phải dùng để lạm sát."
"Càn Vi Thiên."
Lúc này mấy người Giang Tịch cũng chạy tới, Chư Tụ vội hỏi: "Sư muội, sao thế?"
Ngay chỗ đó chỉ còn lại một tấm bảng gỗ.
Vì vậy, ngay từ đầu, Tống Nam Thời đã sẵn sàng cá c·h·ế·t lưới rách.
Nói cách khác, từ khi Vân Chỉ Phong bắt đầu độ kiếp đến khi độ kiếp kết thúc thì bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng đến hắn đều sẽ bị Thiên Đạo loại bỏ.
Bọn họ chỉ cản được một lát, mệnh bàn đã hấp thu hết kim quang phía chân trời. Trong nháy mắt, kim quang trên quẻ Càn bừng sáng.
Giang Tịch tức giận, đang định nói thì Tống Nam Thời bỗng nhìn qua đó.
Lúc này, Vân Chỉ Phong đang phải chịu đựng lôi kiếp, lôi kiếp của Độ Kiếp Kỳ không phải thứ hắn có thể khinh thường. Nếu hắn ra tay, cho dù lôi kiếp không liên lụy đến Tống Nam Thời thì chính hắn cũng không thể sống tốt.
Máu lại chảy xuống khóe môi nàng, Sư lão đầu thất thanh gọi: "Tống nha đầu!"
Mà ngay giữa bầu trời đen nghìn nghịt này bỗng xuất hiện một tia kim quang, như một mũi tên vàng xé rách tầng tầng lớp lớp mây sét, cũng xé rách chạng vạng như tấm màn đen nặng trĩu, trông chốc lát tất cả lôi kiếp đánh xuống ngập trời cũng chợt dừng lại, tránh né.
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bắt đầu đau nhức theo những sợi dây đen bị kim quang xóa bỏ.
Trút một quyền lên mặt Quyết Minh Tử.
Lần này không chỉ là Thận tiên sinh, mà ngay cả đám người Giang Tịch ở đằng xa cũng nhìn ra được nàng đã thật sự động sát tâm.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong, rồi nói: "Các tỷ sắp xếp những người khác cùng nhau rời khỏi đây đi, muội ở lại chỗ này."
Không có lựa chọn thứ ba.
Vân Chỉ Phong lập tức hiểu ra.
Mà lúc này Thận tiên sinh không biết còn sống hay đã c·h·ế·t.
Càn Vi Thiên.
Nhưng bây giờ hắn không đợi được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Nam Thời bỗng cười phá lên, đưa tay lau vết máu bên môi.
Cầm thanh trọng kiếm trong tay, Tống Nam Thời lắc lắc, cảm thấy hơi nặng, nàng đổi tay, không chút do dự đâm thanh kiếm vào ngực Thận tiên sinh.
Nhưng nàng lười lau đi, mở miệng, trong giọng nói mang theo ý cười, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Thân kiếm không đâm vào hết, Tống Nam Thời khẽ cười nói: "Thực ra ta cũng chẳng phải người tốt lành gì, ta mặc kệ sống c·h·ế·t của mình, cũng cảm thấy không có quan hệ gì với cái thế giới này. Cho dù xảy ra chuyện bi thảm đến cỡ nào mà không liên quan đến ta, ta đều sẽ mặc kệ. Trong lòng ta hiểu rõ, nếu cứ thế qua mấy trăm năm, nói không chừng điểm mấu chốt của ta có thể không bằng các ngươi, nhưng mấy người đại sư huynh nghĩ ta là người tốt, ta đây mới nhớ ra, ta cũng đã từng không phải kẻ xấu."
Đám người Giang Tịch đang đỡ Sư lão đầu đứng dậy không khỏi nhìn sang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn làm.
Mọi người ngẩng đầu theo bản năng.
Thận tiên sinh bỗng trở nên âm trầm, cắn răng nói: "Ông ta chỉ là không muốn cho ta..."
Nhưng bọn họ lại chứng kiến được một mặt yếu ớt của Quẻ sư, vì thế chỉ cảm thấy cái luận điểm này buồn cười.
Dưới vòng vây của kim quang, ông ta chỉ cảm thấy sự khống chế của mình với bọn họ nhờ quẻ Khôn đang từ từ bị kim quang loại bỏ.
Lần thứ hai Tống Nam Thời quay lại nhìn, khi thấy khóe miệng Vân Chỉ Phong chảy xuống một tia máu dưới lôi kiếp, sắc mặt của nàng càng thêm âm trầm, trong mắt xẹt qua lệ khí chưa từng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ảnh Tứ.
Tống Nam Thời cười lạnh: "Nhưng ngươi vẫn không học được quẻ Càn."
Tống Nam Thời cũng nhìn thấy.
Tu chân tu đạo, có người tu luyện cả đời cũng không thể chạm đến cái gọi là "Đạo", nhưng tiểu cô nương này mới là Kim Đan Kỳ...
Quyết Minh Tử tốt xấu gì cũng có tu vi Hóa Thần Kỳ, vậy mà lại bị nàng ấy đánh cho lùi về sau hai bước.
Chư Tụ thở phào nhẹ nhõm, nói ngay: "Sư muội, chúng ta mau rời khỏi chỗ này trước, động tĩnh Vân Chỉ Phong độ kiếp quá lớn."
Nàng lại vung kiếm lần nữa, chém thẳng về phía cổ của Thận tiên sinh.
Chương 137: Chương 110
Vì vậy, lần đầu tiên nàng đòi người, là đòi Vân Chỉ Phong.
Đám người Quyết Minh Tử cũng cảm thấy như vậy.
Nàng nhìn thấy những sợi dây đen kéo dài ra từ cơ thể Thận tiên sinh, những sợi dây đen này kết nối vào người mấy người Sư lão đầu, một số sợi không biết nối với chỗ nào, mà lúc này ở trong kim quang, những sợi dây đen đó nhạt dần, thậm chí là biến mất.
Trong lòng Thận tiên sinh biết không ổn, trong phút chốc cũng chẳng đoái hoài gì tới hai người Quyết Minh Tử, tiện tay kéo Sư lão đầu đến chắn trước mặt mình
Như trống chiều chuông sớm, làm tâm thần người ta phải chấn động.
Căn cơ của Vân Chỉ Phong vững chắc, tâm cảnh không có chướng ngại. Hắn tiến giai không gặp cản trở gì nhưng hắn không nên tiến giai nhanh như vậy.
Nàng không có thời gian ngăn cản Thận tiên sinh, chỉ cần ông ta mở miệng là sẽ có một người c·h·ế·t.
Nàng bỗng hiểu ra, đây là những người bị ông ta dùng quẻ Khôn khống chế, có thể "một lời quyết định sống c·h·ế·t".
Trở nên càng lúc càng giống Thẩm Bệnh Dĩ hơn.
Ngay sau đó, chẳng biết hắn ta làm thế nào, cả người bỗng hoàn toàn biến mất. Lúc xuất hiện lần nữa là đi ra từ trong cơ thể của Thận tiên sinh, sau đó đẩy Thận tiên sinh ra, lấy tay mình cản một kiếm này.
Quả nhiên Thận tiên sinh kêu lên một tiếng đau đớn: "Ngươi..."
Nàng vốn không định tha mạng cho ông ta, một đòn này nhắm thẳng vào vị trí trái tim, nhưng lúc này nàng lại kinh ngạc phát hiện, hóa thân này vậy mà không có trái tim.
Giang Tịch còn muốn khuyên can, nhưng Chư Tụ đã kéo hắn lại.
Một tay Tống Nam Thời cầm thanh trọng kiếm, mặt thản nhiên, nói: "Ta có ngu mới giao sống c·h·ế·t của bọn họ cho ngươi quyết định."
Chưa kể đến hắn còn đang bị thương nặng.
Ngay sau đó, "người" bỗng biến mất tăm trước mắt bao nhiêu người.
Tống Nam Thời không đổi sắc mặt, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành kiếm, giơ tay chỉ về phía ông ta.
Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng hai người cũng không dám do dự, mỗi người một bên nắm lấy cánh tay của Thận tiên sinh, tức khắc nhập vào cơ thể ông ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người không khỏi lẩm bẩm: "Quẻ sư... Đây là Quẻ sư sao..."
Sau đó Quyết Minh Tử cũng dùng chiêu này xuất hiện trước mặt Tống Nam Thời, hai người cùng nhau ngăn cản Tống Nam Thời.
Sau đó ông ta đột nhiên hỏi: "Càn Vi Thiên, đây là ngươi đang gượng ép nắm giữ quẻ Càn, không phải ông ta đã nói mọi việc đều không thể cưỡng cầu sao? Sao ngươi lại có thể cưỡng cầu chứ!"
Mọi người thầm chấn động, đột nhiên lại có người nói: "Các ngươi ngẩng đầu xem đi!"
Tống Nam Thời đưa tay nhặt tấm bảng gỗ lên xem.
Tống Nam Thời nhíu mày, không ngờ giữa các hóa thân còn có thể làm như vậy.
Hắn lập tức hoảng sợ: "Muội bị thương sao?"
Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh cũng biết sự tình không ổn, hai người liếc nhìn nhau, rồi không chút do dự đánh về phía Tống Nam Thời.
Đồ đệ hỏi: "Nếu Tống tiên tử muốn cướp thì sao?"
Nàng nói: "Ta đã cho ngươi đi chưa?"
Đám người Giang Tịch cũng mở to mắt, như vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, mờ mịt nhìn bốn phía.
Sư lão đầu kinh hãi: "Thẩm Bệnh Dĩ!"
Giao mệnh bàn ra có lẽ ban đầu sẽ bảo vệ được tính mạng của những người được trao đổi, nhưng sau khi lấy được mệnh bàn Thẩm Bệnh Dĩ sẽ cho bọn họ sống thêm được mấy ngày đây?
Thận tiên sinh nhìn nàng một lát, cười lạnh: "Ông ta dạy dỗ ngươi tốt thật đấy, ngươi và ông ta miệng thì nói toàn lời nhân nghĩa đạo đức, nhưng mới vừa rồi, chẳng phải người trong lòng ngươi, người ngươi luôn miệng gọi là người thân cũng bị ngươi coi trở thành quân cờ để đánh cược hay sao? Ngươi nghĩ xem nếu bọn họ biết ngươi thà đánh cược tính mạng bọn họ cũng không muốn giao mệnh bàn ra thì sẽ nghĩ thế nào?"
Nhưng mà hôm nay...
Quẻ Càn lờ mờ trên mệnh bàn lại hơi sáng lên.
Nàng cất tấm bảng gỗ đi, khẽ cười một tiếng.
Nhưng nàng lại không muốn buông tay, nên cứ thế vững vàng nâng mệnh bàn lên, nhìn tia kim quang kia vừa hợp với mệnh bàn, vừa hợp với chân trời.
Lúc đám người Vân Chỉ Phong bị tên này khống chế, Tống Nam Thời chỉ biết, hôm nay nàng g·i·ế·t được Thận tiên sinh thì bọn họ sẽ sống, ngược lại tất cả bọn họ đều sẽ c·h·ế·t.
"Nhưng ngươi lại muốn ông ấy c·h·ế·t ở chỗ này."
Tống Nam Thời đứng thẳng dậy: "Không có gì, bọn họ chạy rồi."
Nhưng ở nơi gần như đã bị tiếng sấm bao phủ, âm thanh này lại truyền rõ vào lỗ tai mỗi người.
Quỷ Khanh lạnh lùng nói: "Ông ta không thể c·h·ế·t được."
"Ngươi có cách dùng hại người ích ta, Thạch tiền bối đương nhiên cũng có cách dùng quang minh chính đại của ông ấy."
Giọng Tống Nam Thời không cao không thấp, thậm chí còn mơ hồ mang theo chút khàn khàn.
Giữa không trung mây sét dày đặc, Hóa Thần Kỳ tiến giai Độ Kiếp Kỳ phải chịu chín mươi chín đạo lôi kiếp, bầu trời như bị mây sét đè nặng hạ thấp hơn mấy phần làm người ta không khỏi sợ hãi.
Hai người Quyết Minh Tử đang đấu với Úc Tiêu Tiêu thấy thế thì căng thẳng, lập tức tốc chiến tốc thắng đến cứu người.
Người có tu vi không cao chỉ cảm thấy này mấy chữ chấn động vô hình không đầu không đuôi, thậm chí trong tình trạng tâm thần kích động còn mơ hồ cảm thấy cảnh giới không ổn, mà người có tu vi đã đạt đến trình độ nào đó thì nghe ra được chút dấu vết của "Đạo" trong ba từ mơ hồ này.
Sự đau đớn này lại làm nàng cảm thấy sảng khoái.
Giờ phút này, Tống Nam Thời chợt cảm thấy những lời này không phải Thận tiên sinh đang hỏi nàng, mà là hỏi Thẩm Bệnh Dĩ mà nàng chưa từng gặp mặt kia.
Ngay khoảnh khắc này, Tống Nam Thời nghĩ: "Thế ào ào như sấm sét" có đôi khi không chỉ là một từ hình dung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.