Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Chương 92
Nàng im lặng, kéo tiểu sư muội: “Đi ra ngoài trước đã.”
Tống Nam Thời chỉ nghe thấy hắn hỏi: “Vậy nàng cảm thấy, khi nàng tỉnh táo, nàng còn muốn hôn ta không?”
Khương Viên hít sâu hai lần, quay đầu rời đi.
Gáy bị người ta ấn xuống, Vân Chỉ Phong mạnh mẽ hôn xuống.
Vân Chỉ Phong nói luôn: “Thận tiên sinh.”
Mặt hắn không đổi sắc, nói: “Ta miễn phí, cho nên nàng có muốn không?”
Chương 119: Chương 92
Thật ra không phải nàng không thể không chịu trách nhiệm… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Nam Thời suy nghĩ, nhớ lại khi Vân Chỉ Phong nói hắn sẽ miễn phí cho mình, tự nhiên hơi rung động.
Tống Nam Thời: “Chàng đừng cười, việc này rất quan trọng!”
Khương Viên không để ý Thược Dược phu nhân đang nghĩ gì, nàng ta chỉ cười lạnh nói: “Được rồi, ta nói mà, công pháp song tu của Hợp Hoan Tông chúng ta chính trực ôn hòa như vậy, tại sao sau khi lão Tông chủ c·h·ế·t thì có liên tiếp hai đệ tử tẩu hỏa nhập ma chứ!”
Tống Nam Thời: “…”
Hơn nữa đêm qua nàng ấy chỉ lo đánh người, cũng chưa kịp nhìn xem con thỏ biến thành người trông như thế nào, nhưng chỉ cần tưởng tượng bên cạnh nàng ấy có một người xa lạ đi theo, nàng ấy đã cảm thấy thật sự rất đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng rồi! Nếu như nữ chính đã chuyển sang con đường Thể tu, vậy nam chính đương nhiên cũng tu luyện kim cương bất hoại, bách độc bất xâm, nếu không sao có thể sống sót làm nam chính chứ?
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, nàng phát hiện ra những người khác đều đã đi cả rồi.
Vậy mà nàng tự nhiên nghĩ đến việc “chịu trách nhiệm”.
“Bốp!”
Vân Chỉ Phong ngẩn người.
Tống Nam Thời gật đầu.
Vân Chỉ Phong cười thành tiếng.
Những lời này thành công chuyển hướng suy nghĩ của mọi người, mọi người lập tức bắt đầu chú ý đến vấn đề luân lý giữa bản thể và hóa thân bên ngoài.
Kể cả khi biết mình xuyên sách, nàng cũng không cảm thấy mình thuộc về thế giới này.
Nhưng Sư lão đầu có quan hệ gì với Thược Dược phu nhân?
Chư Tụ nhìn tới nhìn lui bọn họ, như suy nghĩ điều gì.
Hiện tại Khương Viên nói cho nàng biết, nàng không trúng độc, nàng chỉ đơn thuần muốn làm chuyện mạo phạm người ta mà thôi.
Những người không đáng tin này vẫn đang thảo luận vấn đề luân lý, hắn lại hiểu ý nàng ngay lập tức.
Nhưng may mà đại sư huynh đột nhiên đẩy cửa đi vào.
Mấy người bọn họ là vua không gặp vua à? Rõ ràng cả đám tách ra đều là vai chính, ai cũng có thể nắm giữ nửa giang sơn, tại sao khi tụ tập với nhau dường như kích hoạt buff giảm trí tuệ?
Khương Viên lập tức cười lạnh.
Con thỏ này đi theo bọn họ lâu như vậy, mỗi ngày đều dùng linh thạch dưỡng thương đều không thấy đỡ, mà nay bị đánh một đêm lại có thể trụ được một bộ quyền pháp của tiểu sư muội, có thể thấy được là có thiên phú ở phương diện này.
Tống Nam Thời ngơ ngác, dường như hoài nghi mình nghe nhầm.
Tống Nam Thời: “Tính cách ta cũng không thú vị.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng thật kỳ diệu là bình thường một cú đấm này chắc chắn sẽ khiến con thỏ kia ngất xỉu, ai ngờ hôm nay lần này con thỏ kia chỉ hơi choáng váng lắc lắc đầu hai lần, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường.
Tống Nam Thời: “…”
Nàng như suy nghĩ điều gì, nói: “Nhưng điều duy nhất ta không rõ chính là bà ta dùng Ảnh Quỷ hấp thụ vận may người khác, cho dù che mắt người khác, thì làm thế nào bắt một người, hút khô vận may chứ? Một người tẩu hỏa nhập ma, hai người tẩu hỏa nhập ma, bà ta không sợ khiến mọi người hoài nghi sao?”
Thương lượng xong, Giang Tịch xem thời gian, vì không để người ta hoài nghi, chỉ có thể vội vàng rời đi.
Mọi người nghe thấy tiếng mở cửa nên quay đầu thì thấy Giang Tịch còn đang mặc đồ thị vệ, sau khi vào cửa thấy mấy người Tống Nam Thời đều đứng ở trong viện, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thật tốt quá, các ngươi đều đã nhanh chóng trở về rồi.”
Bọn họ liếc nhau, Chư Tụ cười lạnh nói: “Tu Chân Giới này nhỏ như vậy sao? Tại sao ở đâu cũng có chuyện của đám dược liệu kia thế!”
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Ảnh Quỷ cũng không nhất định chỉ có đám dược liệu kia nuôi, nhưng nhà kho của Thược Dược phu nhân xuất hiện Ảnh Quỷ, cũng đã có thể chứng minh một điều, hôm nay bà ta mất công như vậy, muội không tin bà ta không biết chuyện gì!”
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Ảnh Quỷ hút vận may và tuổi thọ, mà vận may của con người có quan hệ với tu hành, khi vận may đã cạn thấy đáy, ngươi tu công pháp bình thường nhất cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Sau đó, chính là Vân Chỉ Phong…
Nhưng nếu nàng ta đã đi rồi thì bọn họ có thể nói.
Đây là cơ thể kim cương bất hoại nhờ bị ăn đòn sao?
Vì thế hai người đồng thời thở dài, không khỏi nhìn về phía đối phương.
Ông ấy không ra khỏi cửa, có cơ hội nào phát hiện ra Ảnh Quỷ mà Thược Dược phu nhân nuôi?
Sau đó…
Hơn nữa ông ấy còn chủ động xuống núi.
Hơn nữa dáng người hắn cũng không tệ lắm.
Tống Nam Thời thấy con thỏ kia bị nắm tai nên hơi khó chịu, không khỏi đá đá chân.
Hai người từ trong viện đi ra ngoại viện.
Sau đó Vân Chỉ Phong giơ tay tạo kết giới cách âm, Tống Nam Thời hạ giọng nói: “Chúng ta đã thấy Ảnh Quỷ ở nhà kho.”
Tiểu sư muội cân nhắc một chút, không chắc chắn nói: “Dù sao cũng là mình sai, vậy ít nhất cũng phải tầm một vạn đi? Là nam nhân đàng hoàng mà.”
Nhưng Tống Nam Thời biết tật xấu của mình.
Nàng không thể đánh bại hắn.
Không thì nàng để Vân Chỉ Phong hôn lại đi!
Tống Nam Thời lập tức tiến thoái lưỡng nan.
Nàng đã hôn đó thôi.
Thấy nàng nói vậy, Giang Tịch nhíu mày, nói: “Vậy muội cẩn thận, đừng để lộ ra sơ hở gì.”
Nàng còn chưa dứt lời, Khương Viên đột nhiên đi ra từ trong viện, hỏi: “Ảnh Quỷ gì?”
Tống Nam Thời không biết hắn hiểu cái gì, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó hơi bất ổn.
Vân Chỉ Phong cùng nhị sư tỷ đang chờ họ ở bên ngoài.
Tống Nam Thời: “…”
Tống Nam Thời suy nghĩ, cảm thấy dù sao người ta cũng là nữ chính truyện ngọt sủng, là một đối tác chuyên nghiệp, nói không chừng có thể có cách giải thích độc đáo gì đó.
Tống Nam Thời đến nay đã gặp hai dược liệu, tất cả đều là Quẻ sư.
Vì thế nàng nói: “Nếu, tỷ nói nếu, nếu muội mạo phạm một nam nhân đàng hoàng, muội sẽ làm thế nào?”
Tống Nam Thời im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Vậy sau này ai quản lý tiền?”
Ngay từ đâu nàng cho rằng là do mình trúng độc nên mới không khống chế được bản thân, tuy rằng cái cớ này vô nghĩa giống như “Say rượu làm loạn”, nhưng dù sao còn có cái cớ.
Tống Nam Thời cúi đầu nhìn thoáng qua con thỏ tuy thê thảm nhưng còn có thể nhảy nhót tung tăng, lại ngẩng đầu nhìn tiểu sư muội của mình, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Ảnh Quỷ!”
Nhưng khi ngẩng đầu, Vân Chỉ Phong vẫn nhìn nàng như vậy, hỏi: “Hiện tại nàng muốn không?”
Tống Nam Thời chống vào cửa sổ, cúi đầu hỏi hắn: “Nếu ta có khả năng nỗ lực ít hơn chàng, chàng có để ý không?”
Vân Chỉ Phong kinh ngạc nhìn sang.
Giang Tịch không khỏi gãi đầu cười một cái rồi nói: “Nhưng cho dù là Thược Dược phu nhân hay là Thận tiên sinh, hiện giờ hai người bọn họ ngày nào cũng gặp nhau. Một người biết, người còn lại không thể nào không biết gì được.”
Con thỏ của nàng ấy đã biến thành người sống.
Thật sự trùng hợp, tiểu sư muội cũng cảm thấy rất không ổn.
Nghe vậy, ngay cả Tống Nam Thời cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng ấy chỉ cảm thấy mình tiến thoái lưỡng nan, ném đi, không bỏ được, không ném đi lại cảm thấy phỏng tay.
Trì Thuật An được chọn làm nam chính hoàn toàn bằng chính thực lực của hắn.
Vân Chỉ Phong: “Đúng lúc ta cảm thấy tài vận của ta cũng không tệ lắm.”
Tống Nam Thời nghe vậy, đột nhiên nói: “Vậy ngươi hãy tìm một cơ hội dẫn chúng ta đến Hợp Hoan Tông đi. Ta đến xem hai đệ tử tẩu hỏa nhập ma ở Hợp Hoan Tông một chút.”
Có một số việc họ không tiện nói với người ngoài cuộc như Khương Viên.
Tiểu sư muội cúi đầu nhìn thoáng qua, u sầu thở dài: “Dường như nó càng ngày càng chịu được đòn. Đêm qua lần đầu tiên muội đánh nó một phát thì nó hôn mê ngay, nhưng đến khi đánh nó lần cuối, muội còn phải chơi một bộ quyền pháp trên người nó thì nó mới ngất.”
Lúc này, nhị sư tỷ ôm quả dưa hiếm hoi vào mùa đông, thích thú đẩy cửa sổ ra.
Đi được vài bước thì nghe thấy Vân Chỉ Phong như không có việc gì, hỏi: “Đúng rồi, nàng đã được giải độc rồi đúng không?”
Giang Tịch cùng Chư Tụ kêu lên.
Tống Nam Thời suy nghĩ, hỏi: “Vậy thử bọn họ một chút.”
Tống Nam Thời căng thẳng nói dối: “Đúng vậy!”
Nàng còn có chuyện bực bội.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Mà lúc này, Tống Nam Thời đang ngồi tại chỗ nhíu mày suy nghĩ đến một chuyện khác.
Vân Chỉ Phong chỉ yên lặng nhìn nàng.
Lời vừa dứt, Tống Nam Thời vốn tưởng bọn họ sẽ phải suy nghĩ một lát. Ai ngờ mấy người đều trăm miệng một lời nói: “Thược Dược đó!”
Suy nghĩ của tiểu sư muội thay đổi, tò mò hỏi: “Vậy nếu hóa thân bên ngoài đã sinh con trai, vậy nhi tử này xem như là nhi tử của bản thể sao? Vậy cũng có thể coi là bản thể sinh phải không?”
Nàng một lời khó nói hết, nói: “Liệu có khả năng, Thược Dược phu nhân là nữ không?”
Tống Nam Thời cảm thấy không ổn.
Tống Nam Thời: “Ta còn rất nghèo.”
Tống Nam Thời: “… Bà ta còn thành thân có con trai nữa.”
Quan trọng nhất chính là…
Hắn nói chờ, là thật sự chờ ở ngoài cửa sổ phòng Tống Nam Thời, thuận tiện lại đuổi Khương Hành có ý định trèo cửa sổ lần nữa.
Có thể là k*ch th*ch quá lớn, khi Vân Chỉ Phong hỏi lại lần nữa, nàng không thể bác bỏ thẳng thắn.
Mấy người liếc nhau, Tống Nam Thời giấu chi tiết dược liệu đi, chỉ nói ra chuyện bọn họ tìm thấy gì ở trong nhà kho.
Tống Nam Thời đột nhiên đứng dậy, sải bước đi qua, kéo cửa sổ ra.
Tống Nam Thời: “…” Đúng là cái đầu tốt.
Nàng như nhân vật quần chúng nhìn thế giới này, bên cạnh nàng có ba vai chính, vô cùng náo nhiệt, nhưng nàng lại coi bọn họ là “vai chính”, còn lại mình là “người đọc”.
Tiểu sư muội: “Đưa tiền?”
Nhưng nàng nghĩ như thế nào chứ?
Lúc này Vân Chỉ Phong mới đứng thẳng người: “Nàng nghĩ đi, ta chờ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ai là dược liệu?”
Khương Viên cực kỳ ghét bỏ mà giải độc cho con thỏ xong thì lập tức đuổi sư tỷ muội các nàng ra ngoài.
Khương Viên quay đầu: “Ảnh Quỷ cũng có thể khiến người ta tẩu hỏa nhập ma.”
Dưa của nàng ấy rơi rồi.
Tống Nam Thời: “Câu hỏi lúc đầu của chàng.”
Hai mắt Vân Chỉ Phong tối sầm lại, giơ tay nâng mặt nàng lên, rồi tới gần, lại cực kỳ nâng niu nhẹ nhàng hôn.
Tống Nam Thời đen mặt: “Chúng ta muốn tìm người khả nghi, không phải muốn tìm thảo dược thật. Nếu các ngươi bị phát hiện hai lần liên tiếp, sẽ không ngụy trang à?”
Trong đầu Tống Nam Thời hiện ra vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui sướng của Vân Chỉ Phong khi được hôn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mình không chỉ mạo phạm người ta đơn giản như vậy mà nàng thật sự giống như một nữ tử tồi đùa bỡn tình cảm của người ta.
Mắt Tống Nam Thời trừng lớn muốn rớt ra, ngạc nhiên nói: “Con thỏ này của muội vậy mà không ngất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Tịch rất nghi hoặc: “Rốt cuộc mọi người làm gì ở phủ Tông chủ. Tiểu tông chủ sắp kế vị, quản sự trong phủ nhiều lần ra lệnh và giảng giải bảo bọn thị vệ phải kín tiếng, tại sao hôm nay phải mất công như thế?”
Tống Nam Thời: “Ngươi đi đâu vậy?”
Nàng đã mạo phạm một nam nhân đàng hoàng.
Tống Nam Thời cảm thấy bất an.
Chàng thật lẳng lơ.
Nàng nhìn về phía Vân Chỉ Phong, Vân Chỉ Phong vẫn bình tĩnh, nói: “Bọn họ đi cả rồi, chúng ta về thôi.”
Nàng gieo rất nhiều quẻ, quẻ tượng hầu như đều giống như đúc với quẻ tượng của sư huynh đệ mất tích kia.
Tống Nam Thời: “…”
Hắn nhìn nàng, nói: “Nàng xem, vừa vặn bổ sung cho nhau.”
Vân Chỉ Phong: “Ta cũng không mở rộng lòng với tất cả mọi người.”
Nhưng ai ngờ Vân Chỉ Phong phản ứng rất nhanh.
Hóa ra kế hoạch lộ trình trước đây của nàng dành cho nam chính truyện ngọt sủng đều sai.
Tống Nam Thời theo bản năng đuổi theo bước chân hắn.
Hắn nói: “Ta hiểu rồi.”
Tính cảnh giác của nàng rất cao, khi ở hiện đại cũng như vậy, chỉ có mấy người bạn nói nàng là tảng đá không nóng không lạnh, về sau đã bớt dần, tới Tu Chân Giới này thì tính cảnh giác chỉ có tăng chứ không giảm.
Mệnh vượng thê còn miễn phí, đây là Bồ Tát sống gì vậy.
Câu hỏi lúc đầu của hắn, nếu như nàng tỉnh táo, còn muốn hôn hắn không.
Tống Nam Thời: “…”
Hắn cúi người xuống, nhìn nàng.
Bọn họ bị Thược Dược phu nhân động tay, vậy tám phần Sư lão đầu kia cũng vậy.
… Đối mặt với sự thật rằng nàng chính là một kẻ b**n th**.
Vì thế hắn cũng ngơ ngác.
Giang Tịch, một người cổ đại còn có tư tưởng cởi mở hơn so với một người hiện đại như Tống Nam Thời, nói thẳng: “Nếu là hóa thân bên ngoài thì thành nam nữ có sao?”
Chư Tụ suy nghĩ, đột nhiên nói: “Bà ta đã mất công với các ngươi như vậy. Nếu lúc trước khi sư huynh và sư đệ của Khương cô nương canh gác ở nhà kho không cẩn thận phát hiện ra Ảnh Quỷ kia…”
Tiểu sư muội thấy thế, hỏi: “Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Vân Chỉ Phong sửng sốt: “Nghĩ gì?”
Tống Nam Thời ghét bỏ: “Chàng chưa ăn cơm…”
Vân Chỉ Phong: “Ta cũng không phải người thú vị.”
Tống Nam Thời im lặng một lát, tay nắm chặt bệ cửa sổ, nâng cằm, nói: “Ta thấy, ta còn phải nghĩ.”
Mặt Vân Chỉ Phong như suy nghĩ điều gì.
Nàng suy nghĩ nghiêm túc, Vân Chỉ Phong gọi nàng mấy tiếng mà nàng vẫn không phát hiện ra.
Cũng thật trùng hợp, hôm nay toàn thành bị phong tỏa, phủ Tông chủ thông báo hôm nay bọn họ không cần đến làm việc.
Việc đã đến nước này, Tống Nam Thời không thể không đối diện với bản thân.
Nàng bình tĩnh nói: “Bao nhiêu?”
Nàng lẩm bẩm nói: “Vậy chàng đòi tiền à?”
“Mẹ kiếp!”
Chỉ là hành động rất bình thường, ai ngờ tiểu sư muội lập tức hoảng sợ, giơ tay đấm một cái vào đầu con thỏ.
Tống Nam Thời ngẩng đầu vừa thấy Vân Chỉ Phong thì cảm thấy chột dạ, thấy Vân Chỉ Phong bĩnh tĩnh bước tới, thầm muốn trốn tránh, nhưng nghĩ đến mình là tên đầu sỏ gây tội, chỉ có thể căng thẳng nói: “Vân Chỉ Phong.”
Khương Viên: “Quay về Hợp Hoan Tông.”
Giang Tịch kinh ngạc: “Liễu tiên sinh?”
Thược Dược quả thật cũng là một loại dược liệu, nhưng mà…
Trong đầu hắn toàn là sự nghiệp, không phát hiện bọn họ có gì không thích hợp cả: “Thược Dược phu nhân chuẩn bị lấy cớ phủ Tông chủ có thích khách để phong tỏa thành. Huynh lấy lý do không yên tâm mấy sư muội để trở về. Nếu đến tối các ngươi mới về thì không về được nữa.”
Nàng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu Vân Chỉ Phong đang hỏi gì.
Hai người lần lượt ra ngoài, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
Lại nữa! Quả nhiên! Lại nữa!
Hai mắt Vân Chỉ Phong sáng lên, nhẹ giọng nói: “Ta đây nỗ lực nhiều một chút là được.”
Vân Chỉ Phong lại đột nhiên xoay người nhìn nàng.
Hóa ra đây mới là cách phát triển của nam chính truyện ngọt sủng.
Hắn mở miệng ngắt lời họ, nói: “Cũng không nhất định là Thược Dược phu nhân, còn có một người.”
Đây là thực lực của nam chính truyện ngọt sủng sao?
Khi nghĩ đến đây, Tống Nam Thời chợt sửng sốt.
Nàng ta nói thẳng: “Các ngươi chờ đó!”
Tiểu sư muội nhìn sang một cái.
Nàng không hề trúng độc, lại bị ma sai quỷ khiến hôn người ta, vậy tất cả đều không cần nói cũng biết.
Tống Nam Thời: “Tính cảnh giác của ta rất cao.”
Dứt lời đi ra khỏi cửa.
Khi tỉnh táo nàng có muốn hôn hắn không.
Nếu sư huynh, sư đệ Khương Viên bởi vì phát hiện Ảnh Quỷ của Thược Dược phu nhân mới mất tích, vậy tại sao Sư lão đầu lại mất tích?
Những người khác suy nghĩ một lát: “Cái từ Thận này cũng đâu phải tên thảo dược gì.”
Sắc mặt Vân Chỉ Phong rất bình tĩnh, gần như đã khôi phục bình thường, rất bình tĩnh nói: “Nàng đã được giải độc rồi?”
Tống Nam Thời hít vào một hơi thật sâu.
Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời vội vàng giữ nàng ta lại, nói: “Ngươi bình tĩnh trước đã, bọn họ chưa bắt chúng ta, vậy hiện tại chắc chắn Ảnh Quỷ kia đã bị người ta chuyển đi rồi. Cho dù ngươi nói với Trưởng lão của các ngươi, cũng không có bằng chứng gì.”
Bọn Tống Nam Thời bèn liếc nhìn nhau.
Giọng nói Khương Viên vẫn rất bình tĩnh: “Ngươi yên tâm, ta không ngốc như vậy. Ta về tra sản nghiệp riêng của lão Tông chủ khi còn sống. Bà ta bắt sư huynh đệ của ta đi, cũng cần có nơi giam giữ, phủ Tông chủ người đến kẻ đi, ta không tin bà ta dám nhốt người ở phủ Tông chủ.”
Ông ấy nói: “Nếu ngươi có thể tìm được cơ hội hãy mang ta đi nhìn Thận tiên sinh kia.”
Tống Nam Thời: “Trước mắt là như vậy.”
Giang Tịch ngơ ngác gật đầu.
Giang Tịch bổ sung: “Hơn nữa huynh và nhị sư muội cũng chưa từng gặp Thận tiên sinh.”
Không biết tại sao, lúc này, trong đầu nàng chỉ hiện lên một câu.
Không biết tại sao vẻ mặt Liễu lão đầu không được bình thường.
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Tiếp theo chúng ta nên xem xét một chút, nếu Ảnh Quỷ ở đây có liên quan tới nhóm dược liệu, như vậy…”
Thật không hổ là nam chính!
Ngay khi Tống Nam Thời ngậm miệng lại, trong lòng nàng hận không thể khâu cái miệng hư đốn của mình vào.
Tống Nam Thời: “Tên thì không nói, những dược liệu đó có một điều không thể thay đổi, bọn chúng đều là Quẻ sư.”
Tống Nam Thời lập tức gật đầu: “Giải được rồi.”
Tống Nam Thời lại nhìn thoáng qua con thỏ tuy bị đánh nhưng vẫn kiên trì không ngừng muốn bò lên cánh tay tiểu sư muội, lần đầu tiên trong đời đã hiểu câu kẻ muốn cho, người muốn nhận được dùng như thế nào.
Mọi người dừng lại, không khỏi nhìn qua.
Mọi người nhìn theo bóng dáng nàng ta, dời mắt.
Vân Chỉ Phong: “Nàng!”
Nàng chỉ có thể bình tĩnh nói: “Vậy chàng để ta suy nghĩ đã.”
Chư Tụ hỏi: “Thử như thế nào?”
Đi ra cửa, Liễu lão đầu đột nhiên thoát ra khỏi ngọc bội.
Nghĩ lại bản thân, Tống Nam Thời không kiềm được thở dài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.