Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn Cá
Tống Triệt Không Ăn Cá
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Em đang nhìn ai
Sau đó, thời gian trôi qua bao lâu, Ninh Uyển cũng không nhớ rõ. Cô luôn mơ mơ màng màng, không nhớ nổi hôm nay là ngày tháng nào. Cũng chẳng nhớ rõ những chuyện năm xưa đã qua bao lâu.
Dường như cô còn vỡ vụn nhiều hơn.
Dường như Tạ Đình Diễn cũng chú ý đến cô.
Anh đồng ý.
Sau khi em gái anh mất đi người mình yêu, sống như chỉ còn một hơi thở mong manh. Không có cảm xúc nào khác, cô muốn sống tiếp nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.
Đưa Ninh Uyển về phòng, dỗ dành hồi lâu, đến khi cô chìm vào giấc ngủ, Ninh Cận ngồi bên cạnh cô. Một cảm giác bất lực đến muộn màng dần dần cuốn lấy anh.
“Ninh Uyển.”
Ninh Uyển mỉm cười: “Khó chịu quá, em không chịu nổi. Nhưng em muốn sống, anh, anh đưa em đi khám bệnh đi.”
Cô thực sự đã có chút tiến triển, tần suất phát bệnh không còn dày đặc như trước.
Ninh Cận nói: Em chỉ bị bệnh thôi.
Ngày trước Tống Thanh Yến luôn mang cảm giác tan vỡ, như một món đồ sứ trắng tinh bị rạch nát. Và giờ đây cảm giác ấy cũng xuất hiện trên người Ninh Uyển.
Có lẽ là một năm hoặc cũng có thể là hai năm.
Cô không còn nhớ rõ giọng nói của anh ấy ra sao.
Chỉ nói một câu cảm ơn.
“Nếu em đã nói tôi và người đó giống nhau thì coi như chúng ta cũng quen biết rồi. Sau này cũng sẽ là bạn bè. Có người rời đi rồi thì sẽ có người mới đến bên cạnh em.”
“Em đang nhìn ai thế?”
Tạ Đình Diễn nheo mắt, đẩy ly rượu chẳng biết ai đưa tới sang một bên rồi bước về phía Ninh Uyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Uyển gọi anh: “Anh.”
Cô vừa khóc vừa nói với Ninh Cận.
Ở phụ nữ, lần phát bệnh đầu tiên thường biểu hiện là cơn trầm cảm, hoặc trong suốt quá trình bệnh, họ thường có nhiều cơn trầm cảm hoặc cơn hỗn hợp hơn.
Tạ Đình Diễn xuất hiện vào đúng lúc đó.
Năm nay Tạ Đình Diễn hai mươi hai tuổi.
Ninh Cận chống tay vào bàn đứng dậy: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
Năm Ninh Uyển hai mươi tuổi, cô giật mình nhận ra mình đang dần quên Tống Thanh Yến.
Trong buổi tiệc, Ninh Uyển từ chối những cuộc giao lưu vô bổ, tự mình cầm một đĩa bánh ngọt ngồi ở một góc, chọc chọc chiếc bánh một cách lơ đãng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 73: Em đang nhìn ai
Ninh Uyển cúi đầu thầm nghĩ: Đúng vậy, cô đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Cô gái đứng ở ngưỡng cửa: “Anh đưa em đi khám bệnh đi.”
Không giống như đang nhìn anh mà giống như nhìn một người khác qua anh.
Mẹ luôn muốn đưa cô ra ngoài đi dạo.
Ninh Cận kìm nén cơn xúc động muốn khóc, bắt đầu cảm thấy mình không phải là một người anh đủ tư cách.
Ninh Cận ở bên cạnh cô, canh chừng cả đêm.
Thế là Tạ Đình Diễn cầm ly rượu lên, khẽ cụng vào đĩa bánh ngọt trước mặt cô: “Làm bạn nhé, tôi là Tạ Đình Diễn.”
Trong quá trình điều trị, cô rất hợp tác nhưng luôn phải chịu đựng nỗi đau.
Tạ Đình Diễn không biết gì về quá khứ của cô, chỉ cảm thấy trên người cô gái ấy như có một thứ cảm giác tan vỡ, rõ ràng đến mức gần như tràn cả ra ngoài. Vì thế anh cũng không hỏi nữa, chỉ dịu giọng an ủi:
Khi nhà tạo mẫu làm tóc và trang điểm cho cô, mẹ cô đứng bên cạnh nhìn, hài lòng nói: “Đẹp thật. Con gái mẹ đã lớn thế này rồi.”
Nhưng bà chưa từng thấy Ninh Uyển rạng rỡ như hồi còn học cấp ba.
Ninh Uyển ngủ không yên giấc.
Sau đó, Ninh Uyển được chẩn đoán mắc rối loạn lưỡng cực.
Hôm tiệc, mẹ cô còn đặc biệt đặt may cho cô một bộ váy dạ hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô kéo tay áo lên, những vết cắt trên đó đã đóng vảy. Những vết cắt ấy không còn sâu như ngày cô cắt cổ tay, cũng không sâu như những vết trên người Tống Thanh Yến. Nhưng lại chằng chịt, đan xen vào nhau.
Nếu năm đó anh kiên quyết không ra nước ngoài, nếu anh từ chối tham gia dự án ở nước ngoài sau đó, nếu ngày họ đi du lịch trở về, anh đến đón họ.
Nhưng khoảnh khắc này, những ký ức đang dần tan biến ấy dường như đang ùa về phía cô.
Ninh Uyển sững người, lúc hoàn hồn lại thì cũng bị Tạ Đình Diễn bất ngờ xuất hiện trước mặt làm giật mình. Cô kêu một tiếng, lùi về sau một bước: “Gì cơ?”
“Quả thật anh rất giống một người bạn của tôi. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy.”
Mỗi lần như vậy anh đều ôm lấy cô, nghẹn ngào đáp: “Không sao, không phải lỗi của em. Đó không phải lỗi của em.”
Vẻ mặt cô gái hoàn toàn ngỡ ngàng.
“Anh, em không kiểm soát được bản thân.”
Dáng vẻ tuấn tú, toát lên một nét kiêu ngạo.
Ninh Uyển nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên:
Khiến người khác không dám chạm vào, sợ một chút sơ suất, cô sẽ vỡ tan chẳng còn dấu vết.
Người nhà họ Tạ dẫn anh bước xuống từ cầu thang rồi tươi cười giới thiệu.
Như đang mơ, hết thăng lại trầm.
Thế là bà dẫn cô đến đủ các buổi tiệc hay những dịp giao lưu.
Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn một cái rồi không thể rời mắt.
Dường như mọi người đều đang thay đổi.
Là căn bệnh bình thường nhất rồi sẽ chữa khỏi được thôi.
Cô gái trước mặt mặc chiếc váy đỏ, mái tóc uốn thành từng lọn sóng mềm mại, ngũ quan tinh xảo, trông giống một đóa hồng đỏ rực rỡ. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng cảm giác ấy thật sự rất chính xác.
Cô gái khẽ mỉm cười, không đáp lời.
Hồi nhỏ anh đã không ở trong nước, thỉnh thoảng nghe được chuyện về anh, Ninh Uyển cũng chỉ coi như một câu chuyện thú vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc ngẩn ngơ, anh bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong những ngày qua.
Anh cũng không hỏi nữa: “Tôi khá nhạy với ánh mắt người khác. Nếu bất tiện thì không cần trả lời đâu. Xin lỗi nhé, tôi đường đột rồi.”
Ninh Uyển chưa từng gặp cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ.
Sau đó, cậu con trai út nhà họ Tạ trở về từ nước ngoài. Bao năm nay nhà họ chỉ có mỗi đứa con này, đương nhiên được xem là quan trọng. Họ tổ chức một buổi tiệc lớn ở Bắc Kinh.
Nhưng may mắn là cô cũng muốn chữa lành.
Liệu kết quả có khác đi không?
Có những lúc cô đột nhiên trở nên cáu kỉnh, đồ đạc trong phòng bị đập phá tan tành. Khi Ninh Cận mở cửa bước vào chỉ thấy cô đã lặng lẽ ngồi yên.
Chiếc váy lụa đỏ dài, trên đó đính những viên ngọc trai lấp lánh.
Hôm nay là tiệc đón tiếp anh, không nhiều người quen biết anh ở Bắc Kinh. Nhưng lúc này, cô gái ngồi trong góc lại đang nhìn anh với một ánh mắt mà anh không thể diễn tả thành lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người ngoài không nhận ra cảm xúc cô giấu sau nụ cười, khen Ninh Uyển là một đứa trẻ chững chạc và khí chất.
“Xin lỗi, dọa em rồi.”
Cô gái co ro trong góc khóc nức nở đến sụp đổ, hai tay nắm chặt tóc mình giật mạnh ra ngoài.
Khi cửa phòng Ninh Cận được đẩy ra là một đêm khuya, anh ngồi trước máy tính, không bật màn hình, đèn trong phòng cũng chẳng sáng. Người đàn ông chìm trong bóng tối, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đó là một khuôn mặt rất giống Tống Thanh Yến, từ khuôn mặt, cánh mũi đến dáng người, gần như giống hệt. Nếu phải tìm ra điểm khác biệt, có lẽ là khí chất của hai người.
Ngay cả khuôn mặt anh trong ký ức cũng trở nên mơ hồ, cô không thể chấp nhận cảm giác này. Sau đó cô luôn mang theo ảnh của Tống Thanh Yến bên mình. Có thể nhớ được dáng vẻ cũng là điều tốt.
Gần như sắp khóc.
Như bị cảm cúm hay sốt vậy.
Giá trị không nhỏ.
Và hôm nay anh mới nhận ra những điều này.
Tạ Đình Diễn khẽ cười, nói thẳng: “Nhưng vừa nãy em đâu có nhìn tôi đúng không? Là đang mượn tôi để ngắm người khác à? Người đó trông giống tôi lắm à?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.