Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Không tha thứ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Không tha thứ


Chàng trai cười, vẫn dịu dàng như trước.

Ninh Cận ngắt lời.

Hai ngày sau bà gọi cho Ninh Cận, nói hiệu trưởng muốn gặp cậu cùng phụ huynh những học sinh khác để bàn cách giải quyết.

“Đừng làm nhà mình mất mặt.”

Ninh Cận hiểu rõ điều này, khi dẫn Ninh Uyển đến, cả người toát ra sát khí.

“Kết thúc rồi. Từ nay không ai bắt nạt Uyển Uyển của chúng ta nữa.”

Giọng cô gái sắc lạnh, từng chữ kể tội những người trước mặt.

Bà ta nhìn vị hiệu trưởng chỉ chen vào một câu từ đầu đến cuối.

“Từ khi có ký ức, anh đã bị bọn trẻ trong viện bắt nạt. Trẻ con không có ác ý lớn nhưng vì lúc đó anh cũng là trẻ con nên luôn rất buồn.”

“Tô Hoài Cẩn sai rồi, làm nhiều chuyện tổn thương cháu. Cháu không cần tha thứ cho nó.”

“Uyển Uyển, tin vào bản thân và tin vào các anh.”

Ninh Uyển nhìn Tô Hoài Cẩn.

“Uyển Uyển.”

“Xin lỗi Ninh Uyển.”

Động tác của Tống Thanh Yến khựng lại.

“Tôi phải chấp nhận sao?”

Thảo nào có lúc Tống Thanh Yến còn trưởng thành hơn cả Ninh Cận.

Anh nhìn Ninh Uyển, mỉm cười an ủi.

Miệng Ninh Uyển mở ra nhưng không nói được gì.

“Vậy sao?”

Chính sách xử lý bắt nạt học đường đến năm 2016 mới được ban hành.

“Xin hãy thông báo phê bình Tô Hoài Cẩn, ghi một lần kỷ luật. Chúng tôi sẽ làm thủ tục cho nó nghỉ học.”

Tống Thanh Yến nói.

Khi Ninh Cận dẫn cô ra khỏi cổng trường, anh ấy vươn tay xoa nhẹ sau gáy cô.

Thảo nào ngoài học và làm thêm, anh chỉ chăm sóc cô.

Cô kìm nén sự sụp đổ, từng chữ nói ra.

Với Ninh Uyển năm đó, đây đã là cách giải quyết tốt nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thảo nào.

Thảo nào anh không bao giờ nhắc đến gia đình.

Ninh Uyển vẫn không nói được gì, trong đầu cô bỗng ùa về vô số âm thanh và hình ảnh. Những thứ ấy lướt qua tâm trí cô nhanh chóng.

Cô bỗng nhớ đến chiều hôm đó, lời Tống Thanh Yến nói với cô.

“Nên em làm thế này là đúng. Em đang bảo vệ mình, anh rất vui. Vì cuối cùng em cũng bắt đầu bảo vệ bản thân.”

“Sẽ luôn có người yêu thương em, không chỉ các anh.”

Thảo nào Tống Thanh Yến từng đùa rằng mình rất nghèo.

Vì anh là trẻ mồ côi, không có gia đình, cũng không ai chu cấp cho anh.

“Dù họ nói em không được ai yêu cũng đừng tin.”

Trường quan tâm vấn đề này, phần lớn vì vị thế nhà họ Ninh.

Hầu hết các gia đình đều có hợp tác với họ, không thể chọc vào.

Như đang nghi ngờ những đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt họ có thật sự làm ra những chuyện quá đáng này.

Anh ấy vỗ lưng cô, hạ giọng an ủi.

Hiệu trưởng cảm thấy đầu mình đau nhức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ninh Uyển đáp.

Tống Thanh Yến ném khăn giấy vào thùng rác.

“Đây là câu trả lời của chúng tôi, không dạy dỗ nó tốt là trách nhiệm của tôi và bố nó. Xin lỗi.”

“Tô Hoài Cẩn, cô hỏi tôi còn muốn gì.”

“Vâng.”

“Còn nhỏ? Vậy để em gái tôi tát mỗi đứa hai cái rồi nói, dù sao cũng chỉ đùa thôi.”

“Tôi nói thật, đều là trẻ vị thành niên, pháp luật không làm gì được các người. Nhưng nhà chúng tôi bao nhiêu năm nay, chúng ta cũng có thể thử xem.”

Rồi anh bước ra cùng Ninh Uyển. Lần này giáo viên chủ nhiệm đã thấy hết nên không nói gì nữa. Bà báo cáo sự việc lên ban lãnh đạo trường cùng với danh sách những cái tên Ninh Uyển nêu.

Không ai từng nói với Ninh Uyển rằng bị bắt nạt, đối xử như vậy, còn phải tha thứ cho người khác.

“Sau này có người nói với anh, không thể cứ để mặc như vậy.”

“Cô thì muốn gì?”

Như một thánh mẫu.

Tô Hoài Cẩn bị buộc nghỉ học, Đồng Niệm An, Trương Tĩnh, Trần Tùng Như bị ghi lỗi, đình chỉ hai tháng, những người còn lại bị đình chỉ một tháng, viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, kiểm điểm dưới cờ.

Cô bỗng bị kéo mạnh, ngã vào vòng tay phía sau.

“Nó làm sai, phải chịu trách nhiệm.”

“Phải phản kháng, không ai đáng bị đối xử, bị bắt nạt như thế.”

“Chúng tôi xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?”

“Uyển Uyển, em không cần ép mình tha thứ cho những kẻ đã làm tổn thương em. Họ gây ra bao nhiêu đau đớn, họ mới là kẻ có tội.”

Giọng cô gái càng lúc càng lớn.

Nhưng đằng sau sự bình thản là nỗi cô đơn của anh.

“Đến lượt ông nói à?”

“Hãy nghe theo trái tim em. Được không?”

Dù bây giờ phần lớn sản nghiệp nhà họ Ninh ở nước ngoài, nhưng gốc rễ thế hệ trước vẫn còn.

Thời đó, luật về bắt nạt học đường vẫn chưa được ban hành.

“Trẻ con còn nhỏ, chúng hiểu gì đâu. Chỉ đùa thôi, xin lỗi rồi bỏ qua, đừng làm mọi chuyện khó chịu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Với sự dẫn đầu của mẹ Tô, các phụ huynh khác không thể tiếp tục trốn tránh hình phạt cho con mình.

“Họ chửi tôi là đồ đê tiện, tung tin đồn, đánh tôi, cô lập tôi, hại tôi, sao không nghĩ đến các người muốn gì!”

Tống Thanh Yến bảo.

Người phá vỡ bầu không khí là mẹ Tô Hoài Cẩn.

Là Ninh Cận.

Những đứa trẻ bị ép xin lỗi.

“Cái đó… phụ huynh Ninh Uyển…”

“Lúc cô sai Trần Tế đánh tôi, cô có nghĩ đến hôm nay không? Trên người tôi vẫn còn vết sẹo cô để lại, muốn xem không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chàng trai vươn tay, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô.

Mẹ Tô nói.

Lông mày anh có lẽ vẫn đang nhíu, Ninh Uyển dùng bàn tay còn lại chạm lên trán anh, vuốt phẳng từng chút những nếp nhăn.

Ông đưa tay xoa huyệt thái dương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lúc cô đánh tôi, hại Lâm Chi Hứa gãy xương nhập viện, cô có nghĩ đến hôm nay không? Lúc cô tung tin đồn tôi trên diễn đàn cùng Đồng Niệm An, cô có nghĩ đến hôm nay không? Lúc cô sai Trương Tĩnh dìm đầu tôi vào vòi nước, nhét chuột c·h·ế·t vào ngăn bàn tôi, cô có nghĩ đến hôm nay không? Lúc cô để Trần Tùng Như và người khác nhỏ keo vào cơm tôi, nhốt tôi trong nhà vệ sinh, cô có nghĩ đến hôm nay không!”

Cô ta vừa dứt lời, chưa đợi hai anh em nhà họ Ninh lên tiếng, mẹ cô ta đã tát một cái vang dội.

Các phụ huynh im lặng từ lúc Ninh Uyển lên tiếng, đến giờ trên mặt họ vẫn là vẻ không thể tin nổi.

Không ai có thể ép cô tha thứ, ngay cả chính cô cũng không.

Chương 50: Không tha thứ

Ninh Uyển bỗng hiểu nỗi buồn đôi thoáng qua trên người Tống Thanh Yến. Khi anh luôn bình thản đối mặt với một số chuyện.

Bà ta giữ Tô Hoài Cẩn, lại cúi đầu.

Lời này cậu nói mập mờ.

Văn phòng hiệu trưởng chật kín, phụ huynh của những học sinh kia cũng có mặt, ngồi một bên chờ.

“Đúng thế, vừa nãy em bị anh dọa sợ luôn.”

Ninh Uyển vô cảm nhìn họ cúi đầu hối lỗi, bỗng lên tiếng.

Mí mắt Ninh Cận giật giật.

“Thực ra anh không tốt như em thấy. Anh là trẻ mồ côi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Không tha thứ