Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Hành Yên Yên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 67: Liễu Kỳ [Thượng]
Nàng bất động thanh sắc đứng tại chỗ, thấp mắt nhìn dưới mũi chân, nghe tiếng nghị luận của mấy người bên cạnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.
Gần như không thể tin vào tai của mình.
Mạnh Đình Huy quan phục cũng còn chưa kịp đổi, lúc này nghe xong chỉ cảm thấy ngạc nhiên, không biết chính mình ở thành Thanh Châu lại có người quen cũ, chỉ hỏi tiểu lại: "Có biết tính danh của người đến không?"
Những vị trọng thần này ngày thường đối với Mạnh Đình Huy có thể nói là tránh xa còn không kịp, nhưng lúc này lần đầu lại cảm thấy trong triều có sự tồn tại của nàng, không hẳn là không phải chuyện tốt. Chỉ trong chốc lát, trên điện không ai mà không hưởng ứng lời của Diệp Thích, ngay cả Cổ Khâm cũng khẽ gật đầu nói: "Mạnh Đình Huy nhập sĩ không đến hai năm đã đương nhận quán chức, chưa từng xuất tri tới những địa phương khác mà chỉ cửu thủ bên cạnh quân vương, thực ra cũng không hợp triều chế. Nếu lần này có thể đến Triều An Bắc Lộ làm tốt chuyện chiêu an này, có thể tạm trấn áp đối với những thanh nghị trong triều.
Hắn thờ ơ mặt không đổi sắc ở phía trên nghe chúng thần thương nghị, mấy chuyện vụn vặt đều để cho Trung Thư bàn lại sau, duy chỉ có lúc nghe thấy để cho Đặng Thông làm phó sứ thì nhíu mày, nói: "Trẫm muốn để cho Giáo úy Địch Niệm chỉ huy Thần Vệ Quân đi theo Mạnh Đình Huy cùng với tám trăm thân quân điều từ Điện Tiền Tư."
*Quân sử: việc vua sai khiến – *đầu giới: buông vũ khí đầu hàng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Đình Huy trong lòng không khỏi thầm than, Tào Tự Hùng này nghiễm nhiên là một vị quan có tài, vì sao bản thân lúc ở kinh thành lại chưa bao giờ nghe thấy có người nhắc đến hắn?
Tám trăm binh mã tùy hành trừ hơn mười ngươi đi theo Địch Niệm đến đại doanh Thanh Châu, còn lại cũng đều vào thành nghỉ chân. Nhưng vừa mới an ổn chưa tới một canh giờ, tiểu lại bên trong quan dịch tới tìm bẩm Mạnh Đình Huy, nói là bên ngoài có người đến tìm, xưng là người quen biết cũ lúc trước của nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người đều gật đầu nói phải, từ lúc vào đêm tới nay không ai là không mệt mỏi. Lúc này thấy hắn lên tiếng không cần phải ở trên điện bàn luận thêm nữa, nên liền rối rít xin cáo lui trở về các.
Trong lòng nàng thình lình chấn động, đầu vai run lên, trợn to mắt nhìn chằm chằm hắn.
Nàng biết hắn nhất định có lời muốn nói với nàng, liền nghe lời lưu lại không đi, đợi trong điện không còn người khác, mới ngẩng đầu nhìn hắn: "Bệ hạ."
Bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi sàn sạt của đêm thu, lại không có tiếng người. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hoàn toàn quét sạch vẻ uể oải vừa rồi, lời nói ra cũng lạnh lùng: "Loạn quân Liễu Kỳ bất luận có đầu giới quy thuận hay không, đều phải khanh sát cả thành đến cùng."
Hắn chuẩn chúng khanh lui điện, nói: "Mạnh Đình Huy lưu lại." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Đình Huy mặc dù không có quyền cao chức trọng như lưỡng chế trọng thần, nhưng nếu nói về mức độ tin sủng của Hoàng thượng, chỉ sợ phóng mắt khắp triều cũng không còn người nào khác. Để nàng làm sứ giả đến trước loạn quân, nhất định có thể khiến loạn quân tin tưởng triều đình có thành ý bằng lòng miễn trừ đại tội lần này. Nếu có thể khiến loạn quân mở doanh đầu giới*, thả Trầm Tri Thư ra khỏi thành, thì Mạnh Đình Huy bất quá chỉ là làm theo quân sử*, cũng không tính là đại công, còn nếu loạn quân nhất thời đổi ý, không tin những lời trên chiếu thư, cũng đem Mạnh Đình Huy bắt lại hoặc g·i·ế·t, thì triều đình cũng sẽ không vì vậy mà tổn thất lương thần trung tín của Nhị Phủ.
Mạnh Đình Huy nghe vậy, đáy mắt chợt sáng ngời, trên mặt đầy ý cười, vội đứng lên nói: "Mau mời." Đợi tiểu lại phụng mệnh rời đi, nàng mới soi gương sửa sang lại quần áo một phen, lại vội vàng đi lục bao quần áo, xem thử mấy thứ đồ lúc mới xuất kinh, có thứ nào đem tặng được hay không, nhất thời cũng không suy nghĩ tại sao Nghiêm Phức Chi lại ở Thanh Châu.
Một lúc, mới thấy một người phong phong hỏa hỏa từ bên ngoài đi đến, hướng nàng liền gọi: "Đình Huy!"Nàng khuôn mặt tươi cười nhìn qua, "Ngươi tin tức thật là linh thông..." cô gái trước mắt y sức phồn quý, dung mạo so với hai năm trước càng diễm lệ hơn, búi tóc tinh xảo, khuyên tai lấp lánh, toàn thân tìm không ra một chút khuyết điểm.Nghiêm Phức Chi khóe miệng chỉ nhẹ giương lên, giống như là không cười nổi, ánh mắt từ đầu đến chân đem nàng quan sát một lượt, "Ngươi một chút cũng không thay đổi..." lời còn chưa dứt, một hàng chân mày mỏng lập tức cau lại, ánh mắt dừng trên vạt áo quan phục của nàng, sắc mặt cũng trở nên có chút ám âu.Mạnh Đình Huy thấy thần sắc nàng không đúng, không hiểu nàng đây là có chuyện gì, cẩn thận cười nói: "Thật là gặp phải chuyện gì không vui sao?"Nghiêm Phức Chi trở tay đem cửa đóng lại, đi tới bên cạnh nàng, suy nghĩ một chút, mới giương mắt nhìn nàng, trong đôi mắt to nồng đậm buồn rầu, "Ngươi lần này tới Thanh Châu, là muốn tới huyện Liễu Kỳ tuyên sắc thánh chỉ, chiêu an loạn quân sao?"Mạnh Đình Huy gật đầu, thấy nàng ấy không giống là tới ôn chuyện, ngược lại dường như là vì chuyện này mà tới, không khỏi cảm thấy khó hiểu, không biết nàng ấy cùng với việc này có liên quan gì.Nghiêm Phức Chi hơi rũ hàng mi dài, môi mấp máy nửa ngày, mới cúi người nói: "Ngươi sẽ cứu hắn, đúng không?"Mạnh Đình Huy sửng sốt, một lát mới phản ứng lại lời nàng, 'hắn' là ai, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong đầu chợt lóe lên một cái ý niệm, "Ngươi...cùng Trầm đại nhân?"
Mới vừa rồi đối mặt với mười một vị trọng thần trong điện, hắn rõ ràng nói là...
Đợi mấy trọng thần Nhị Phủ thương nghị xong một nửa, đêm cũng đã khá khuya. Bên này Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù vẫn còn đang tranh luận cùng Phương Khải nên để người nào làm tân giám quân cho doanh địa Liễu Kỳ, mà Trung Thư sau đó đã đề nghị do Tri Chế Cáo Đặng Thông làm phó sứ, cùng đồng hành với Mạnh Đình Huy.
Nàng nhấc mi nhưng không thấy được thần sắc trên mặt hắn, một lát mới rũ mắt, nói: "Vi thần tuân chỉ." Tuy là trong lòng lo lắng chồng chất, nhưng lời nói ra cũng không mang theo chút cảm xúc nào.
Việc quyết định nàng mang chiếu chỉ xuất kinh chỉ hai ba câu liền cứ như vậy mà được định ra. Chiết báo nghìn dặm qua lại, tình hình bên kia không biết sẽ còn xảy ra biến cố gì, mà đây chính là lần đầu tiên trong triều phái nữ quan đến vùng biên cương để tuyên sắc chiếu dụ, ở trên đường có vào trạm dịch hay không, qua châu huyện thì nên làm như thế nào, trong kinh cử theo bao nhiêu quân mã bộ binh của Điện Tiền Tư...huống chi ngoại trừ nàng ra, cũng phải chọn thêm một phó sứ cùng đi.
Mấy người Khu Phủ nhìn nhau một chút, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mới vừa rồi nàng muốn lui điện, hắn lại nói không cần lui, rõ ràng chỉ có trọng thần cùng quân chủ bí mật thương nghị đại sự trọng yếu cấm quân nổi loạn, hắn cũng không kiêng kị mà để chỗ nàng đứng ở một bên nghe hết toàn bộ, này đâu phải tác phong của hắn? Chắc hẳn lúc hắn thấy nàng thì đã đoán được tình thế sẽ phát triển theo hướng này, nên mới có ý định lưu nàng lại, để cho mười một vị trọng thần mượn cơ hội này đều chỉ định nàng đi làm quân sử.
Chương 67: Liễu Kỳ [Thượng]
Trong triều cho tới bây giờ cũng không có tiền lệ phái võ tướng làm phó sứ đi chiêu an, huống chi Địch Niệm thân phận đặc thù, là người kế thừa duy nhất của võ quốc công đã qua đời, nên tuyệt đối không thể để có sai lầm gì. người nào cũng không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ để cho Địch Niệm đảm nhận nhiệm vụ lần này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả nhiên, mọi người xung quanh bàn luận vừa xong, liền nghe phía trên vuốt cằm nói: "Vậy sẽ lấy Mạnh Đình Huy làm sứ giả, đi tới Triều An Bắc Lộ, chiêu an loạn quân Liễu Kỳ."
Trên mặt tiểu lại là thần sắc kính cẩn, nói: "Người đến là đương gia của cửa hàng Nghiêm gia Thanh Châu thành, Trùng châu phủ Nghiêm gia đại tiểu thư, Nghiêm Phức Chi."
Lời vừa nói ra, trọng thần trong điện trên mặt đều lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, lập tức rối rít gật đầu nói phải. Tham Tri Chính Sự Diệp Thích lập tức bước ra khỏi hàng nói: "Nếu có thể do Mạnh đại nhân mang thủ chiếu của bệ hạ đến trước loạn quân, loạn quân nhất định sẽ tin tưởng triều đình là thật tâm đồng ý miễn tội của bọn họ."
Sao có thể nghĩ tới hắn sẽ lại tâm ngoan thủ lạt như vậy? Có lẽ tướng sĩ một doanh không phải ai ai cũng tác loạn, nếu nói muốn tru diệt cả thành chỉ vì bắt g·i·ế·t triều quan, hà tất phải hạ lệnh tiêu diệt tính mệnh của ngàn vạn người.
Khóe mắt hắn mang theo tơ máu, trên mặt cũng hiện vẻ mệt mỏi, tựa như không muốn lãng phí thời gian mà hướng Cổ Khâm nói: "Ngày mai mọi việc Trung Thư nghị xong thì soạn tấu chương trình lên, sau đó Hàn Lâm Viện sẽ thảo chiếu do trẫm đích thân viết, bất luận chuyện gì cũng không được có một chút sai lầm nào." Lại quay sang Phương Khải bên kia, phân phó nói: "Những việc quân vụ có liên quan thì vất vả Phương khanh tối nay tốn thêm chút sức lực, sáng mai trước hừng đông cần phải định ra tất cả rồi trình lên."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.