Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120
Tiết Tranh nhíu mày, cảm thấy tên tiểu tử này quá nghịch ngợm, oán giậnnói: “Cả ngày lộn xộn, sinh ra khẳng định cũng làmộtcon khỉ quậy phá.”
Tiết Tranh sờ cái bụng tròn vo của mình, ảo não đến nhíu mày lại.
Ở An Vương phủ dùng cơm trưa, hai vợ chồng liền trở lại Lương Vương phủ.
Lục Tông gật đầu ừmộttiếng, lúc này mới giơ tay xoa đầu nàng, ôn nhunói: “Chớ suy nghĩ lung tung.”
Mặc dù biếthắnsẽđối tốt với mình, nhưng Khương Lệnh Uyển nghe xong, vẫn cảm thấy rất thoải mái. Nàng cười khanh khách ngẩng đầunói: “Hôm nay huynh đến là vì muốnnóilời này với muội sao?”
Lúc này Khương Lệnh Uyển vừa vặn tắm rửa xong, mặcmộtthân tẩm y trắng thuần thêu cành liễu, tóc dài tới eo rối tung, khuôn mặtnhỏnhắnhiệnlên vệt ửng hồngnhẹ. Mặt mày như họa, da trắng môi đỏ. Vừa thấy mẫu thân mình, nhoẻn miệng cười,âmthanh mềm mại gọi: “Nương”.
Bên người Lương Vương phi có hai tiểucônương tuổi trẻ mỹ mạođangđứng —— dáng người xinh đẹpnhỏnhắnmộtchút, là nữ nhi của Lương Vương phi, cũng chính là thân muội muội của Lục Lễ, Lục Xu; người bên cạnh cao gầy thướt tha, lớn hơn Lục Xu lớn hơnmộthai tuổi, là ngoại sinh nữ(*) của Lương Vương phi, Cố Lan.
Sau khi mang thai, trí nhớ Tiết Tranh kémđirất nhiều.
Tiết Tranh suy nghĩmộtchút,nói: “Đến lúc đó tỷđichống đỡ cho muội.”
Beta: Twins
Mấy ngày trước khi xuất giá, Chu thị cố ý đến phòng khuê nữ, đem sáchnhỏép đáy hòm(*) đưa cho nữ nhi xem.
Tiết Tranh thấy nàng e thẹn mỉm cười, liền biết nàngđãsớm ngóng trông hôn kì này. Tiết Tranh chỉ cómộtngười đệ đệ duy nhất là Tiết Vanh, nên nàng xem tiểu biểu muội Khương Lệnh Uyển như muội muội ruột mà đối xử. Nhưng chỉ chớp mắt, tiểu biểu muội giống như nắm bột kia liền sắp xuất giá rồi.
Hôm nay Lục Tông đến, chính là cố ý muốn gặp nàng,nóichuyện với nàng,hiệnnay nghe nàngnóinhư vậy, liền bậtnói: “Lo lắng cái gì?”hắncũngkhôngăn nàng.
Chu Lâm Lang nhìn Cố Lanmộtchút, liền xoay lưng quay người trở về Khóa viện của mình.
Chu Lâm Lang tuy oán giận An Vương quá mức nhẫn tâm với mẫu thân, nhưng chuyện hôm nay nháo lên, nàng làm nữ nhi, cũng thấy có chút mất mặt. Chu Lâm Lang thấy lúng túng, cũngkhôngnóimộtlời về việc này.
Bụng Tiết Tranh lớn hơn so với phụ nữ có thai bình thường rất nhiều, lúc trước ngự y chuẩn mạch,nóibên trong có hai thai nhi. Trước đây Tiết gia có tiền lệ sinh long phượng thai, nên song thai này cũngkhôngcó gì kì quái. Có điều với Hoàng gia mànói, làmộthỉsựto lớn, Hoàng Hậu thựcsựvui muốn hỏng rồi. Thái tử nghe xong cũng mừng rỡ như điên, càng cảm thấy mìnhthậtcó bản lĩnh,mộtlần sinh hai.
Cố gia vốn là gia đình giàu có ở Lạc Châu, nhưng mấy năm gần đây nhà cửa quạnh quẽ, từ từ suy yếu. Cố Lan xuất thân từ chi thứ hai, tuổinhỏmất cha, sau năm ngoái mẫu thân Đào thị c·h·ế·t bệnh, liền sai vũ mẫumộtđường đến Tấn Thành nhờ vả người cậu là Lương Vương. Ban đầu Lương Vương phi cảm thấy xúi quẩy,khôngthích Cố Lan. Lục Xu được Lương Vương phiyêuthích, mỗi ngày nghe nữ nhi nhắc tới vị biểu tỷ này tốt, hảo cảm dần dần tăng lên. Cho tới bây giờ, Lương Vương phi so sánh con dâu với Cố Lan, càng pháthiệnCố Lan dịu dàng hợp mắt hơn.
Đưa Tống Diệu Nghi về Thanh Lan viện, Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang mới trở lại An Vương phủ.
Làmộtcái lồng sắt vàng rực rỡ như vậy, muốn cả đời vây khốn Tiết Tranh.
*Đại ý chỉsựđẹp đẽ, xa hoa.
Khương Lệnh Uyển phì cười, thầm nghĩ: Đứanhỏnày sinh ra nhất định giống Tranh biểu tỷ nhiều hơn chút.
Khương Lệnh Uyển rốt cục cũng được cởi áo bông, đổi sang những bộ xiêm y xuân sam tinh xảo xinh đẹp.
Chu thị nhìn khuôn mặt này của nữ nhi, hơi thất thần, lúc này mới kéo nàng thần thần bí bí ngồi xuống.
Chu thị thấy khuôn mặtnhỏđỏ lên của nàng,khôngbiếtđãxấu hổ ra hình thù gì rồi, cũngkhôngép buộc nàng. Có điều lúcđira ngoài vẫn nghiêm túc căn dặnmộtcâu: “Nhớ kỹ, nhất định phải xem.”
Khương Lệnh Uyển mím môi.
Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang hành lễ xong, Cố Lan mới yểu điệu kêu: “Biểu ca, biểu tẩu.”
Khương Lệnh Uyển lấy tay sờ mặt, lại thấy mẫu thân mìnhđanggiảng rất hăng say, liền nhăn nhó khép sách lại,nói: “Nữ nhi biết rồi. Sắc trờikhôngcòn sớm, nương vẫn nên về ngủđi.”
(*) à ừ sách gìthìcáccôcác bác cácanhchị em ắt hẳn cũng biết rồi đó)))))
Sau đó Khương Lệnh Uyển mới ra khỏi Vệ Quốc Công phủ, tiến cung thăm Tiết Tranh.
Khương Lệnh Uyển chớp mắt mấy cái, hỏi: “Sao Tông biểu ca lại đến đây?”
Thời điểmđitới Ngự Hoa Viên, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Đông cung rất xa bên kia từng tòa từng tòa tráng lệ, cung điện uy nghiêm hoa lệ, đột nhiên cảm thấy có chútkhôngđáng thay Tiết Tranh.
Chu thị thấy nữ nhi cúi đầu, biết nàng thẹn thùng, nhân tiệnnói: “Chuyện này cũngkhôngcó gì thẹn thùng, lần đầu tiên nhất địnhsẽđau, có điều nhịnmộtchút liền qua. Con đừng dở tính tình tiểu hài tử…”
Khương Lệnh Uyển hiếu kì, tay sờ cái bụng Tiết Tranh, đột nhiên thấy bụng có động tĩnh, lúc này mới ngạc nhiên hô lên: “Tranh biểu tỷ, giật giật.”
“...Có huynh che chở muội.” Lục Tôngnóirất nhanh.hắnlàmộtđại nam nhân thẳng thắn cương nghị, giờ khắc này lại nhu tình hiếm thấy, biết nàng là tiểucônương, nửa đời sau đều phó thác cho mình, khó tránh khỏi thấp thỏm.hắnđộng viênnói: “Từnhỏđến lớn, lúc nào huynh để muội bị oan ức sao? Xán Xán, an tâm chờ gả.”
Tiết Tranh vốn nhíu mày, vừa thấy Khương Lệnh Uyển, lại tươi cười rạng rỡ, ôm cái bụng lớnđitới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiến vào trong điện, Tiết Tranh mới thuận miệng hỏi: “Việc hôn nhân của muội cùng Lục Tông sắp tới chưa?”
Lương Vương phi biết nhi tửyêuthương con dâu, chuyện cưới vợ bé cũngkhôngnhắc tới. Nhưng trong lòng Lương Vương phiđãsớm có dự định—— muốn để nhi tử nạp Cố Lan. Bây giờ Cố Lan dựa vào Lương Vương phủ, cũngđãđến tuổi làm mai, có thể với gia thế của nàng, quảthậtkhôngthể lọt mắt con cháu quý tộc trong Tấn thành này, gả thấp quá,nóivậy lại đổ trách nhiệm lên Lương Vương phủ. Caokhôngđược thấpkhôngđược, nếu như có thể thuyết phục nhi tử nạp Cố Lan, đó là chuyện nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa nàng lén lút hỏi qua Cố Lan, bộ dáng xấu hổ của Cố Lan bày ra đó, hiển nhiên là cũng có ý tứ.
Khương Lệnh Uyểnnói: “Tranh biểu tỷ, tỷ cẩn thận dưỡng thai là được.”
Thấy Tiết Tranh mặcmộtbộ áo ngoài màu vỏ quýt thêu mẫu đơn đứng trong sân, ôm cái bụng lớn, áng chừng nhưmộtquả dưa hấu bự. Bên cạnh là hai hàng cung tỳ, ma ma chỉnh tề. Chỉ cần Tiết Tranh hơi động, nhóm cung tỳ, ma ma liền theo bước chân của nàng di chuyển, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm bụng nàng, chỉ lo có chuyện ngoài ý muốn.
Tiết Tranh cũng là người hiểu lí lẽ, biết thai mìnhđãlớn, Hoàng Hậu cũng tuyệt đốikhôngcho phép nàng xuất cung. Nàng ôm vai tiểu biểu muội,mộtmặt kiên địnhnói: “Được, có điều —— nếu sau này Lục Tông dám bắt nạt muội, muội nhất định phảinóicho tỷ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Tông sủng nữ nhi nàng như thế, nếu đối với chuyện này cũng vậy, cũng theo nữ nhi, như vậy chính là chuyện lớn. Dù sao nữ nhi nàng sợ đau nhất. Đau liền dừng lại, vậy còn làm được gì a?
Ánh mắt Lương Vương phikhôngnhịn được nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của Chu Lâm Lang, biết mấy ngày này cuộc sống gia đình mới ổn định hơn chút, vừa giận lại vừa nhíu mày,khôngbiết đến khi nào bản thân mới được ôm tôn nhi.
Nghĩ tới Lâm thị…
Nàng để chân trần chạy tới.
Vừa tới đầu xuân, khí trời liền trở nên ấm áp dần lên.
Khương Lệnh Uyển nhất thời dở khóc dở cười. Bụng Tiết Tranh lớn như vậy, còn muốn tham gia hôn lễ của nàng, người Hoàng Hậu kia phỏng chừngsẽkhôngtha cho nàng.khôngthể nhìn đến nàng thành thân, tuy Khương Lệnh Uyển có chút tiếc hận, nhưng đến cùng vẫn là hài tử trong bụng quan trọng hơn. Hơn nữa phụ nữ mang song thai lại càng vất vả hơn, nàng cũngkhôngmuốn biểu tỷ nàng mạo hiểm.
Trùng hợp ở trong sân gặp Lương Vương phi.
“Chỉ biếtnóingọt.” Khương Lệnh Uyển vui vẻ cười cười, nghĩ tới nửa tháng sau nàng liền cùng Lục Tông kết hôn, tâm trạng vui mừngkhôngnóithành lời.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng ấm áp. Nàng ngẩng đầunói: “Được.”
Hồng gạch lục ngói, điêu lan họa đống.*
Chu thị cũngkhôngthấy có gì ngại ngùng, dặn dò: “Nương biết, Tông biểu ca của conkhôngcùng người bên cạnh động phòng, nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc, có lẽ…” Chu thị dừngmộtchút, “nóichung, sách này con nghiêm túc cẩn thận xem xong, đỡ đêm động phòng cái gì cũngkhônghiểu, chịu khổ.”
Hôm nay Khương Lệnh Uyển mặcmộtthân xiêm y phù dung thêu hoa mẫu đơn chỉ bạc, cánh tay rộng, nhắc tới quả thực năm nay xiêm y mùa xuân Cẩm Tú phường maythậtlà đẹp.
Cả người Tiết Tranh mập lênmộtvòng lớn. Lúc bé Khương Lệnh Uyển cùng Tiết Vanh giống như hai cái nắm tròn mập mạp, bây giờ hai người họ gầy, Tiết Tranh đúng là mập lên. Nhưng dung mạo Tiết Tranh xuất sắc, nay hơi đẫy đà chút, lại nhiều hơn mấy phần ý vị nữ nhân, hơn nữa lúc nàyđangmang hài tử, cả người phảng phấtmộttầng ánh sáng nhàn nhạt, càng ngày càng đẹp.
Nhi tử thú quý nữ Chu Lâm Lang vang dội Tấn thành, bên ngoàikhôngbiết bao nhiêu người ước ao. Lúc mới đầu Lương Vương phi cũng cảm thấy nở mày nở mặt, nhưng khi cùng con dâu Chu Lâm Lang này ở chung, nàng lại mangmộtbụng tức giận, nín nhịn cực kì.
Tiết Tranh nàng rất bao che người nhà.
Phụ nữ có thai thích ngủ, Tiết Tranh cùng Khương Lệnh Uyển hàn huyênmộtlúc, liền cảm thấy có chút buồn ngủ.
Con trai của nàng muốn nữ nhân nào màkhôngcó? Trong lòng Lương Vương phi buồn bực, càng ngày càng hạ quyết tâm, nhất định phải để nhi tử nạp Cố Lan, làm giảm nhuệ khí con dâu.
(*)ngoại sinh nữ: cháugáibên nhà ngoại
Khương Lệnh Uyển “vâng”mộttiếng, sau đó thấyhắncực kỳ tự nhiên nắm tay nàng. Từ sau Tết năm nay, số lần hai người gặp mặt càng ngày càng ít, mà nàng cũng bị trói buộc phải học tập, mỗi tháng cần làm việc thêu thùa, bận tối mày tối mặt. Nàng hơi nhớhắn, lúc này lần thân mật vùi vào lòng Lục Tông,nói: “Chúng ta sắp thành thân… Muội hơi lo lắng.”
Nàng đếm đếm ngón tay.
Lương Vương phi mỹ mạo đoan trang, cùng mẫu thân Tống Diệu Nghi của Chu Lâm Lang là bạn tâm giao từnhỏđến lớn, nhưng từ lúc Tống Diệu Nghi bị hưu, hai người liềnkhôngcòn lui tới. Mấy chục năm trước, Lương Vương phi bên ngoài cùng Tống Diệu Nghi tỷ muội tình thâm, nhưng vẫnkhôngưa tư thái kiêu ngạo của Tống Diệu Nghi. Bây giờ thấy nàng chán nản, tâm trạng tất nhiên là khoan khoái thoải mái, nhưng đối phương lại là bà thông gia, liền cảm thấy mất mặt.
Mấy ngày nay, Khương Lệnh Uyển rất chịu khó vào cung, dù sao với tính tình Tiết Tranh, cứ như vậy dưỡng thai trong cung, nếu nàng cònkhôngđithăm, chắc chắn buồn muốn c·h·ế·t.
Chương 120
Quá ngượng ngùng.
Kiếp trước nàng và Lục Tông đềukhôngcó kinh nghiệm, đêm tân hôn hai người đều rất bối rối. Mà lúc này, nàng muốn ra vẻ cái gì cũngkhônghiểu nhìn Lục Tông quẫn bách, hay là… chỉ chohắnđây?
.... Nàngđãbuông thả chohắnhai lần, cũngkhôngmuốn hồ đồ lần thứ ba.
Hôm nay Lục Tông cũngkhôngtồn tại tâm tư thâu hương thiết ngọc, chỉ đơn thuần muốn động viên nàng, làm nàng thanh thản yên ổn gả chohắn. Có điều mấy tháng này cơ hội gặp nàng càng ngày càng ít, cái ý nghĩ đẹp đẽ trong lòng càng càng mãnh liệt, giấc mộng kia lại ngày càngrõràng.hắncũngkhôngbắt nạt nàng, chỉ cúi người hôn lên trán nàngmộtcái, lúc này mới dặn dò: “Khóa cửa cẩn thận chút.”
Chu thị rất lo lắng. Nàng tin phẩm hạnh Lục Tông, biết hẳn là lần đầu tiên củahắn. Nam nhânkhôngcần biết có bao nhiêu thông minh, lần đầu tiên dù sao cũng là người học nghề, có khi còn tìmkhôngđúng địa phương, tìm đúng rồi, lòng như lửa đốt, lạikhôngvào được,đivào, lại đau… Nếu khuê nữ cái gì cũngkhônghiểu, vậy coi như gay go.
Dù sao, đợi thêm bảy ngày nữa là được.
Khương Lệnh Uyển gật đầu qua loa, thấyhắnđira ngoài, mới khóa kĩ cửa sổ lại.
Lục Tông thấy nàng còn buồn ngủ, hỏi: “Đánh thức muội?”
Gò má Khương Lệnh Uyển có chút nóng, cúi đầu nhìn tay Tiết Tranh, gật gật đầu: “Ừm, mùng sáu tháng sau.”
“Được rồi, con biết rồi.” Khương Lệnh Uyển cúi đầu xuống, bộ dáng e thẹn. Chờ Chu thịđirồi, Khương Lệnh Uyển mới lưu loát tháo giày lên giường, tựa vào chiếc gối lớn thêu hoa phù dung nghiêm túc cẩn thận lật sáchnhỏ.
Khương Lệnh Uyển thưởng thức ống tay áo Lục Tông, chiều cao chênh lệch, làm nàng cũng thể chỉ tựa vào ngựchắn. Nàngnói: “Lúc ở Quốc Công phủ, có cha mẹ che chở, chờ gảđi, muội lo lắng —— "
Tiết Tranh ít khi tiếp xúc cùng Lục Tông, nhưng cũng có thể thấyhắnlà nam tử đáng giá phó thác cả đời nhất, tiểu biểu muội gả chohắn, ắt hẳnsẽkhôngchịu ủy khuất gì. Chỉ là nghĩ tới đệ đệ nàng cố chấp quật cường,khôngchịu cưới vợ, Tiết Tranh liền cảm thấy có chút đau đầu.
Chỉ cần nhìn điệu bộ này, Khương Lệnh Uyển liền biết nguyên nhân hôm nay nương lại tới. Sau khi Khương Lệnh Uyển nhận bản sáchnhỏđãố vàng trong tay mẫu thân mình, cố ý nháy nháy mắt hỏi: “Nương, đây là cái gì?” Nàng tuy rằng cái gì cũng hiểu, nhưng trước mặt mẫu thân mình, vẫn muốn làmmộtbộ dạng ngây thơ cái gì cũngkhônghiểu.
Nhưng sau đó, Khương Lệnh Uyển lạikhôngngủ được.
Nàng lấy sách dưới đáy gối ra xem vài lần, sau đó ôm vào trong ngực, nằm ởtrêngiường mà khóe miệng cong cong.
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn nghe mẫu thân mình giảng, thấy mẫu thân dường như rấtkhôngyên lòng, cố ý lưu lại chỉ đạo nàngmộtphen. Lật vài tờ, giới thiệu cho nàng vài tư thế hơi thoải mái chút cùng chuyện cần chú ý. Khương Lệnh Uyển tuy rằng từng trải qua những điều này, nhưng hôm nay cũng làmộtlần nữa sống lại mười mấy năm,đãrất xa lạ.
Lương Vương phi nhìn bóng dáng con dâu, trong lòngkhôngnhịn được hítmộthơi: “Quả đúng là mẹ con, cùngmộtcái đức hạnh!”
Có điều… Ngoại trừtrêngiường, Lục Tông làm sao có lá gan bắt nạt nàng.
Chu Lâm Lang thấy kế mẫukhônglớn hơn nàng mấy tuổi, dung sắc thường thường, gần giống như nha hoàn bên người, cũng cảm thấythậtoan ức cha mình. Nhưng dù sao người cũngđãcưới vào cửa, nàng cũngkhôngtiệnnóigì, chỉ là gọimộttiếng mẫu thân đầy bất đắc dĩ.
Edit: Mira, Kye (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từnhỏđến lớn, Tiết Tranh xưa nay hung hăng thô bạo, dù là nam hài tử cùng tuổi, cũngkhôngphải đối thủ của nàng. Bây giờ thấy nàng ôm bụng lớn, động tác chầm chậm, đúng là khiến người ta thổn thứckhôngthôi. Khương Lệnh Uyển bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể Tiết Tranh, vộinói: “Bụng lớn như vậy,đichậmmộtchút.”
Sáchnhỏnày miêu tả coi nhưrõràng, nhưng kiếp trước nàng ở Vinh vương phủ còn xem nhiều cảnh hương diễm chân thực hơn,trêncái này, tất nhiên cũngkhônglà gì. Khương Lệnh Uyển lật xem mấy lần, cảm thấy vô vị, liền đặt sách dưới cái gối. Sau đó uốngmộtbát canh giải nhiệt rồiđingủ.
Tuy Khương Lệnh Uyển được nuông chiều từ bé, nhưng cũngkhôngphải ngườikhôngbiết đúng mực, nàng biết đêm động phòng hoa chúc quan trọng bao nhiêu. Nàng nhớ kiếp trước đêm động phòng hoa chúc của nàng và Lục Tông. Lục Tông là người mới học nghề, nàng lại làmộtthiếu nữ ngu ngốc, hai đứa ngốc hợp lại với nhau, ngốckhôngsót gì, phiền phiền nhiễu nhiễuthậtlâu. Lúc mới đầu là Lục Tôngkhôngtìm được địa phương, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, thở phì phò hổn hển. Nàng thẹn thùngkhôngdám mở mắt nhìnhắn, lạikhôngthích tiếp xúc thân thể với người lạ, chỉ ngóng trông cho xong việc, thoải mái ngủmộtgiấc. Nàng xem qua sách, cho rằng vật kia chỉ cần chà xát với vị trí kia coi như viên phòng, mãi đến lúcđivào, nàng đau đến nỗi khóc lớn, suýt nữa dọa cho Lục Tông mềm nhũn. Kiếp trước đêm động phòng hoa chúckhôngmỹ mãn chút nào, nhưng mấy lần sau, nàng cũng chậm rãi có thể tiếp nhận tiểu Lục Tông, còn đượchắnhầu hạthậtthoải mái. Dù sao trong mối quan hệ phu thê, chuyển như vậy cũng rất quan trọng.
Điệu bộ này, Khương Lệnh Uyển cũng thấy thấy kinh ngạc.
Mở cửa sổ, quả nhiên thấy Lục Tông đứng thẳng tắp đằng kia. Cao to tuấn lãng, dáng dấp quân tửnhẹnhàng, làm gì giống người nửa đêm thâu hương thiết ngọc hái hoa tặc?
Lục Tông thấy nàngkhôngngạc nhiên, cũngkhôngnóigì, tất nhiên quen cửa quen nẻo nhảy vào.
Còn bảy ngày.
Chu Lâm Langkhôngquý trọng, nàngsẽnghĩ cách làm nó hối hận.
Sơn Trà ngồimộtbên, vội vàng dẻo miệngnói: “Đó là bởi vì Lục tiểu thư lớn lên xinh đẹp a.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Chu Lâm Lang biết tâm tư của Cố Lan này, càng biết mưu đồ tính toán trong lòng Lương Vương phi. Nàng mới gả đến mấy tháng, liền vội vã nhét người,thậtlàkhôngđể nàng trong mắt! Có điều nàng biết, Lục Lễ trộm hoan lạc đều cố ý giấu nàng, càng khỏi phảinóicưới vợ bé ——hắncònkhôngcó cái gan này.
Khương Lệnh Uyển nhắm mắt ngủ, đợi đến canh hai, mới mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ song cửa sổ. Khương Lệnh Uyển giật mìnhmộtcái, nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa sổ, nhất thờiđãbiết là người phương nào. Nàng cong môi cười, luật lệ Đại Chu trước ngày thành thân sáu ngày nam nữ song phươngkhôngđược gặp mặt nhau, nên đêm nay Lục Tông tìm nàng cũngkhôngngoài ý muốn.
Lại nhìn nhi tử ngọc thụ lâm phong nhà mình, càng cảm thấy oan ức. Con trai của nàng thú Chu Lâm Lang, nhưng đứa con dâu Chu Lâm Lang này chưa từng làm hết trách nhiệm củamộtthê tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...Quá ngượng ngùng.
Cố Lan lớn lên mày liễu mắt hạnh, thùy mị thướt tha, thanhâmngọt ngào uyển chuyển êm tai dễ nghe. Mà nữ tử Lạc Châu giọngnóidường như có làn điệu, tuy mềm mại nhưng lạikhôngra vẻ chút nào,thậtlà thoải mái êm tai. Cố Lan chỉ nhìn Lục Lễmộtchút, liền rũ mắt khéo léo dờiđichỗ khác.
Hai người ở bên ngoàimộtlúc, Khương Lệnh Uyển liền đỡ Tiết Tranhđivào.
Tiến cung, Khương Lệnh Uyển quen nẻo đường bước đến Đông cung.
Khương Lệnh Uyển đỡ Tiết Tranh lên giường nghỉ ngơi, thay nàng đắp kín chăn, lúc này mới ra khỏi Đông cung.
Người làm mẫu thân, đều hi vọng tìm được con dâu hiền lành ngoan ngoãn, Lương Vương phi cũng vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.