Ngô Gia Kiều Thê
Mạt Trà Khúc Kỳ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116
Lục Tông đưa nàng trở về. Có điều nam nữ khác biệt, tất nhiênkhôngngồi chungmộtxe ngựa, mà cưỡi ngựa ở bên cạnh.
nóithật, Tiết Tranh trước nay cũngkhôngchấp nhặt với Hoàng hậu, dù sao Hoàng hậuthậtsựyêuthương Thái tử,khôngthể bắt bẻ.
Thái tử sững sờ, tuy rằnghắntỏ vẻ rất muốn có nhi tử khuê nữ, thế nhưnghắncũngkhôngmuốn làm cha lưỡi búa gì đó a. Có điều lúc này Thái tử c*̃ngkhôngdám trêu nàng, bây giờ nàng mang thai hài tử, trong cung này nàng đều nghênh ngang màđi.
Ngoại trừ tính cách và võ nghệ, dung mạo của Tiết Tranh cũng nổi bật hơn với nhữngcônương cùng tuổi, thả mắt toàn bộ Tấn thành, cũngkhôngtìm được mấy người có thể xinh đẹp hơn nàng. Đương nhiên, trong mắt trong lòng Thái tử, thê tử củahắnđương nhiên xinh đẹp nhấttrênđời. Nếukhôngphải Tiết Tranh quá mức hung hãn, từnhỏđãlà tiểu bá vương,thìbằng đại vị của Trung Dũng Hầu phủ ở Tấn thành này, sợ là người cầu thânđãđạp đến hư cửa. Mỗi khi nghĩ đến tình huống này, Thái tử liền hừnhẹmộttiếng,mộtbên oán đám người kia mắt mùkhôngbiết thưởng thức minh châu,mộtbên lại vui mừng bọn họkhôngcó mắt —— nếukhôngthìchuyện tốt như vậy cũngsẽkhôngtới lượthắn.
Thái tử nhất thời dừng lại,khôngdám tiếp tục tiến lên, chỉ lo lắngsẽđánh vỡ hình ảnh an tường này.
Khương Lệnh Uyển nhéo mặtnhỏcủa Thập Nhất hoàng tử, mỉm cườinói: “Làm saokhôngthích chứ? Thập Nhất hoàng tử đángyêunhư thế mà?”
Lúc này Tiết Tranh mang thai, Thái tử đương nhiên là cao hứng đến mức nằm mơ cũng có thể tươi cười, nhưng với Tiết Tranh mànói, chính là sống sờ sờ lại phải chịu tội. Phụ nữ có thai vốn có chút phản ứng, mà phản ứng của Tiết Tranh so với phụ nữ có thai bình thường khác càng thêm mãnh liệt, mấy tháng đầu, đủ loại thức ăn dinh dưỡng cuồn cuộn đưa vùa bụng nàng, nhưng mỗi lần ăn xong là nôn. Cuối cùngkhôngnhữngkhôngmập, còn gầyđimộtchút. Sau hai tháng đúng là có chút tốt hơn, người cũng nhiều thêm mấy cân thịt, khỏe mạnh hồng hào.
Thái tử cười cười, cũngkhôngtiếp tục đề tài này. Chợt nhớ tới việc hôn nhân của cậu em vợ, liềnnói: "Chờ sang năm, em vợ liền mười sáu, việc hôn nhân cònkhôngtin tức, nàng có muốn tanóivới phụ hoàng, tứ hôn chohắn.khôngquan tâm quận chúa quý nữ nhà ai, chỉ cầnhắnmở miệng, ta đều có thể thayhắnnghĩ cách." Thái tử biết từnhỏđến lớn Tiết Tranh rấtyêuthương Tiết Vanh, nên lấy lòng Tiết Vanh vẫn là điều cần thiết.
Dần dần, Thái tử cảm giác được tiểu huynh đệ của mình bắt đầukhôngnghe lời, sau đó gương mặt tuấn tú đỏ lên, cách xiêm y cọ cọ lên thân thể Tiết Tranh: “A Tranh…”
Chơimộtlúc, Thập Nhất hoàng tử bỗng nhiên dừng động tác,mộtmặt vui mừng hớn hở nhìn về phía sau Khương Lệnh Uyển kêu lên: “Mẫu phi, Nhị hoàng huynh.”
Mộ quý phi câu môi cười, sờ mặt Thập Nhất hoàng tử: “Mẫu phi biết. Khương Lục tiểu thư quảthậtlàm người tayêuthích, mẫu phi cũng thích.”
Dỗ được Hoàng Hậu, Thái tử mới vội vàng trở về Đông cung.
Tiết Tranh nghiêng đầu nhìn Thái tửmộtchút.
Lại nhìn người thanh niên trẻ bên cạnh, chính là Nhị hoàng tử Lục Cảnh, bây giờđãmười tám, hôm nay mặcmộtthân cẩm bào màu xanh ngọc sắc thêu mây, gương mặt tuấn tú như bạch ngọc, nhã nhặn tri thức, dáng dấp quân tử khiêm tốn, xem như là kết hợp dung mạo của Thừa Đức đế cùng Mộ quý phi, làmộtnam tử tuấn tú.
Tiết Tranh suy nghĩmộtchút,nói: "Nam gọi lưỡi búa, nữ gọi ám tiễn được rồi."(nguyên văn nha các bạn) dịch nghĩa tiếng trung cũng ra vậy)
khôngthểkhôngnói, vị Mộ quý phi này quả thực như lời đồn đại có cách trú nhan (bảo dưỡng sắc đẹp).
Khương Lệnh Uyển hết cách.
·
Thái tử tựatrênvai Tiết Tranh, cúi đầu nhìn nhìn, tuy ăn mặc kín đáo, nhưng vẫn có thể thấy hai luồng sóng chập trùng trước ngực. Hai người dựa gần nhau, Thái tử cảm nhận hương thơmtrênngười thê tử, càng ngày càng có xu hướng rục rà rục rịch. Hơn ba tháng Thái tử chưa được ăn thịt, nhưng buổi tối mỗi ngày vẫn thích ôm thê tửđingủ, quả thực vô cùng khổ thân.
Nam nhân trung niên cười ha ha, đưa cho nàng ba túi hạt dẻ đầy ắp, tiểucônương đángyêunhư vậy,hắncho nàng nhiều hơnmộtchút.
Lục Tông cưỡi ngựa tốt, đưa Khương Lệnh Uyểnđimua hạt dẻ ngào đường.
Lục tiểu thư muốn ăn hạt dẻ rang đường, cái vẻ thèm ăn này, Kim Kết và Sơn Trà cũngkhôngcảm thấy ngạc nhiên, vội vàng kêu xe ngựa dừng lại. Khương Lệnh Uyển nhấc váy cẩn thận xuống xe ngựa, đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Tông, liền chỉ về phía đối diện,nói: “Chúng tađimua hạt dẻ rang đườngđi.”nóixong liền liếc mắt nhìn hai nha hoàn dặn dò: “Bên ngoài lạnh, các ngươi ngồi bên trong chờ, tasẽtrở lại ngay.”
Khương Lệnh Uyển đợi khoảng hai khắc chung, còn chưa thấy Lục Tông rời khỏi Ngự thư phòng, cũng có chútkhôngkiên nhẫn.
Bước chân Lục Tông dừng lại, quay đầu nhìn nàngmộtcái.hắnmuốn nắm tay nàng, nhưng dù sao vẫnđangở bên ngoài,khôngdám quá thân mật với nàng, cũng coi như thôi.
Đệ đệ nàng làmộtngười cố chấp, từnhỏđãthích tiểu biểu muội, bây giờ người ta sắp lập gia đình màhắnvẫn còn tâm tâm niệm niệm lắm. Có điều... Chờ Xán Xán xuất giá,hắncũng nên hết hy vọng rồi.
Mỗi khi thấy nàng oán giận, tâm trạng Thái tử cũngkhôngquá dễ chịu, biết nàng oan ức. Hơn nữa, tất thảy mọi thứ đề là dohắnquá mức ích kỷ, muốn chắc chắn có thể trói nàng lại bên người.
Nàng mở hầu bao ra, cầm lấymộtthỏi bạc vụn, đưa cho nam nhân trung niênđangbán hạt dẻ ngào đường, sau đó mới buộc lại, trả cho Lục Tông. Lục Tông tuykhôngthiếu bạc, nhưng nàng vẫn nên tiết kiệm giúphắn. Khương Lệnh Uyển cảm thấy, đời trước nàng ra tay quá hào phóng, xài tiền như nước, đời này phải biết cần kiệm hơnmộtchút.
Lục Tông nhíu mày, vội vàng kéo người ra bên cạnh.
Lục Tôngnói: “khôngsao. Muội thường ngày chú ý hơnmộtchút… Có thể ít tiếp xúc liền ít tiếp xúc.” Tiểucônương tuổi cònnhỏ, nhữngsựviệc bẩn thỉu trong cung,hắncũngkhôngmuốn cho nàng tiếp xúc. Nếu như có thể,hắntất nhiên muốn che chở nàng cả đời chu toàn,khôngcho nàng tiếp xúc với chuyện xấu xa kia. Trong cung là địa phương ăn thịt người,khôngđể ý, liền bị ăn đến nỗi xương cũngkhôngchừa, huống hồ nàng là tiểucônương trẻ măng?
May mà Lục Tông rất nhanhđãquay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai nha hoàn tất nhiên thức thời,khôngxuống xe.
Phỉ Thúy trai ở đối diện, Chu Lâm Lang khoácmộtchiếc áo gấm thêu đấu bồng, búi kiểu tóc phụ nhân, từ bên trongđira. Chu Lâm Lang giương mắt,khôngcẩn thận nhìn thấymộtđôi bích nhân phía trước, ánh mắt nhất thời hơi ngưng lại, thất thần nhìn.
Lục Tông nhìn đôi mắt long lanh của nàng, lập tức hiểu ý, vẻ mặthắnliền trở nên ôn hòa, tràn đầy ý cười. Sau đó mớikhôngnhanhkhôngchậm, từ trong túc móc ra hầu bao, đặttrêntay nàng
Thái tử: "..."
Bây giờ trời đông giá rét, Khương Lệnh Uyển đau lòng, thỉnh thoảng vén rèm nhìnmộtcái.
Lúc này thấy nàng mỉm cười vỗ về bụng, Thái tử hơi hạ thấp mắt, đột nhiên hiểu ra, kỳ thực, nàng cũng rấtyêuthích hài tử.
thậtra nàng rất thích vị Thập Nhất hoàng tử này, chỉ là thân phận nàng có chút xấu hổ,khônghợpđiquá gần với Thập Nhất hoàng tử. Thập Nhất hoàng tử là con của Thừa Đức đế cùng sủng phi Mộ quý phi sinh ra, vị Mộ quý phi này thịnh sủng nhiều năm, dưới gối có hai đứa con trai là Nhị hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử. Cũng là vị phi tần duy nhất có thể chống lại Hoàng hậu. Bây giờ Tiết Tranh là Thái tử phi, nàng là biểu muội Tiết Tranh, quan hệ thân cận, cũng nên vì Tiết Tranh mà suy nghĩ, cũngkhôngnên tiếp xúc nhiều với Thập Nhất hoàng tử, đỡ phải gặp phiền phứckhôngđáng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Thái tử, Tiết Tranh liền thu lại nụ cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Lễ ôn hòa nở nụ cười, đỡ thê tử lên xe ngựa, sau đó hônnhẹmộtbên má, liền nhìn thấy Lục Tông vừa mới xoay người lên ngựa, nhất thời hiểurõvì sao nàng thất thần.
Nhất thời trong sân tràn đầy tiếng cười lanh lảnh.
Tiết Tranh lạnh nhạtnói: "Chính mìnhđituốt."
nóitới cái này, Tiết Tranh liền nghiêm túc suy nghĩ.
Chu Lâm Lang hoàn hồn, lạnh nhạtnói: “khôngcó chuyện gì.”
Nàng xưa nay hung hăng, nhưng làmộtngười mạnh miệngnhẹdạ.
Hạt dẻ đảomộtlúc, có mất viên nổ ra,âmvang “lách tách”.
·
Mộ quý phi biết vị Vinh thế tiền đồ vô lượng. Dù sao bây giờ Hoàng thượng rất coi trọnghắn, sau này sợ rằng chính là phụ tá đắc lực của Thái tử, tất nhiênkhôngthể khinh thường. Mộ quý phi ôn hòa nở nụ cười,nói: “Vinh thể tử là người bận rộn, cứđiđi.”
Tiết Tranh nhíu mày, nhanh chóng thu tay lại.
Nhất thời chiếm lấy môi nàng, hôn đến lửa nóng.
Edit: Kye, Tiểu Huân
Nàng vội vàng xoay người, hướng ngườiđangtiến đến hành lễ: “Thần nữ Khương Lệnh Uyển, bái kiến Quý phi nương nương, Nhị hoàng tử điện hạ.”
Sau đó đúng lúc gặp được Thập Nhất hoàng tử.
Thấyhắnchạy nhanh, ma ma váy xanh tay áo thêu hồ điệpđisau vội vàng đuổi theo, chỉ lo vị tổ tông này bị té.trênđất có tuyết đọng, tất nhiên rất trơn, Khương Lệnh Uyển cũng sợhắnkhôngcẩn thận bị té, lúc này liền đưa hai tay đỡ lấyhắn, cườinói: “Thập Nhất hoàng tử cẩn thậnmộtchút, coi chừng té.”
Nang mím môi, vội vàng nhìn Lục Tông, tươi cười vớihắn. Sau đó duỗi ra hai tay, hướng lòng bàn tay về phíahắn.
Tay cầm quả cầu tuyết của Khương Lệnh Uyển dừng lạimộtchút, ngay tức khắc trái tim muốn nhảy đến cổ họng.
“Lắm lời!” Khương Lục Uyển đỏ mặt oán nàngmộtchút, nhưng trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
Tiết Tranhnói: "Chuyện này chờ sang nămnóisauđi."
Thấp Nhất hoàng tử mặcmộtthân xiêm y với áo bông màu xanh ngọc, được bao bọc nhưmộtcái bánh baonhỏ, thấy Khương Lệnh Uyển liền vui mừng chạy tới: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn “ồ”mộttiếng, cũngkhôngnóinữa.
Tuyết đọng bị giẫm dưới chân, Khương Lệnh Uyển cúi đầu trầm mặcmộthồi, chờđixa, mới giải thích: “Lúc muội mới nhìn thấy Mộ quý phiđãkhôngkịp… Trốnkhôngđược.”
Thái tử qua tới, ngồi xuống bên cạnh Tiết Tranh, theo thói quen nắm lấy tay nàng gọi "A Tranh..."
Hạt dẻđãlàm xong, nam nhân mới lấy những viên hạt dẻ ngào đường thơm ngát ra ngoài, bỏ vào bao, mỗi hạt đều bóng loángmộtmàu nâu sậm, mùi hương lan tỏa, nhìnmộtcái nàngđãphát thèm, lập tức mua hẳn ba túi.
Beta: Mira
Tiết Tranh nghiêng đầu, vừa vặn hôn trúng Thái tử.
Vừa rồi Mộ quý phi cùng Nhị hoàng tử Lục Cảnhđangđitrênhành lang, nghe thấyâmthanh của con trai,khôngnhịn được liền nhìn về phía bên này, thấy Thập Nhất hoàng tửđangchơi vớimộttiểucônương rất vui vẻ, cũng muốn đến nhìnmộtcái. Mộ quý phi liếc mắt nhìn tiểucônương cử chỉ khéo léo trước mặt, thấy nàng cung thuận cúi đầu, liềnnói: “khôngcần đa lễ.”
Thái tửkhôngthuận theo nắm lấy tay nàng, đôi mắt rưng rưng nước,mộtmặt sờ,mộtmặt mềm mại làm nũngnói: "... A Tranh, ta khó chịu."
Nghe hai mẹ connóichuyện, Khương Lệnh Uyển có chút lúng túng, nhất thờikhôngbiết nênnóicái gì.
Lục Tông mặtkhôngcảm xúc hành lễ với Mộ quý phi cùng Thập Nhất hoàng tử, sau đónói: “Nếu nương nươngkhôngcó dặn dò gì khác, thần xin cáo lui.”
côgia cái gì!
Lục Tông lại thi lễmộtcái, lúc này mới mang Khương Lệnh Uyển rờiđi.
Lục Tông này, chẳng mấy chốcsẽcó thêm thân phân Lụccôgia Vệ Quốc Công phủ.
Tiết Tranh là người tập võ, tính giác nhạy bén hơn người bình thường. Bây giờ nàngđãdần dần quen thuộc Thái tử, lúc này Thái tửđivào, quamộtlúc sau liền nhận thấy được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt bánh baonhỏthanh tú của Thập Nhất hoàng tử bị đông lạnh đỏ bừng, nhưng dừng như tiểu hài tửkhôngsợ lạnh, trong nay lúc này cònđangcầm quả cầu tuyết, ngửa mặt nhìn Khương Lệnh Uyển, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, hỏi: “Tỷ tỷ vào cung saokhôngtìm Hiển nhi?”hắnchu cái miệngnhỏ, bất mãnnói: “Tỷ tỷkhôngthích Hiển nhi sao?”
mộthồi lâu, Thái tử mới buông ra, thở phì phò hổn hển.hắncúi người chống lên trán Tiết Tranh, thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng phiếm hồng, đôi mắt long lanh nước, trong lòng liền có chút ngứa ngáy. Nghỉ ngơimộtlúc, lại hôn lên.khôngcó cách nào ăn nhưng đỡ thèm cũng tốt.
Nhưng Khương Lệnh Uyển biết, vị Nhị hoàng tử này cũngkhôngôn hòa vô hại như mặt ngoài, sau nàysẽvì ngôi vị Hoàng đế mà tranh minh ám đấu với Thái tử, cuối cùng thảm bại, kết cụcthậtthê thảm.
Tiết Tranh thấyhắntự làm tự chịu, liềnkhôngthèm để ý tớihắn.
Thái tử ôm Tiết Tranh sát hơn, sau đó kêumộttiếng: “A Tranh…”
Người bán hạt dẻ rang đường làmộtnam nhân trung niên hơn bốn mươi, mặcmộtthân áo bông màu xám cũ, đỉnh đầu mang mũ bông cùng màu, cầm cái xẻng đảo hạt dẻ ngào đường, hạt dẻ nóng bỏng, phủ màu đường bóng loáng, nam nhân vừa đảo hạt dẻ, vừa cho thêm đường vào.
Thái tử nắm chặt, dùng lực lớn hơn, nháy mắt mấy cái nhìn Tiết Tranh,nói: “A Tranh, nàng đừng nóng giận. Kỳ thực mẫu hậu cũng chỉ là quan tâm nàng, muốn nàng bồi bổ thân thể. Được rồi, lần sau nếu nàngkhôngthích uống, ta uống giúp nàng, có đượckhông?” Thái tửkhôngcách nào thuyết phục hoàng hậu đừng đưa những thứ nước đó đến nhiều như vậy, chỉ có thể ra tay với Tiết Tranh. Có điềuhắncũng biết, kỳ thực Tiết Tranhđãthu liễm tính tình, chí ít cũngkhôngđối nghịch với Hoàng hậu.
Thập Nhất hoàng tử thân mật ôm cánh tay mẫu phi, ngẩng đầu lên, thanhâmtrẻ connói: “Mẫu phi, Hiển nhi rất thích tỷ tỷ, tỷ tỷ đối xử với Hiển nhi rất tốt.”
Thái tử cười cười, nhìn dáng dấp dữ dằn của nàng, nhưng càng nhìn càngyêuthích. Lúc trước tiến cung chỉ làmộtcái tiểucônương, bây giờ trong bụngđãmang thai con trai củahắn, người cũng đượchắnchăm sóc đến tròn mập,thậttốt a. Thái tửkhôngnắm nàng tay, mà thân mật ôm lấy bả vai của nàng, sau đó cúi đầu, ngọt ngào gối lên vai Tiết Tranh, lẩm bẩmnói: "A Tranh, chúng ta nghĩ nhũ danh cho hài tửđi?”
Mộ quý phi nhìn đôi bích nhân rờiđi,khôngkhỏi cảm thán: “Trai tàigáisắc,thậtxứng đôi.”
Ánh mắt Lục Lễ trở nênâmu, im lặngkhônglên tiếng ngồi xuống.mộtđường trở về, hai vợ chồngkhôngnóigì.
Tiết Tranhnói: "Sao cũng được...."
Lúc này Khương Lệnh Uyển mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Mộ quý phi.
hắnđivào, liền thấy Tiết Tranh ngồimộtmìnhtrêngiường La Hán, hơi cúi đầu, giơ tay khẽ vuốt cái bụng hơi lộ ra, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chỉ cần đứng bên cạnh, liền có thể nghe thấy mùi đường ngào hạt dẻ thơm ngọt, khiến người ta trông mà thèm.
Sơn Trà mỉm cười,khôngnhịn được trêu ghẹo: “Lục tiểu thư của chúng ta đau lòngcôgia a.”
Nam nhân bán hạt dẻ cười vui vẻ,khônghề khách khínói: “Tiểu công nướng tránh xamộtchút, hạt dẻ nổ b*n r* ngoàisẽlàm bị thương.”
Khương Lệnh Uyển sợ c·h·ế·t, đương nhiên lại hơi dịch chuyển bước chân, tránh xa ramộtchút.
Thấy nàng chỉ mặcmộtthân xiêm y váy bạch hồ đơn giản cộc tay,mộtgương mặt trắng nõn mềm mại như trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảokhôngchút tì vết, mặt mày như họa, trang điểmnhẹnhàng, khác hoàn toàn với Hoàng hậu xinh đẹp tinh xảo, càng nhìn càng thấy thoải mái, cũng rất gần gũi bình dị.hiệnnay Mộ quý phiđãba mươi sáu ba mươi bảy, nhưng nhìn qua cũng chỉ giống như mới có ba mươi.
“Cảm ơn Tông biểu ca.” Khương Lệnh Uyển cười vui vẻ nhận lấy hầu bao, giả vờ khách khínóimộtcâu.
"Được, vậy chuyện đónóisau." Nhìn mặt mày Tiết Tranh hòa hoãnmộtchút, trong lòng Thái tử có hơi ghen tị với cậu em vợ. Luôn cảm giác mình là phu quân, nhưng ở trong lòng thê tử, địa vị của mình vẫn kém hơn Tiết Vanh nhiều lắm.
TuynóiKhương Lệnh Uyển là người Đông cung, nhưng Mộ quý phi vẫn có chút hảo cảm với vị tiểucônương này. Lần trước nàng liều mình che chở Thập Nhất hoàng tử, chuyện này tất nhiên Mộ quý phi biết.đãnhư thế, khó tránh khỏi sinh lòng hảo cảm. Bây giờ thấy tiểucônương lớn lên xinh đẹp như vậy, cảm thấy khuôn mặt kia cũng quá xinh đẹpđi. Mộ quý phi thầm nghĩ: Cũng may Khương Lục tiểu thưđãđịnh hôn với Vinh thế tử, nếu tiến vào cung, quảthậtlà phiền phức.
Xe ngựađingang bên rìa đường, Khương Lệnh Uyển nhìn có quán bán hạt dẻ ngào đường, trờiđanglạnh như vậy, chủ quán hét to “Quán đường hương”,mộtbên cầm muỗng thiếc to ra sức xào, nóng hổi, làm người xem trong lòng ấm áp.
Trong lúcđi, hai ngườikhôngnóichuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lâm Lang, Lâm Lang?” Lục Lễ ở bên cạnh gọi nàng mấy tiếng.
Tay Thái tử sờ sờ bụng Tiết Tranh, hưng phấnnói: "Nếu là nữ nhi, tên gì nhũ danh gì tốt đây?... Bảo Bảo? Châu Châu?"
Chỉ là Khương Lệnh Uyểnkhôngbiết,mộtthỏi bạcnhỏnày, đườngnóiba bao hạt dẻ ngào đường, cho dù mua hết cả sạp cũngkhôngthành vấn đề.
Chương 116
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.