Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Cái vô thời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Cái vô thời


“ Cho dù ngươi có thân thế là gì, cũng đừng mảy may ý niệm phản trái thần linh! Nhớ kỹ lời ta nói hôm na! Dẫu sao chủ ý cũng là do ngươin

__________________________________________

Sáng hôm sau.

Gương mặt nàng tựa trăng rằm tháng tám - thanh tú tuyệt trần. Đôi mày lá liễu, đôi mắt phượng long lanh như hai vì sao đêm, hàng mi cong v·út như cánh bướm. Làn da trắng ngần trong như ngọc, đôi môi anh đào điểm chút son hồng nhạt tựa cánh hoa đào buổi sớm. Nốt chỉ xanh nhỏ trên trán như một nét chấm phá tinh tế của tạo hóa, càng làm tăng thêm vẻ kỳ ảo.

“ Thông thường, các chi thiểu số của Trần tộc sở hữu Thanh Long Độc Kiếm không quá kiếm pháp bốn tầng, nay ta lấy cuộn kiếm phổ tầng năm của Thanh Long Độc Kiếm ra làm quà gặp mặt. Không biết huynh đã có hứng để tiếp khách?”.

Hạo Dương hắn thầm nhắm mắt, thở dài, vẻ mặt chẳng chút bận tâm:

Lão Lý trong y phục trắng Nho sĩ biến đến trước mặt mấy kẻ này, đứng trên hư không, chân bất vương bụi hồng trần. Ánh mắt ông ta nghiêm nghị, lòng không động chút nhân từ:

“Con đã hiểu ý,đa tạ sơn thần.”

Nàng ta chắp tay hành lễ, cúi đầu:

Phu nhân phủ họ Lê tên Liễu, đệm Huyền - Lê Huyền Liễu, trước đó khi gả tới Lê phủ bà ta mang họ Dương. Bà khi xưa nổi danh tuyệt sắc mỹ nhân trong làng, được bao kẻ yêu mến, ái mộ. Chuyện tình của hai người này cũng là một trang vẻ vang.

“ Ta đồng ý với điều kiện của huynh. Các ngươi đứng bên ngoài đợi ta, không có lệnh cấm được vào! Nghe rõ chứ?”.

“ Chàng dám đối đầu với vương triều Đại Ngu sao?”.

Đến một quãng, ánh mắt hắn khó chịu vô cùng khi thánh chỉ phụ hoàng không thành, vương triều Đại ngu lại tổn thất mất một cao thủ Quyền Tu tam trọng cảnh. Nghĩ đến đây mà hắn chỉ có thể chút giận lên bức tường gần ngay cạnh, đầu nắm tay rơm rớm máu.

“ Thế thì làm sao? Đủ chứng minh ta quen hay biết cô à?”.

Hắn lúc này mới cam chịu, lắp bắp nói:

Lão Lục với Lão Lý vẫn rất ung dung đi cờ, nước pháo quen thuộc đốn hạ bàn cờ, lão Lục là người thắng. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi lão ta thua lão Lục, những vẫn rất tươi cười. Lão Lục hỏi mang :

Lão Luc nghe đến đây thôi cũng chỉ biết cười nhẹ, bởi chính thân quá hiểu ý rồi.

Lúc này, nàng ta thấy hắn đã trầm xuống, bèn nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm ra khỏi cổ. Đi lại loanh quanh, bình tĩnh hết mực nói:

Kẻ đang chịu uy áp kia hoàn toàn không thể thở nổi, ánh mắt tràn ngập mơ hồ giống như đang bị rút đi sức sống. Những luồng kim khí trong hắn lần lượt thoát ra, lúc này mới chỉ gào khóc:

Nàng ta dùng giọng nhẹ nhàng, khuyên ngăn:

Cánh cửa đóng sầm lại.

“ Nhưng… . Rõ!”.

Một luồng uy áp giáng xuống đồng thời khi lão Lý đặt quân cờ xuống bàn, từ đằng sau nói vang vọng:

Hai kẻ đằng sau đã cảm thấy ngứa mắt lắm rồi nhưng vẫn chỉ đành nhịn nhục, Nguyệt Như lấy ra trong túi áo một cuộn kiếm pháp khắc trên thẻ tre. Nàng ta nói:

“ Đầu tiên! Ta không phải Sơn thần! Ta là người giữ miếu thờ! Phạm vào tội bất kính với thần linh, c·hết ! Không dài dòng!”.

“ Đúng, không sai. Đạo tiếp khách của huynh ta không quản được, nên đầu tiên vẫn phải cúi đầu xin lỗi. Nhưng ta gọi huynh là sư huynh thì không sai được. Huynh biết đó họ Trần vốn khởi xuất ở Nam Trực, Nam Định là điều đầu tiên, thứ hai là huynh là Kiếm Tu tu luyện kiếm pháp Thanh Long Độc Kiếm của thủy tổ họ Trần. Ta với huynh dù xa lạ, nhưng xét về nhiều khía cạnh thì gọi sư huynh cũng không hẳn là sai”.

“ Có gì không dám, một phù của ta đủ hủy nửa cái triều Đại Ngu ấy!”.

Hắn chạy biến.

“ Đạo lý sao? Nực cười. Đầu tiên, ta không phải sư huynh của cô. Thứ hai, đạo đón khách của ta thế nào đến lượt cô phán à?”.

Nói đến đây thôi, quả nhiên vẻ mặt hắn biến chuyển, màu sắc thú vị tăng lên trong nửa trên tối sầm. Hắn như biến thành người khác, mỉm cười nhẹ đón khách nhưng không quên điều kiện:

“ Hôm nay, ta đến đây là muốn xã giao qua lại, hữu duyên. Không biết ý huynh thế nào ?”.

“ Hỗn xược! Dám không coi thần linh ra gì! Tội đáng c·hết!”.

“ Cũng đáng, tín ngưỡng ngàn năm của thôn dân dám đến xúc phạm. Cho dù không phải Lý tiên sinh ra tay, đổi lại là ta thì cũng vậy thôi. Chẳng có gì đáng nhắc đến!”.

Tuy ngỡ ngàng trước nhan sắc đó qua thoáng lát, hắn vẫn ngấn giọng hỏi : (đọc tại Nhiều Truyện.com)

!”.

Bà rót trà cho phu quân mình, phong thái quý tộc chuẩn. Nói rồi cả hai cùng thưởng trà:

“ Đừng tổn thương hoà khí . Còn không mau cút!”.

Mới nói đến đây thôi, thanh kiếm trong nhà đã bay đến, kề thẳng cổ nàng ta. Hắn trừng mắt, trong ánh mắt uất giận, mang đôi chút căm hờn:

Vết nứt trên người hắn xuất hiện, lan rộng khắp cơ thể cho đến khi hắn biến mất hoàn toàn. Cả thân thể tan vào hư không, tàn niệm một đời hóa thành bụi vàng mỏng theo gió cuốn đi.

“ Phu quân, chàng nghĩ sao về mấy kẻ mới tới này?”.

Tiếng gõ cửa vang đến, Hạo Dương hắn đã nghe thấy nhưng rất lười đi ra, phải một lúc mới chầm chậm tiến bước.

Nói đến đây thôi mà tim hắn đau nhói, có lẽ vì thuở ký ức nào đó. Nguyệt Như lúc này đã nhận ra vấn đề, nheo mắt nhìn hai tên này:

Nói rồi hắn quay người đi, vẻ mặt bất phục. Tên thuộc hạ hiểu ý quay lại giật lấy ba nhánh rễ cây.

“ Này lão Lý, sao lúc nãy ông lại ra tay tước đoạt đi sau này của tên đó thế?”.

Không ngoài dự đoán, hương tắt ngấm, hắn ngầm hiểu. Cúi đầu vẫn rất thành kính:

Hai kẻ này nhịn đến đây thôi cũng quá sức, liền sỉ vả:

Hai kẻ đằng sau liền hành động, kiếm trên tay hắn siết chặt lại, vẻ mặt chẳng chút nào thân thiện. Đối diện với điều đó Nguyệt Như nàng ta vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng quay đầu ra ám hiệu cho hai kẻ đằng sau, buộc chúng phải đưa thanh kiếm xuống, Sau đó, lại nhẹ nhàng gạt đi thanh kiếm của Hạo Dương.

Lão Lý cảnh cáo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người này có được với nhau một người con gái tên Lê Ý Nhu, thừa hưởng nhan sắc từ mẹ, sắc sảo từ cha. Chỉ là hơi ít xuất hiện.

“ Ghá… há… há… há… ! Buồn cười quá! Nực cười quá! Trông ta giống kẻ thèm thuồng nhan sắc tiểu thư nhà các ngươi lắm à? Đáng hận, đáng hận!".

“ Tiểu… tiểu bối nhớ kỹ rồi!”.

“ Mau cút đi!”.

__________________________________________

“ Cút!”.

“ Một đám tạp nham, đến vì nhắm đến Mộc Bản Độc Tự Kinh. Đúng thật ngu xuẩn, lão tiền bối mấy ngàn năm rồi còn chưa động tâm! Cứ phải đến cái làng cổ này tìm cơ duyên. Nực cười... !”

“ Cơ duyên của ngôi làng này đâu chỉ mỗi Mộc Bản Độc Tự Kinh, còn rất nhiều thứ có thể nhắm đến. Vừa rồi, Lý tiên sinh vừa ra tay với cái tên hoàng tử triều Đại Ngu kia. Chàng nghĩ thế nào?”.

Hắn nghiến răng cay nghiệt, trừng mắt nhìn lại phía nàng ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dáng người mềm mại uyển chuyển như cành liễu trong gió, toát lên vẻ đẹp vừa thoát tục, vừa đài các của khuê các tiểu thư. Nàng đứng đó, trước mắt hắn như một tiên nữ vừa hạ phàm, khiến cả không gian như ngừng thở trước vẻ đẹp tuyệt thế ấy.

“ Cái tên ngoài tộc rách nát, ngươi có tư cách để ra điều kiện với tiểu thư nhà ta à? Tiểu thư một thân đi vào cũng được, nhưng một tên quái dị như ngươi ta khó yên tâm được!”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng ta đứng đó trong tà áo Giao Lĩnh trắng tinh như tuyết, khuôn mặt vừa cứng vừa mềm khiến người ngắm không khỏi ngẩn ngơ. Mái tóc đen nhánh buông dài như suối mây, thi thoảng được gió đêm khẽ vuốt ve, uốn lượn như những dải lụa mềm. Trên mái tóc ấy, chiếc trâm thủy tinh xanh biếc càng tôn thêm vẻ kiều diễm.

Gia chủ họ Lê, tên Hưng đệm Cát - Lê Cát Hưng. Ông ta đang ngồi tại chính gian nhà, ung du·ng t·hưởng trà cùng phu nhân.

“Cô nương đây là?".

“ Sư huynh, đây là lần đầu tiên ta gặp huynh, sao huynh lại đón khách như vậy? Chĩa kiếm đón khách là đạo tiếp khách của huynh à?”.

“ Sơn thần trên cao, chúng con biết mình sai! Xin ngài tha cho chúng ta một con đường sống. Cầu xin ! Cầu xin ngài!”.

“ Sơn thần trên cao, nay con xin ngài ba nhánh rễ đa lấy vận. Mong ngài đồng ý, nếu ngài đồng ý hãi triệu một cơn gió thổi đến ba chiếc lá đa. Nếu ngài không đồng ý, xin hãy thổi tắt hương đang cháy. Con thành tâm cầu tín.”

“ Sư muội đã có ý thì ta đâu thể chối từ. Nhưng chỉ mình sư muội có thể vào, hai người này phải ở bên ngoài. Thế nào?!".

Cánh cửa gỗ mở ra, hắn thấy một nữ nhân, đằng sau nàng ta còn có thêm hai kẻ. Liếc qua thì chúng đã là Kiếm Tu tam trọng nhất đại cảnh, hắn đôi phần cảnh giác nhưng vẫn nhìn qua nữ nhân kia.

“ Lão Lục à! Chẳng phải chính ông là người không cho chúng mang rễ đa đi sao? Bây giờ lại hỏi ta. C·hết cũng đáng! Có những điều chúng ta có thể chấp nhận mà bỏ qua, nhưng có những điều một khi đã xúc phạm thì phải lấy c·ái c·hết mà tạ lỗi.”

“Ta là Nguyệt Như, họ Trần chốn Nam Trực phủ, Nam Định khối địa, Xuyên Hồng miền động thiên. Tham kiến sư huynh".

Tại bàn cờ đá.

Nhưng hắn vẫn rất quyết đoán, lưỡi kiếm không lung lay dù chỉ một chút, cho dù ngón tay nàng ta chảy máu vẫn không chút mảy may.

Ba tên này nghe xuống liền sợ hãi, mặt biến sắc trắng bệch, run rẩy đổ mồ hôi, lần lượt quỳ rạp xuống. Cầu xin vái lịa:

Nguyệt Như nàng ta nghe đến đây cũng chỉ biết sững lại, trong đầu mảy may ra bao nhiêu suy nghĩ. Nàng ta trầm mặt lại, vào thẳng vấn đề:

“ Ta hôm nay không có tâm trạng tiếp khách, mời về cho”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[ Lê phủ ]

Một câu nói lạnh lùng, không nể nang ai.

“ Đạo… đạo hạnh của ta… !Hoàng tử… cứu ta! Xin hãy cứu ta!”.

.

Vẻ mặt hắn vô cảm, chẳng chút mảy may, lạnh lùng nói:

Chương 3: Cái vô thời

Nguyệt Như chỉ đành rời khỏi vị trí đứng, nhưng đi đến đâu thì lưỡi kiếm của hắn dí theo đến đó. Hắn nhắc lại:

Trở lại với tên hoàng tử Đại Ngu kia, hắn cùng thuộc hạ mang hương dâng lễ đến ngôi miếu dưới gốc cây si. Cúi đầu thành kính, vái lạy nhiều điều, hắn nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Cái vô thời