Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28: Lời tạm biệt (kết)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Lời tạm biệt (kết)



Đợi một lát, hắn mới nói:

Hắn lắc đầu ánh mắt mơ hồ, khi nhìn vào mắt nàng ta hắn nhận rằng cô đang chờ đợi một điều gì đó, chỉ là hắn không ngộ ra điều cô muốn nói. Hạo Dương lại lắc đầu, cái lắc đầu rất quen thuộc.

Đợi qua một thời gian, y mới mỉm cười nham hiểm trong thâm tâm nghĩ ngợi:

Nguyệt Như nói tiếp câu ấy khiến hắn rất ngỡ ngàng, trong lòng không khỏi len lỏi một chút kích động nào đó. Hắn vẫn lắng nghe.

Cảnh buồn người nhớ cũng vì chia tay.

Hai người đứng lặng đó, họ lắng nghe từng nốt âm trong câu dân ca quan họ đằm thắm có từ ngàn đời. Cảm nhận âm thanh qua từng xúc cảm, thấu tận chân ý câu ca.

“Đúng vậy. Đệ đệ của ngươi đã từ bỏ thân phận nhị hoàng tử, để làm đệ tử của lão phu. Từ bây giờ hắn không còn làm nhị hoàng tử nữa!!!”

Hồ Quang Liêm rời đi, nét mặt trở nên khó coi hơn bao giờ hết, y bình tĩnh lấy lại nhịp thở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyệt Như nàng ta để thanh kiếm lơ lửng trước mặt, quay lại nói với hắn:

Nàng ta nở một nụ cười phi thân về phía mặt trời. Hắn không thể ngờ là nàng ta lại rời đi nhanh đến vậy, còn chuyện hắn vẫn chưa nói bèn hét lớn:

Ngôi làng Thổ Hà từ khi ấy trở lại yên bình vô cùng, khách đến cũng đã rời đi hết, kẻ ở cũng đã về an yên.

“… Thực ra ta rất có hào cảm với huynh…”

Đợi đến khi không còn tiếng nói nữa, Nguyệt Như nàng mới quay lại nở một nụ cười nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi;

“Huynh, không giống với những kẻ ta từng gặp khi đã cho ta một cái cảm giác mới lạ . Miệng có thể gọi ta là tiểu thư nhưng lại không hề coi trọng cái danh nghĩa ấy, ta thích cái cách bản thân được đối xử như một bằng hữu hoặc không thì là người dưng cũng vẫn được.

“Sư phụ, sau ngài lại bắt con đãi gạo đến hết lần này đến lần khác thế ? Đãi xong lại còn phải chạy vòng quanh sân những năm lần ! Một ngày đến cả chục lần, rốt cuộc là người muốn làm gì thế ạ?!”. Giọng nói của Hồ Quang Lộc.

Bầu trời rực nắng ánh vàng

Hai người cất đi thanh kiếm vào trong, khoảnh khắc vừa rồi trong chính ánh mắt của hắn cũng không còn vẻ u tối thường ngày, một tia sáng của hy vọng đã ánh lên nơi đáy mắt.

“Dựa vào hai chữ “ý đệ” ?”

Họ khoác lên người những bộ trang phục quen thuộc như: áo tứ thân (nữ) áo mớ ba (nữ) mớ bảy (nữ) áo dài ngũ thân (nam) - dành cho nam tử và các cụ ông.

Nguyệt Như đưa bàn tay thon trắng của mình lên gạt đi những sợi tóc thừa vướng vào mắt, vừa hay khi ấy hướng chiếu của ánh mặt trời cùng vào lúc đẹp nhất . Khung cảnh một thiếu nữ xinh đẹp đứng dựa vào ánh trời, trông nàng ta thật sự rất đẹp đến chính hắn còn phải sững sờ.

Lão Bốn lúc ấy cũng nói thay: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một đường kiếm cuối cùng, nhưng theo bản năng mà hắn lại vô ý dùng sức. Kết quả là nàng bị hắn đánh bật về phía đằng sau, Hạo Dương nhanh chóng đẩy khí nén rướn người đỡ nấy nàng ta.

“Quang Lộc!!! Đệ biết mình đã làm cái gì không?!!! Lại từ bỏ thân phận hoàng tử để đến đây, đệ không coi danh dự hoàng tộc là gì nữa đúng không?!!”

“Được!”

Mỗi khi kết bài hát, những tiếng vỗ tay rôm rả sẽ vang lên kèm theo những lời khen ngợi cùng với nụ cười. Trông thật là yên bình.

Từ người Quang Liêm thoát ra sự thâm độc vô cùng tận, tam quan nhận ý của y hoàn do thân nghĩ chi phối.

Y bước vào, đến trước mặt hắn liền quát lớn:

Trong vòng tay, họ xoay lượn mấy vòng trên không trung rồi mới tiếp đất. Hai ánh mắt chạm nhau, giữa họ bây giờ như không còn vách ngăn. Hắn tiếp đất liền buông nàng ta ra ngay, lâu lắm rồi thì cái cảm giác ngại ngùng ấy mới xuất hiện.

Lời nói hay hành động của huynh mang đến cho cảm nhận được cái sự thật, không giả tạo cũng không chút nào giả dối. Cho ta biết rằng khi không có cái danh tiểu thư ấy thì ta vẫn là chính ta, Nguyệt Như cũng giống với nhiều nữ tử khác .

“Hạo Dương, thực ra ta nói chuyện đó với huynh cũng chẳng để làm gì hết. Huynh cứ coi đó là lời tâm sự, bộc bạch từ một phía đi…”

“Hạo Dương, huynh có nghe ta nói gì không đó?!!”

Nơi này đầy đủ lớp người từ già đến trẻ, họ đứng quây lại thành một vòng tròn xung quanh cái chiếu cói. Trên đó, các cụ bà ngồi hát, ngồi têm trầu, người chơi nhạc cụ, lớp trẻ đứng bến trên thì lắng nghe mà tiếp nối phát huy truyền thống của cha ông để lại.

Nguyệt Như nàng ta lại đột nhiên cất bước đi trước một đoạn, khiến hắn lại phải cất lẽo đẽo theo sau. Không khí vẫn trầm mặc vô cùng, chẳng ai là không có lời để nói nhưng lại giấu trong lòng.

Nguyệt Như thấy hắn không chú ý, trong ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó. Nàng ta nói lớn:

“Huynh trưởng, đệ đã nhận lão tiền bối đây làm sư phụ . Thứ lỗi cho đệ bây giờ không thể đi về.”

Nguyệt Như cũng cảm nhận được vẻ khó xử, liền nói:


"Vút!" - Tiếng kiếm xé gió vang lên trong không gian tĩnh lặng khi Nguyệt Như khởi chiêu đầu tiên. Thân hình nàng nhẹ nhàng như cánh bướm, mũi kiếm lướt qua không trung vẽ nên những đường cong uyển chuyển.

Hắn nghe câu nói này mà siết chặt tay lại, thầm tự nhủ:

Hạo Dương không vội đáp trả. Hắn nhẹ nghiêng người, để lưỡi kiếm của nàng lướt qua vai mình chỉ cách gang tấc. Ánh mắt hắn tĩnh lặng quan sát từng động tác của đối phương.

Từ phía xa, câu hát quan họ đằm thắm, ngọt ngào vang đến thu hút ánh nhìn của cả hai. Hai người tiến đến dưới gốc cây nơi các cụ già hay ngồi têm trầu, hát quan họ.

Nàng nhẹ nhàng nói, từng câu từng chữ đều rất chậm như sợ hắn sẽ không nghe rõ lời của nàng:

“Thì ra nữ nhân ấy ghét hai chữ "tiểu thư" này đến thế ư ?

“Nguyệt Như cô nương, ơn cứu mạng đó sau này gặp lại ta nhất định sẽ báo đáp !!! Đi đường bảo trọng!!!”

Hai người cứ thế, hết t·ấn c·ông rồi lại phòng thủ, như một màn song vũ giữa không trung. Tiếng kiếm v·a c·hạm nhẹ nhàng vang lên theo từng động tác, như một khúc nhạc réo rắt.

Nguyệt Như quay người, nàng ta lại nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng còn nhị hoàng tử Hồ Quang Lộc nữa… (Vài hôm trước…)

Hạo Dương hắn không hiểu câu nói cuối cùng ấy, nhưng hắn cũng không muốn hỏi vì bây giờ tâm trí đang rất tập trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồ Quang Liêm đi đến. Y cúi mặt với lão Bốn ngồi bên ngoài cổng:

“Hạo Dương, ta muốn đọ kiếm với huynh nhưng không dùng đến khi nén hay thần thông gì hết. Chỉ là cuộc đấu kiếm bình thường, được không?”

Hắn nghe thấy vậy bèn sực tỉnh, gật đầu liên tục: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn hứng chịu những lời sỉ vả, chỉ nhẹ nói:

“Hạo Dương, huynh có biết tại sao ban nãy ta lại nói với huynh những lời như vậy không?”

"Xoạt!" - Hạo Dương cuối cùng cũng xuất chiêu. Kiếm pháp của hắn có phần trầm ổn hơn, những đường kiếm không hoa mỹ nhưng lại chính xác đến từng phân. Mũi kiếm của hắn luôn dừng lại đúng lúc trước khi chạm vào người đối phương.

“… Huynh đã cho ta cái cảm giác lâu lắm rồi mới gặp được, cái cách đối xử như một người bạn, một người bằng hữu ấy.”

"Choang!" - Hai thanh kiếm chạm nhau, tạo nên một âm thanh trong trẻo. Cả hai người cùng dừng lại, ánh mắt nhìn nhau qua hai lưỡi kiếm đang chéo nhau. Rồi cả hai lại tách nhau ra, xoay mấy vòng trên không trung .

Hắn nhìn thấy huynh trưởng của mình liền biến sắc, lại thêm câu hỏi đưa hắn vào thế khó xử. Mồ hôi đầm đìa, ánh mắt khó nói …

“Đệ đệ à, xem ra ta còn phải cảm ơn đệ đấy… ! À, mà không! Đệ phải cảm ơn lão đầu đó đã cứu mình một mạng thì mới đúng chứ…”

“Xin lỗi huynh trưởng, ý đệ đã quyết.”

“Cũng đã đến ngày hẹn, hôm nay ta cũng xin phép mà rời đi. Cảm tạ huynh những ngày qua đã cho ta tá túc. Sau này mong rằng hữu duyên mà gặp lại. Tạm biệt, Hạo Dương huynh!”

Dù không phải tất cả, nhưng phần nhiễu phẫn là sự giả tạo. Ta ghét thanh danh “tiểu thư” này, nó cho ta cái tốt có, cái xấu có. Đôi khi ta không hề kiêu sa nhưng cái danh này tự tặng cho ta, khi ta muốn hạ mình họ lại nghĩ ta làm bộ.

Nhìn bóng lưng của nữ tử đó rời đi mà trong lòng hắn có cảm giác man mác buồn đến kỳ lạ, dường như nỗi nhớ này không tự xuất hiện cũng không tự mất đi. Không những thế, một cảm giác trống vắng len lỏi trong hắn.

Hắn nghe đến đây tâm trạng bỗng cảm thấy sửng sốt, chính hắn không ngờ được hành động mình làm lại là hào cảm trong mắt Nguyệt Như. Hắn bây giờ lại đôi phần khó xử, lời muốn nói lại cứ nghẹn ứ trong cổ họng, nhất thời không biết phải làm sao.

“Tiền bối…”

Hạo Dương bần thần bước về.

“Cảm ơn huynh, Hạo Dương.”

“Ta vẫn nghe, cô nói tiếp đi!!!”

Chương 28: Lời tạm biệt (kết)

Lão Bốn gằn giọng:

“Ta đi đâu cũng bị cái danh “tiểu thư” ấy đeo bám, những điều không hay hoặc đúng đắn thì cũng đều như vậy. Ai khi nghe danh xưng của ta cũng đều hạ mình xuống, vẻ mặt kẻ nào cũng giống vẻ mặt kẻ nào, làm cho ta không biết đó có phải là sự giả tạo hay không, rồi nhiều khi ta huyền nghi giữa thực và ảo.

Làm tiểu thư là ai muốn đâu phải ta?!!”

Y nghe vậy biến sắc, như điên lên mà túm lấy cổ áo của hắn chất vấn:

“Cái gì!!!”. Y ngạc nhiên mà nhìn đệ đệ của mình, ánh mắt trở nên hoài nghi liếc nhìn khắp hướng.

“Quang Lộc, rốt cuộc đệ còn muốn ở nơi này đến khi nào?!!!”

Không ai dám mở lời với ai, mà cảnh khi ấy cũng tình cờ được Ý Nhu nhìn chứng kiến . Nàng không nói lời nào, lặng lẽ đi về…

“Được rồi! Vào đi!!!” Lão Bốn tay vẫn cầm cái điếu cày nói.

Những đường kiếm của Nguyệt Như như một điệu múa, khi ẩn khi hiện. Nàng không t·ấn c·ông thẳng vào những điểm yếu hại, mà chọn cách dùng kiếm vờn quanh, như thể đang thử thách phản ứng của đối phương.

Hạo Dương thở dài, chính hắn cũng đang rất mong chờ nàng ta sẽ nói gì đó tiếp theo. Nhưng...

Nguyệt Như nàng mỉm cười, bước đi trước một đoạn buộc hắn phải lẽo đẽo theo sau. Nàng ta không nói gì thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng mà bước đi về phía trước

Hắn run sợ liền câm nín, cơ bản vì hắn vẫn chưa quen được cái mùi hôi khủng kh·iếp của loài lợn ấy nên rất sợ hãi. Còn lão Bốn bao giờ nói thế đều mỉm cười, vì đây là cách cũ nhưng lúc nào cũng hiệu quả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: Lời tạm biệt (kết)