Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Vãn Mộc Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 394: Ai trước ai sau
Nếu không phải miệng nàng bị chặn, chỉ sợ bây giờ lỗ tai của nam nhân này đã bị nàng cắn đứt sờ sờ!
Chương 394: Ai trước ai sau (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trên người nha đầu c·h·ế·t tiệt này vậy mà có châm. Ahh, đau quá!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không ngờ rằng ngươi còn nhỏ mà lòng dạ ngược lại không nhỏ, ha ha, cho dù ngươi có linh sủng thì sao? Bây giờ còn không phải rơi vào tay bọn ta, mặc bọn ta muốn làm gì thì làm à?”
Bây giờ không thể xuất hiện được, đối phương là cao thủ tử cấp, bất cẩn một cái sẽ lấy mạng của sủng vật bọn nó!
Linh Diên nhìn một đám đại nam nhân đông nghẹt, cảm thấy mắt tối sầm lại, muốn ngất đi.
Đột nhiên một nam nhân có cái miệng hôi thối hưng phấn xoa xoa tay, quỳ rạp dưới đất, tiến tới trước mặt Linh Diên. Lúc hắn ta định áp cái mặt dầu bóng lưỡng của mình vào gò má non mềm trắng ngần của Linh Diên, đột nhiên nàng nghiêng đầu, dùng sức đụng vào đầu hắn ta.
“Nếu lão đại không có hứng thú, vậy huynh đệ ta sẽ không khách sáo nữa!” Hắn ta không khỏi nhìn về phía trung tâm trận chiến với ánh mắt hèn mọn bỉ ổi.
“Trời ạ, trên người nha đầu này vậy mà mang nhiều thứ linh tinh như vậy! Mau, mau tìm xem còn gì nữa!”
Nước mắt của Linh Diên lập tức rơi xuống, nàng không ngừng gọi chúng về, “Mau, mau trở lại, tất cả các ngươi trở lại cho ta, trở lại!”
Nhưng sáu chùm sáng vừa rồi rõ ràng như vậy, sao có thể tránh khỏi tai mắt của cao thủ tử cấp?
“Đẹp, thực sự quá đẹp, sao có thể đẹp như vậy!”
Tên mặt thẹo ôm gò má, ánh mắt âm trầm ngồi xổm xuống, bỗng dưng nâng cằm của Linh Diên, “Mấy thứ vừa rồi là linh sủng của ngươi sao?”
Lão bát thấy lão đại nhà mình rõ ràng không có ý tiến lên, lại nghe gã nhắc nhở như vậy, nào còn chờ được nữa?
“Ai nha, ngươi ngốc hả, nếu lão đại đã nhường cơ hội cho chúng ta, chúng ta còn có thể chơi c·h·ế·t nàng ta hay sao? Chỉ cần giữ nàng ta còn sống giao cho cung chủ không phải được rồi hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên mặt thẹo liếc mắt đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng, hắn ta lập tức vươn tay nắm lấy cằm nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thay vì bị đám cặn bã các ngươi vấy bẩn, lão nương thà c·h·ế·t còn hơn!”
Ngay sau đó, người thứ hai cũng không biết đụng phải cái gì, “Không biết ta bị cái gì đâm một cái, a, chảy máu rồi. Nữ nhân thối, muốn c·h·ế·t!”
“Chát!”
Đám tên mặt thẹo không hề có ý thương hương tiếc ngọc, thật sự đã kéo quần áo của nàng.
“Muốn c·h·ế·t? Vậy cũng phải chờ mấy ca thoải mái rồi hẵng c·h·ế·t!”
Tin tức bọn họ nhận được về nữ nhân này trừ một cái tên ra thì không còn gì nữa.Vì vậy trước khi tới bọn họ hoàn toàn không biết gì về nàng. Bọn họ cho rằng nha đầu kia thật sự không có linh lực, nhưng bây giờ ngẫm lại đúng là suy đoán ngu không ai bằng. Người có thể bị chủ thượng nhìn trúng, có thể bị tọa chủ cảnh cáo phải cẩn thận, nha đầu kia, rõ ràng không yếu thế như bọn họ thấy.
Linh Diên trừng đôi mắt vằn vện tia máu, phẫn hận căm tức nhìn đám nam nhân đang vây lấy mình, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống.
Nam nhân đứt cánh tay vô cảm nhìn hắn ta một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu ngươi còn không đi, vị trí đầu tiên sẽ để người khác được lợi.”
Linh Diên thấy linh sủng của mình đã trở lại linh hải hết thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vì bọn chúng cưỡng ép chạy ra khiến hơi thở của Linh Diên càng yếu ớt, bây giờ bị tên mặt thẹo nắm như vậy, đau đến mức nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn cứng rắn không phát ra một tiếng nào.
“Ơ, tiểu nha đầu, đến lúc này rồi ngươi đừng nên cậy mạnh nữa. Ngoan, để mấy người bọn ta nếm thử ngon ngọt, đảm bảo khiến ngươi sung sướng.”
“Câm miệng hết cho lão tử, lão tử làm lúc nào còn cần đám các ngươi nói hả?”
Nói xong, không biết hắn ta tìm một miếng vải rách ở đâu ra, chặn miệng Linh Diên.
Nhưng giờ phút này bọn họ hoàn toàn không đặt lời cảnh cáo của Linh Diên trong lòng.
Chỉ cởi một cái áo ngoài, những nam nhân này đã tìm được không dưới mười loại ám khí và ngân châm từ trên người nàng. Một số là do bất cẩn bị đâm mới phát hiện, một số là do cẩn thận kiểm tra phát hiện. Lúc số ám khí này được trải dưới đất, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Linh Diên cũng thay đổi.
“Nữ nhân này, không phải, không phải cung chủ muốn sao?”
Nếu không phải trên mặt những người này còn nóng rát đau đớn khó chịu, bọn họ thật sự sẽ cho rằng mình nhìn thấy ảo giác.
“Lão đại, ngươi là lão đại của bọn ta, ngươi nên lên trước. Hôm nay ngươi để cho mọi người được lợi, có lẽ sẽ không ai nói gì nữa.”
Ánh mắt tên mặt thẹo đột nhiên sắc bén một giây sau, Linh Diên cảm thấy cơ thể chợt lạnh, áo lót sát người đã bị hắn ta xé rách, để lộ áo ngực gợi cảm thoạt nhìn kỳ lạ trong mắt bọn họ, nhưng lại đủ khiến máu huyết bọn họ sôi trào.
“Trời ạ, chỉ nhìn thôi mà ta đã muốn nổ tung rồi, nếu có thể rong ruổi trên người nàng là chuyện sảng khoái cỡ nào?”
Giờ phút này Linh Diên cảm thấy mình thật sự ngu xuẩn vô cùng, tỏ vẻ anh hùng quá mức thì thôi đi, chẳng lẽ còn phải bồi thêm sự trong sạch của mình?
Linh Diên cảm thấy trời cũng sắp sụp xuống, nàng tức giận trừng bọn họ, trong mắt hiện lên sát ý: “Muốn c·h·ế·t!”
“Lão đại, huynh nói thật hả? Thật sự có thể chơi à?”
Lão bát nhìn lão đại chủ động đi tới chuẩn bị xem kịch vui, không khỏi cười nham hiểm tiến lên.
“A A” là Tiểu Băng Dực, Bạch Tra và Hắc Thuần, trời ạ, sao chúng lại xuất hiện hết?
Nàng cắn răng, trong mắt bỗng dưng b*n r* ý lạnh như băng tuyết Thiên Sơn.
Sau khi đau buồn cùng cực, Linh Diên chỉ còn lại tuyệt vọng, bây giờ thấy biểu cảm như sói như hổ của đám người xung quanh, khóe môi nàng lại nở nụ cười quái dị.
Dưới từng tiếng thúc giục, đầu tiên tên mặt thẹo nuốt nước miếng, sau đó si mê vuốt tóc và má Linh Diên, cảm giác mềm mịn kia khiến toàn thân hắn ta như mọc kim, lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đám nam nhân nghe xong đều khó tin ngẩng đầu lên.
Lại một cái tát giáng xuống, lần này vậy mà khiến hai bên mặt của Linh Diên trở nên đối xứng. Dấu tay màu đỏ tươi kia, xương quai xanh gợi cảm lộ ra ngoài, tóc tai lộn xộn, tự nhiên tăng thêm một loại tức giận cuồng dã. Hơn nữa dung nhan tuyệt thế vô song của nàng gần như khiến các nam nhân ở đây nhìn tới ngây người.
Linh Diên nàng tự trách, hối hận, nhưng những kẻ này muốn đụng vào nàng, chỉ sợ vẫn chưa có bản lĩnh đó. Quả nhiên, nam nhân đầu tiên trúng chiêu đột nhiên ôm ngón tay của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nữ nhân này đúng là báu vật trời sinh, khiến người ta rất phấn chấn!”
“Các ngươi dám đụng vào ta, ta sẽ khiến các ngươi c·h·ế·t cũng không biết c·h·ế·t thế nào!”
Các huynh đệ bảy mồm tám lưỡi bàn tán như vậy, cuối cùng không kìm được nữa. Bọn họ xoa xoa bàn tay, nở nụ cười d*m đ*ng, vô cùng kích động đi tới chỗ Linh Diên.
“Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không phải là hời cho đám d·â·m thú kia hay sao? Ha ha, vậy các ngươi qua đi, đờ ra đó làm gì?”
Hắc Thuần cảm nhận được sự tuyệt vọng của Linh Diên, nghĩ rằng nếu ở tiếp nữa chẳng những không giúp được chủ tử, chỉ sợ cũng dính độc thủ. Nó ra lệnh một tiếng, tất cả linh sủng trong nháy mắt biến mất không thấy.
“Đệch, ngực nha đầu này lại to như vậy. Trời ạ, thứ tròn vo này là gì? Không phải nữ nhân đều mặc yếm hả? Đây là cái gì, trông thật là đẹp mắt, hoàn toàn tôn lên đường cong của nàng, đẹp quá, đẹp đến mức khiến ta vỡ cả mạch máu!”
Linh Diên bị cái tát này đánh tới hơi chóng mặt, đến khi nàng hoàn hồn, áo ngoài đã bị bọn họ cởi bỏ.
Nàng vậy mà có linh sủng, thế sao bọn họ lại không tra ra được chút linh lực nào?
Hắn ta lập tức tát lên gò má mềm mại của Linh Diên, trong nháy mắt, trên gương mặt trắng ngần lập tức xuất hiện năm dấu tay.
Sau khi cởi bỏ quần áo màu đen lộ ra áo lót màu trắng, bây giờ còn chưa phải mùa đông khắc nghiệt, tất nhiên Linh Diên không mặc dày như vậy. Không ngờ rằng lúc này lại để đám rác rưởi này được hời. Mắt thấy bàn tay hạ lưu của bọn họ v**t v* trên người nàng, cả đám nuốt nước miếng, ánh mắt d·â·m tà nhìn chằm chằm nàng, sờ mó nàng.
“Lão đại, huynh còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên đi, các huynh đệ không chờ nổi nữa rồi!”
“Cung chủ muốn là mạng của nàng ta, không nói là muốn c* th* s*ch s* của nàng ta đúng không?”
Đám d·â·m thú kia đã sớm dồn sức chuẩn bị, chờ tới nóng nảy bất an. Nếu không phải quá nhiều thú vật, chen tới chen lui không có con nào ra tay trước, chỉ sợ bây giờ Linh Diên đã c·h·ế·t rồi. Không ngờ rằng trì hoãn như vậy, đám d·â·m thú đáng thương kia đã không còn cơ hội nữa. D·â·m thú có lợi hại hơn nữa cũng là do con người biến dị mà thành. Mặc dù những người này là người bình thường nhưng bọn họ đều là cao thủ, bọn chúng đánh không lại!
Con ngươi của tên mặt thẹo đảo một vòng là gã biết hắn ta muốn làm gì rồi, vì vậy gã còn đặc biệt tốt bụng nói với người đứng bên cạnh.
Dưới cơn tức giận, Linh Diên vậy mà thực sự cắn lưỡi.
Cuối cùng là mình quá tự tin sao?
Vốn dĩ số ám khí hiếm thấy trên người Linh Diên đã khiến bọn họ hít vào một hơi rồi, nhưng có thể dưới mí mắt bọn họ đánh lén như vậy, há lại là hạng bình thường?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một luồng sáng bỗng dưng hiện lên như tia chớp. Tên mặt thẹo kêu thảm một tiếng, ôm tay mình, chật vật ngã lăn ra đất.
“Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý, muốn thoái mái hầu hạ bọn ca ca?”
Giọng nói của tên mặt thẹo khiến trong lòng bọn họ sốt ruột, đồng thời không quên run rẩy vươn tay về phía thắt lưng của Linh Diên. Linh Diên phát hiện động tác của bọn họ, trái tim thoáng cái treo lơ lửng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.