Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Vãn Mộc Tình
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 357: Ước hẹn một năm
Người áo xanh không thể để người áo trắng vứt mình lại như thế, lập tức gọi ám vệ xung quanh: “Các ngươi mù hả? Tất cả đều vây đánh một mình gia, không thấy chỗ đó còn một người sao?”
“Đại ca, đại ca ruột của ta ơi, có ai nói móc đệ đệ của mình như huynh hả? Nếu không phải ta tẩu hỏa nhập ma thụt lùi mấy cấp thì đến mức bị đánh như vậy hả?”
Đệch, hôm nay nhất định là ra ngoài mà quên xem ngày rồi, nam nhân này bị k*ch th*ch như vậy, nếu tiếp tục đánh thì hắn ta còn giữ được mạng sao?
Người áo trắng thăm dò một cái, không khỏi cười châm biếm: “Vệ Giới, với thân thủ đó của ngươi mà còn muốn bảo vệ muội ấy sao?”
Một người là giáo chủ Minh Tâm giáo, người còn lại là…
“Các ngươi vẫn nên quan tâm bản thân trước đi!”
“Ta là người thân của muội ấy, viên thuốc này có thể giúp muội ấy củng cố đan điền giả c·h·ế·t một năm. Trạng thái muội ấy bây giờ thế nào, các ngươi rõ hơn ta, nếu không thể củng cố nền tảng, muội ấy có thể đi bất kỳ lúc nào…”
Chương 357: Ước hẹn một năm
Nam nhân áo trắng bỗng dưng xuất chưởng, Vệ Giới còn chưa kịp phản ứng đã bị loại lực lượng hủy thiên diệt địa kia đánh bay ra ngoài.
Trên dung nhan như ngọc của người áo trắng lại tràn đầy lạnh lùng: “Ngươi còn chưa có tư cách biết đâu.”
So với sự thoải mái nhẹ nhàng của người áo trắng, bên phía Vệ Giới cũng càng đánh càng sung sướng, càng đánh tâm trạng càng dễ chịu, máu huyết cả người đều sôi trào, hai mắt đỏ ngầu, người áo xanh nhìn thấy mà giật mình.
Ống tay áo màu trắng chỉ tùy ý hất lên, một cơn gió mạnh mẽ chợt đập về phía gò má của những người xung quanh.
Làn da còn trắng hơn nữ nhân mấy phần, mặt mày dịu dàng, đôi mắt trong veo thấy đáy như nước suối, một bộ áo trắng đơn giản càng khiến hắn cao quý trang nhã, xuất trần thoát tục. Đặc biệt dung mạo của hắn giống với dung mạo bên dưới làn da đen của chủ nhân ít nhất tám phần. Nhìn từ gương mặt, xem ra không có uy h**p gì với chủ nhân.
“Ha… vậy để bổn vương xem thử cuối cùng thế nào là không đủ tư cách!”
Linh Diên?
“Tại sao phải chờ thêm một năm?”
Công tử áo trắng vừa xuất hiện trên mái nhà, người áo xanh liền biết chuyện kia đã hoàn thành. Nào ngờ tên điên Vệ Giới này lại quấn chặt lấy hắn ta như cự mãng, trong lúc nhất thời không thể tránh thoát, điều này khiến hắn ta vô cùng uất nghẹn.
Nam nhân cười tự tin, cơ thể không cứng lại, chỉ có lạnh buốt, hắn không tin Vệ Giới lại ngu xuẩn đem chôn Diên Nhi như vậy.
Hai sủng vật nghe xong bỗng dưng mở to hai mắt nhìn: “Sao ngươi biết?”
Vệ Giới vừa nhớ tới Linh Diên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, chẳng quan tâm hơn thua với người này, lập tức muốn xông lên lầu. Nhưng sao người áo trắng có thể để hắn bỏ chạy vào lúc này được? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bởi vì hiện tại muội ấy vẫn chưa thể trở về, trở về sẽ càng nguy hiểm hơn, ở lại đây ngược lại tốt hơn.”
Sự kiêu ngạo của người áo trắng lập tức k*ch th*ch người áo xanh, trên gương mặt anh tuấn quyến rũ của hắn ta tràn đầy phỉ nhổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay lập tức khi Vệ Giới ra tay với bọn họ, hắn xoay người xông lên, lập tức đánh về phía Vệ Giới.
Đến nỗi hắn ta kêu trên trong lòng, nếu không phải ở đại lục Tứ Phương thực lực của hắn ta bị hạn chế, lần trước lại tẩu hỏa nhập ma dẫn đến việc thụt lùi hai cấp, hắn ta sẽ bị động như vậy hả?
Vệ Giới nhạy bén bắt được chữ mấu chốt này: “Các ngươi tới vì Linh Diên?”
Vị gia này, bọn ta còn chưa bắt đầu đánh đâu!
Nam nhân thấy hai sủng vật không ngăn cản mình nữa mới đút dược hoàn cho Linh Diên. Sau khi Linh Diên ăn dược hoàn xong, bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng hai sủng vật lại cảm giác được rõ ràng tất cả khí tức quanh người nàng đều tụ về phía đan điền, hoàn toàn chứng minh những gì nam nhân vừa nói.
“Các ngươi là ai?” Sau khi Vệ Giới cảm giác được đối phương không có sát ý mà chỉ có khiêu khích, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
Còn nữa, nam nhân này xuất hiện lúc nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã ở đây?
Nhưng có thể ép hắn ra tay, quả thực xem như nhân tài kiệt xuất ở đại lục Tứ Phương rồi.
Có thể hắn ta đối khó với Vệ Giới rất khó khăn, nhưng đối phó với đám Hắc Lân vệ chỉ được xem như xuất sắc ở đại lục Tứ Phương này thì thật sự quá đơn giản.
“Vì bảo vệ Diên Nhi, bọn ngươi đã mệt thành như vậy, thật là có lỗi. Chờ các ngươi đến Long đế quốc, bọn ta sẽ nghĩ cách đền bù cho các ngươi.”
Người áo trắng:…
“Chủ nhân và bọn ta là một thể, đây là chuyện bọn ta phải làm, ngươi không cần để ý.”
“Nếu không phải đệ chỉ lo sung sướng chơi bời sẽ tẩu hỏa nhập ma hả? Đáng đời!”
Đặc biệt người áo xanh không ngờ rằng thực lực của Vệ Giới đã xuất chúng đến mức này, ban đầu còn vênh váo tự đắc tới khiêu khích người ta, cuối cùng lại bị hắn hành hạ tới liên tục bại lui một cách chán chường, đúng là ném mặt mũi tới nhà bà ngoại rồi.
Hắc Lân vệ:…
Nhưng hắn thật sự là người thân của chủ tử sao? Không phải nàng không có người thân hả?
“Vương gia cẩn thận.”
Nam nhân cười ấm áp với hai sủng vật: “Muội ấy luôn ở dưới mí mắt bọn ta, chỉ có điều bây giờ quá nhỏ bé và yếu ớt, bọn ta buộc phải buông tay để muội ấy trưởng thành. Không ngờ rằng muội ấy lại liều mạng ngoài dự đoán của mọi người như vậy.”
Công tử áo trắng thoáng sững sờ, vậy mà lại cảm thấy tên nhãi không đáng tin này nói cũng hơi có lý.
Người áo trắng không để ý tới hắn ta, nếu những người này bị hắn ta đưa tới cửa khiêu khích mình, vậy đừng trách hắn lòng dạ độc ác.
Dưới sự xúi giục của người áo xanh, người áo trắng lập tức bị ám vệ phát hiện, bọn họ tức khắc bao vây hắn.
Người áo trắng lười biếng liếc Hắc Lân vệ vây quanh: “Chỉ dựa vào các ngươi cũng xứng để bổn công tử ra tay sao?”
Tất cả mọi người không ngờ rằng người này nói ra tay là ra tay, vừa ra tay thực lực đã mạnh như vậy, cả đám nhất thời sợ tới mức ngửa ra sau, nhảy về phía sau, vì đang ở trên nóc nhà nên có vài người trực tiếp ngã xuống dưới.
Muội ấy?
Vệ Giới đang rất cần phát tiết, lúc này người áo xanh đưa tới cửa không phải là muốn bị đánh hay sao?
Người áo xanh thấy đám Hắc Lân vệ này không đặt mình vào mắt, còn rảnh rỗi đi nhắc nhở Vệ Giới thì lập tức mặt mày tối sầm.
Nam nhân này có phải quá anh tuấn rồi không?
Nam nhân áo trắng thấy chúng nó vẫn không hạ thấp cảnh giác với mình thì có chút dở khóc dở cười giải thích một câu.
“Xin công tử yên tâm, cho dù vì bản thân, bọn ta cũng sẽ dốc hết sức lực bảo vệ chủ tử.”
“Thân thế của muội ấy rất phức tạp, bây giờ không thích hợp nói quá nhiều, kính xin hai vị tin tưởng ta.”
Thực lực như vậy tất nhiên đến từ Long đế quốc, đại lục Tứ Phương tuyệt đối không có được.
Công tử áo trắng không nói gì nữa, nháy mắt hai sủng vật đồng thời biến mất trên ngực Linh Diên, hắn nhìn xoáy vào Linh Diên nằm đó như người c·h·ế·t, sâu xa nói: “Nha đầu, chờ một năm sau bọn ta sẽ tới đón muội.”
“Tài nghệ không bằng người, đệ còn mặt mũi nhắc tới.”
Nói đến câu cuối cùng, Hắc Thuần và Bạch Tra không nghe ra ý cười trong lời nói của hắn nữa. Đôi mắt hắn rõ ràng như đang cười, nhưng lời nói ra lại mang theo rét lạnh khiến người ta rùng mình. Thực lực của nam nhân này rất kh*ng b*, cho dù là Vệ Giới đứng trước mặt hắn cũng chưa chắc là đối thủ.
Thực lực của Vệ Giới bùng nổ, quanh người thoáng chốc ngưng tụ huyền khí màu xanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người áo xanh thừa dịp Vệ Giới phân tâm nhìn người áo trắng, bỗng dưng nghiêng người lùi về bên cạnh người áo trắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng bọn họ đều cho rằng chủ tử đã c·h·ế·t, lỡ như hắn chôn chủ tử thì sao?”
“Không đâu, hắn sẽ không làm vậy.”
Nam nhân chỉ phóng ra một chút huyền khí đã ép hắn từng bước khó đi, thực lực thế này, chẳng lẽ chính là thực lực chân chính của Long đế quốc?
Linh Diên có quan hệ với người mạnh như vậy từ bao giờ?
Nói tới nói lui đều là do hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của Vệ Giới. Làm sao hắn ta cũng không ngờ rằng thực lực của thằng nhãi này lại b**n th** tới mức này, thảo nào quái vật Hồng Tà kia lại c·h·ế·t trong tay hắn.
Không biết có phải ôm tâm tư báo thù cho Linh Diên hay không, người nào đó đã lâu chưa đại khai sát giới không mượn bất kỳ ngoại lực gì, chỉ dựa vào một đôi ống tay áo đã đánh Hắc Lân vệ mà Vệ Giới tự hào nhất tới tơi bời.
Thanh giai đó, ở đại lục Tứ Phương có cấm chế, hắn vậy mà tu luyện tới thực lực thanh giai, đây là thiên phú b**n th** gì hả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phì, huynh có thể đứng đắn một chút không, không thấy ta sắp bị đánh tới nội thương rồi hả? Tên này điên rồi, điên rồi!”
Nam nhân thấy hai sủng vật triệt để buông bỏ đề phòng với mình thì kiểm tra trạng thái của bọn nó, trong mắt lộ rõ vẻ thương tiếc.
Tuy rằng đại lục Tứ Phương cũng có người cố ý ẩn giấu thực lực, thu liễm không thể hiện ra như hắn, nhưng hiển nhiên những người đó đều không tới tử cấp. Nhưng huyền khí tử cấp do người này phát ra lại thuần khiết như vậy, linh khí mỏng manh ở đại lục Tứ Phương căn bản không thể đạt tới.
Xin hỏi đây là đệ đệ ruột của hắn hả? Hắn có thể nhét thứ bội bạc này về bụng mẹ lại không?
“Người đời này ngươi sẽ phải kiêng kỵ. Vệ Giới, ngươi phải trả một cái giá nên có cho tất cả hành động của mình hôm nay!”
“Đệch, ca, đánh người không đánh vào mặt, sao huynh lại nhắc tới chuyện này hả? Nguy rồi, tên điên kia đến rồi. Ca, huynh mau đấu với hắn đi. Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối đầu với người nọ, lúc này không tìm hiểu rõ thực lực của hắn thì làm sao biết người biết ta?”
“Ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai?”
“Kính xin nhị vị nghĩ cách giữ tính mạng của đứa nhỏ này trong một năm sau.”
“Lão đại, huynh đánh với hắn đi. Mẹ nó, mệt c·h·ế·t ta rồi, còn đánh như vậy nữa ta sẽ không toàn mạng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.