Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 215: 215: Chữ Giản Thể Hay Chữ Phồn Thể

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 215: 215: Chữ Giản Thể Hay Chữ Phồn Thể


Trời cũng tối rồi, có phải ngươi nên hành động rồi không?”

Ly Diên cầm bản kế hoạch lên xem, “a” một tiếng, nhìn về phía Công Tử Diễn với vẻ đầy hối lỗi: “A, xin lỗi xin lỗi.

Đại khái là thấy hắn ngây ra, Ly Diên liền nhìn hắn với vẻ kỳ lạ: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Nàng chìm đắm trong đồ ăn ngon, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Công Tử Diễn nhìn về phía nàng đã hoàn toàn thay đổi không biết từ lúc nào.

Ly Diên ngượng ngùng cười, nhưng lại không ngăn được sự mê hoặc của đồ ăn ngon, nhìn chăm chăm vào hắn: “Cái đó, ngươi xem, nhiều như vậy, chắc chắn ngươi không ăn hết được mà.

“Đừng nhỏ nhen vậy mà.” Ly Diên không từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ.

Lẽ nào sở dĩ nàng có được năng lực hồi phụ như vậy là vì có người thay nàng chia sẻ đau đớn này ư?

Thấy nàng, hắn không khỏi trêu chọc: “Ngươi cố ý có phải không?”

Qua một đêm nghỉ xả hơi, đầu óc Ly Diên cũng dần trở nên tỉnh táo rõ ràng hơn.

Khi nàng nhìn rõ màu sắc đồ ăn trên bàn, đôi mắt suýt chút nữa đã trợn trừng lên: “Ôi má, lươn nướng, thịt bò, lẩu, còn có cơm cuộn rong biển nữa.

Hắc Thuần không phải lần đầu nghe nói, tất nhiên cũng sẽ nghiêm túc trong phương diện này: “Như vậy thì coi như không có gì đi.

“Bên ngoài mưa rồi.

Nếu đã là vì tốt cho người, vậy chúng ta tự nhiên phải tuân theo.

Vậy thì càng không thể liên quan gì đến nàng.

Trên thực tế, trừ cảm giác đau ra, hắn không hề chịu bất cứ tổn thương nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đầu bếp nhà ngươi cũng xem như đáng tin đấy.”

Chương 215: 215: Chữ Giản Thể Hay Chữ Phồn Thể

Nếu nữ tử này tới thì nơi này của hắn không phải là náo nhiệt đâu, mà là ồn ào.

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị Hắc Thuần bác bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như muốn bù đắp cho những đau đớn mà mấy năm qua hắn đã phải chịu đựng vì nàng…

Ăn một mình chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lươn này của ngươi lấy từ đâu ra đấy? Còn mì ăn liền này nữa, ở đâu ra vậy?”

Hắc Thuần ngáp một cái đầy tao nhã, cũng chui vào đan điền của Ly Diên.

Này, thành chủ đại nhân.

Bất tri bất giác, trời đã tối rồi.

“Hôm nay ta đến đây là đúng rồi.

Khi Ly Diên đến Minh Nguyệt sơn trang, Công Tử Diễn đang ăn bữa trưa.

Này, giao cho ta trước khi trời tối, có vấn đề gì không?”

Nếu lạnh hơn chút nữa là có tuyết rơi luôn đấy.”

Vì có ràng buộc nên khi nàng viết kế hoạch điều trị trên sách, nhìn có vẻ nghiêm túc lạ thường.

Xem ra, về vấn đề quan hệ giữa bọn họ, bắt buộc phải đi sâu vào điều tra một phen rồi.

Ở hiện đại, giữa trẻ sinh đôi có tâm linh cảm ứng cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Nhưng bất kể là nàng hay Công Tử Diễn cũng hoàn toàn là quan hệ xa đến nỗi tám cây sào cũng không với tới.

Bạch Tra chưa quên trách nhiệm của mình, liền gật gật đầu rồi hóa thành một luồng sáng trắng, biến mất trước song cửa.

Ly Diên ngủ một giấc, ngủ thẳng đến trưa mới rời giường.

Đừng hỏi ta vì sao, vì ta cũng không biết.

“Này, cái này là đơn thuốc, ngươi giúp ta chuẩn bị đi.”

Tuy không chính tông được như ở hiện đại, nhưng đối với thời cổ đại thiếu thốn tài nguyên mà nói, có thể làm ra được hương vị thế này, quả thực là rất không tồi rồi.

Nghe Hắc Thuần giải thích như vậy, Ly Diên liền im lặng.

Khi thịt lươn ngoài giòn trong mềm tràn ngập trong khoang miệng, Ly Diên thỏa mãn đến mức híp mắt lại, gật gật đầu vẻ tán thưởng: “Không tồi.

Nhìn đồ ăn đầy bàn, nàng không khỏi cảm thán: “Ôi cha mẹ ơi, một mình ngươi ăn một bàn lớn như vậy, ngươi ăn hết được không?”

Bạch Tra luôn ghi nhớ lời dặn dò của ngân long khi trước, đó là vấn đề mang tính nguyên tắc, có thế nào cũng không thể thỏa hiệp.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến ký ức ngày xưa, Công Tử Diễn vẫn không nhịn được mà hoảng loạn.

Dứt lời, Ly Diên tiện tay ném bản kế hoạch sang cho hắn.

“Kế hoạch chữa trị của ngươi, ta đã làm xong rồi.

Bất Dạ thành cũng vì vậy mà thoáng chốc đã khôi phục lại sức sống ngày xưa.

Công Tử Diễn nhận lấy, lại bị kiểu chữ quen thuộc bên trên làm cho kinh hãi.

Thậm trí, có khả năng hắn đến từ Long đế quốc.

Cũng may trong nhẫn chứa đồ mà lão gia cho nàng đã có chuẩn bị không ít quần áo mùa đông.

“Người đâu, thêm một bộ bát đũa nữa.”

Nhìn thấy xong, hắn lập tức quyết định con đường này trở thành đường nối thông Bất Dạ thành với bên ngoài.

“Vậy thì thật cảm ơn ngươi quá!” Đối với sự tín nhiệm này, Ly Diên bày tỏ áp lực thật lớn như núi.

Nàng vốn không chú ý đến thời gian, giờ nghe hắn nói vậy mới bất giác xoa xoa bụng mình: “Đừng nói, đói thật đây này.”

Vì còn có rất nhiều mạng người nằm trong tay Công Tử Diễn, cho nên bên này nói muốn sửa đường, dù trong lòng có không muốn như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám nói thêm gì nhiều.

Có lẽ là vì nàng biết được mối liên quan kỳ diệu giữa hai người bọn họ chăng?

Dù là như vậy, dưới sự dẫn dắt của Bạch Tra, người đi dò đường phía trước cũng đã phát hiện ra một lối đi do nó thức suốt đêm để đào ra, lập tức báo cáo chuyện vui mừng này cho Công Tử Diễn.

Ngươi… ngươi thế này, cả một bàn đều là đồ ăn Hàn Quốc à.”

Sau khi Ly Diên rụt vai thay đồ xong còn không quên hỏi tiến triển bên Bạch Tra, biết được phía Công Tử Diễn đã sắp xếp khai phá con đường mới rồi, nàng cũng thở phào một hơi.

Ly Diên lấy một đơn thuốc từ trong ngực áo ra, đưa cho Nguyệt hộ pháp đứng cách nàng không xa: “Cũng may tờ này không viết sai chữ.

Quá trình tự chữa lành của người cũng là kết quả của quá trình tuần hoàn trong cơ thể người.

Điều khiến Công Tử Diễn kinh ngạc không phải thứ nàng nói là “đồ ăn Hàn Quốc”, mà là tên của những món ăn này: “Ngươi, ngươi lại có thể gọi tên được hết ra à?”

Sau một hồi lâu, nàng đột nhiên nhìn về phía nó: “Cho nên ngươi cũng tán thành chuyện tâm linh cảm ứng này à?’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xì, thần bí vậy sao? Không nói thì không nói thôi.

Còn người, không chỉ trên thân thể có vết thương thật sự mà còn có nội thương nghiêm trọng, nỗi đau tinh thần.

Tình trạng của Công Tử Diễn rõ ràng có khác biệt rõ ràng so với tình trạng của người.

Còn nữa, hắn đã đơn phương phủ nhận khả năng mình có huynh muội, còn nàng, tuy là có, nhưng không thể liên quan gì đến hắn được.

Về điểm này, Công Tử Diễn không giúp được gì cả.

Cho nên khi nàng đưa đơn thuốc ra, Nguyệt hộ pháp không do dự quá nhiều đã liền đáp ứng.

Nghĩ đến cuối cùng, đầu bút của nàng đột nhiên ngừng lại: “Các ngươi nói xem, có khi nào thể chất đặc thù của ta có liên quan đến Công Tử Diễn không?”

“Trước khi chủ nhân vào Long đế quốc, bất kỳ tin tức nào liên quan đến ta, mẫu ta, và cả chủ nhân, ta đều sẽ giữ kín.

Có câu rằng việc có nặng có nhẹ có thong thả có cấp bách, trước mắt mà nói, bất kể là thân thế của nàng hay quan hệ giữa nàng và Công Tử Diễn đều không phải chuyện quan trọng nhất.

Công Tử Diễn lười dây dưa với nàng: “Ngươi có ăn không? Không ăn thì đi đi.”

Có ta ở bên cạnh ngươi không phải là thú vị hơn sao?”

Không nói tới chuyện Ly Diên làm vậy là để chữa bệnh cho Công Tử Diễn, chỉ tính riêng Mặc Ngọc lệnh mà nàng có được đã khiến bát đại hộ pháp ngầm công nhận thân phận của nàng rồi.

Ngươi nói xem.”

Tuy mỗi cá nhân đều cách nhìn khác nhau về sự vật, sự việc, nhưng khía cạnh rõ ràng không thể nghi ngờ này đã phản ánh một đạo lý, chỉ có người có quan hệ huyết thống mới có loại phản ứng đặc thù này.

Sau khi Công Tử Diễn nghe nói liền đội mưa đi tìm hiểu.

Ngươi có muốn xem thử không?”

Hi vọng ngươi cũng có thể giữ kín miệng.

Lúc nào rảnh ta nấu cho ngươi ăn thử xem.”

Vậy sau này ta còn có thể đến đây mỗi ngày không?”

“Ta không cần.” Công Tử Diễn gần như không cần nghĩ đã lựa chọn từ chối.

“Không thể nào.

Ly Diên liếc hắn một cái khinh thường: “Cái gì mà gọi tên ra chứ? Ta còn nấu được ra đó.” Càng không cần nhắc tới chuyện ăn.

Những đau đớn mà hắn phải chịu phần lớn đều đến từ phương diện tinh thần, dù là cùng cảm nhận nhưng cũng là sau khi não cảm ứng được thì mới truyền tới hệ thần kinh.

Ngày hôm sau, trên trời có mưa mùa đông, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy cả người.

Ít nhất thì so với trình độ của nàng là chỉ có hơn chứ không có kém.

Ngươi cứ xem rồi làm là được, ta tin ngươi.”

Ta lại dùng chữ giản thể.

Cho đến nay, năng lực hồi phục mạnh mẽ sau khi trọng thương của nàng vẫn khiến nàng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Nếu ban đầu còn có một chút nghi hoặc thì hiện giờ đã xác định rõ lai lịch của nàng, không còn gì nghi ngờ nữa rồi.

Công Tử Diễn thản nhiên ngẩng đầu: “Ăn mà còn không lấp được cái miệng của ngươi à?”

Cho nên, thể chất của người không có bất cứ liên quan gì đến bản thân hắn hết.

Có thể có được sự tán thành của Hắc Thuần, tâm trạng Ly Diên rất phức tạp, không nói ra được là cảm giác gì.

Nam nam nữ nữ, già già trẻ trẻ đều được sắp xếp công việc ở những mức độ khác nhau.

Khuyên nhủ thất bại, Ly Diên hung hăng nghiến răng, bất đắc dĩ dời lực chú ý lên đồ ăn.

Công Tử Diễn hoàn hồn lại, ném bản kế hoạch trả cho nàng với vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ngươi viết lung tung lộn xộn cái gì thế này?”

Nguyệt hộ pháp nhìn lướt qua một lượt, gật gật đầu: “Không có vấn đề gì, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Công Tử Diễn lại phất phất tay vẻ không có hứng thú gì cả: “Không cần đâu.

Ly Diên không dằn nổi mà nhận lấy bát đũa do người hầu đưa tới, đưa đũa gắp món lươn nướng đến vàng óng: “Ừ, nấu được.

Đây là chuyện ta đã đồng ý với mẫu thân ta, quyết không nuốt lời.

Tuy mưa không lớn, nhưng cũng gây ra rất nhiều bất tiện cho việc mở đường.

Ờ, cái đó, hay là ta đọc ngươi nghe nhé?”

Giữa hai người dù có quan hệ thì cũng chỉ có thể được tính là ràng buộc tinh thần thôi, cũng chính là cái gọi là tâm linh cảm ứng.”

“Ngươi, ngươi còn nấu được ra ư?”

Đến đúng vào giờ ăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi… ngươi chẳng thú vị gì cả.”

Bàn chân nhỏ bé của Hắc Thuần sờ sờ cái cằm của mình, nó gật gật đầu: “Về mặt y học mà nói thì có cách nói như vậy.”

Chuyện quan trọng là bệnh của Công Tử Diễn đã được nàng đặt trong lòng một cách vô cùng thật tâm thật ý.

Nhưng điều kiện tiên quyết là vì tốt cho chủ nhân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa tỉnh dậy, nàng đã bị không khí lạnh làm cho rùng mình: “Shhh, sao lạnh thế?”

Thói quen nhiều năm khiến hắn từ chối sự quấy rầy từ những nhân tố bên ngoài khi đang ăn cơm.

Như vậy, có phải đã gián tiếp cho thấy rõ rằng giữa nàng và Công Tử Diễn có quan hệ như vậy không?

“Ngươi còn lên mặt đấy à?”

Ly Diên cũng không khách khí với hắn, đặt mông ngồi xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 215: 215: Chữ Giản Thể Hay Chữ Phồn Thể