Nghịch Lý Tốc Độ
Tiêu Đường Đông Qua
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Dãy Himalaya và rãnh Mariana
Tối qua Thẩm Khê ngủ lại nhà Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch hơi cúi đầu, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười:“Trên mạng nói một cô gái thành công là khi khiến cho người đàn ông bỏ lỡ mìnhphải hối hận, khiến người đàn ông coi thường mình phải xấu hổ, khiến cho ngườiđàn ông trong tương lai thấy thú vị.”
Nguồn:
“Đại học Q, vẫn chưa tốt nghiệp.”
“Cô xem, chỉ vì không nhớ số điện thoại của tôi mà cô trở nên chật vật nhưvậy. Nếu như cô nhớ rõ nó, cô có thể ở lại sân bay, mượn điện thoại của nhânviên để gọi điện cho tôi, sau đó dùng 10 đồng của mình mua một tách cà phê,thảnh thơi chờ tôi đến đón.”
Trần Mặc Bạch đi đến trước mặt Thẩm Khê, đưa cho cô một chùm chìa khóa: “Cầm lấy.”
Thảo nào trông cô đáng thương như vậy, điện thoại không mang, tiền cũngkhông có nốt. Không hiểu sao Trần Mặc Bạch lại thấy có chút đồng cảm với ThẩmKhê.
“Chưa.”
“Cô thà thiếu chứ không làm ẩu nên chưa từng bỏ lỡ điều gì. Cô là một kỹ sưvề hệ thống treo đầy xuất sắc của F1, 90% đàn ông trên thế giới này chưa chắcđã sánh được với cô. Còn về người đàn ông trong tương lai của cô, tôi chắc chắnrằng anh ta sẽ rất hứng thú với cô.”
“Ừ, cũng đúng.”
“Thực ra… khi lưu số điện thoại của anh tôi không nghĩ tới vào một ngày nàođó nó trở nên rất quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi không để tâm tới nó. Nếucho tôi một cơ hội nữa thì nhất định tôi sẽ nhớ rõ.” Thẩm Khê giơ ngón trỏ vàngón giữa của bàn tay phải lên trời thề cực kỳ nghiêm túc.
“Vậy nên thứ nhất, tôi phải trở về từ nước Mỹ; thứ hai, sau khi kết hôn vớianh ta tôi phải là một người hiền lành, dịu dàng, tốt bụng, chu đáo, lấy giađình là trung tâm, toàn lực giúp đỡ phát triển sự nghiệp của anh ta, giúp chồngdạy con thì mới được điểm số tối đa.” Thẩm Khê trông vẫn rất bình tĩnh, mộtchút cũng không hề tức giận.
“Cô thường ngủ quên luôn trên xe giả lập, cô không nghĩ đến chuyện mình nênđể một chút đồ dùng hàng ngày hay là đồ ngủ linh tinh của mình ở đây sao?”
“Vậy thì cầm đi, lần sau quên điện thoại thì tự vào lấy.”
Trần Mặc Bạch đọc một dãy số, lạnh lẽo hỏi: “Nhớ chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 13: Dãy Himalaya và rãnh Mariana
(Nói lại từ câu “bụng dạ tiểu nhân so lòng quân tử”)
“Tiêu chuẩn của anh khá cao.”
“Hôm nay cô xem mắt thế nào? Đối phương là ai?”
Tâm trạng đang căng cứng của Trần Mặc Bạch hoàn toàn được thả lỏng.
“Tại sao không?”
Thẩm Khê lắc đầu: “Vẫn không nên cầm chìa khóa nhà của một người đàn ông thìhơn. Lần tới tôi sẽ cố gắng về nhà trước 10 giờ.”
“Sau đó anh ta nói tôi bị thần kinh, khuyên tôi nên tìm bác sĩ tâm lý.”
“Trò chuyện thế nào?”
“Ồ, các vị tiến sĩ nói chuyện thật là… thực tế. Sau đó thì sao?”
“Bởi vì tôi bị mất ví.”
“Ăn cơm tối chưa?”
“Cái đó… cái đó…” Thẩm Khê nhìn thấy điện thoại của mình nhưng không dámbước lên vì cô cảm giác được lúc này Trần Mặc Bạch đang tức giận.
Trần Mặc Bạch há miệng th* d*c, anh có cảm giác như mình vừa ăn phải ruồi.
“Số điện thoại của tôi… đối với cô không phải thứ hữu dụng sao?” Cho dù vẻmặt của Trần Mặc Bạch không hề hung dữ nhưng từ giọng điệu của anh, Thẩm Khê cũng biết được anh đang tức giận.
“Cô không nhớ sao?” Trần Mặc Bạch nheo đôi mắt “Có người từng nói với tôi kỹsư Thẩm đã nhìn qua cái gì là sẽ không bao giờ quên.”
“Ồ.” Thẩm Khê cúi đầu.
“Anh ta nói tôi đã 28 tuổi, không còn ở độ tuổi tốt nhất để sinh con cũngkhông phải là con một nên chấm tôi 60 điểm.”
wiki
“Vậy tại sao lúc quay về cô không đến công ty mà lại chạy đến nhà của tôi?”
“Tôi trả lời tôi đã đọc luận văn và thành quả nghiên cứu của anh ta. Tronglĩnh vực nghiên cứu khoa học mà nói thì tôi đang ở trên đỉnh Himalaya còn anhta đang dưới rãnh Mariana. Từ sự tiến bộ của nhân loại và trách nhiệm xã hội mànói thì giá trị xã hội tôi tạo ra nhiều hơn anh ta. Nếu tôi gả cho anh ta thìsẽ không yêu cầu cao như vậy đâu, chỉ cần anh ta không cản trở sự nghiệp nghiêncứu của tôi là được.”
Trần Mặc Bạch đỡ trán: “Tiến sĩ Thẩm, mong cô nhớ rõ, Trung Quốc rất đông dân,ở những nơi như tàu điện ngầm, trung tâm mua sắm, xe bus thì cô hãy đeo balo lênphía trước.”
(Cho bạn nào chưa hiểu thì Trần Mặc Bạch là một loại “tiêu chuẩn”, và “tiêu chuẩn” này rất đẹp trai nên mới cao)
Tuy đây chỉ là câu trần thuật của Thẩm Khê nhưng đối với Trần Mặc Bạch thìchẳng khác nào một lời khen ngợi.
“Anh sẽ đến đón tôi sao?” Thẩm Khê nghiêng đầu hỏi.
Dãy Himalaya là mộtdãy núiởchâu Á, phân chiatiểu lục địa Ấn Độkhỏicao nguyên Tây Tạng.Himalaya là dãy núi cao nhấtTrái Đấtvà là nơi của 14đỉnh núicao nhất thế giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh ta nói thảo nào tôi bị “ế” rồi nhắn một cái tin rất dài cho mẹ tôi, anhta nói con gái cần phải xuất sắc như thế làm gì, đàn ông so sánh thấy khôngbằng nhất định sẽ chạy hết, đọc xong mẹ tôi liền khóc.” Thẩm Khê ngẩng đầu,buồn rầu chưa đến 2 giây rồi tiếp tục và cơm.
“Sau giờ tan làm tôi luôn đi với cô, cô có bao giờ thấy tôi gọi điện cho mộtcô gái khác nói tôi đang bận, hủy hẹn đi không?”
“Tôi để đồ gì ở đây cơ?” Thẩm Khê hỏi.
“Đại học nào?”
“Nếu tôi là 10 điểm thì cô chấm anh ta mấy điểm?”
“Ơ? Sao anh biết?” Thẩm Khê kinh ngạc nhìn Trần Mặc Bạch.
“Ừ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gân xanh trên trán Trần Mặc Bạch như sắp nứt ra. Khi đưa chìa khóa nhà choThẩm Khê, anh không hề có một suy nghĩ kỳ quái gì, thậm chí còn chưa nghĩ đếnviệc mầm đậu này sẽ phản ứng thế nào, không ngờ cô lại “bụng dạ mầm đậu so lòng quân tử”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi nói… tôi chưa thể có con vào lúc này với anh ta được.”
“Là một tiến sĩ.”
“Anh ta lại hỏi tôi có phải con một không, tôi nói không phải. Sau đó anh tanói quá đáng tiếc, anh ta hy vọng tôi là con một vì theo chính sách hiện naythì tôi sẽ được sinh hai con.”
“Ồ… vậy làm thế nào để nâng cao điểm số?” Trần Mặc Bạch che miệng, anh thựcsự rất muốn cười.
“Quân tử thì thản nhiên, kẻ tiểu nhân thường lo lắng, cô là tiểu nhân sao?”
“Đây là chìa khóa nhà của tôi. Sau này để quên đồ gì ở đây, điệnthoại hay ví tiền hoặc cô muốn để đồ gì ở đây thì cũng có thể tự mình vào.”
“Ừm…” Thẩm Khê gật gật đầu, Trần Mặc Bạch đã cho cô thước đo để cô có thểđánh giá được người đó “Ba điểm.”
“Vì tôi nghĩ anh thấy tôi phiền… vì tôi chiếm dụng quá nhiều thời gian riêngtư của anh. Vốn dĩ anh có thể đi tán gái, đi uống rượu cùng hồ bằng cẩu hữunhưng hiện tại lại phải đi quyết đấu với tôi. Nếu không có tôi, hẳn anh sẽ rấtvui.”
“Tôi vừa ngồi xuống anh ta liền hỏi tôi tốt nghiệp trường gì, ngành nào. Tôitrả lời tôi là tiến sĩ chuyên ngành khí động học của đại học MIT. Anh ta gật đầunói rất hài lòng, nói bằng cấp của tôi có lợi cho việc giáo d·ụ·c con cái sau này.”
“Tôi đi hâm lại cơm.”
“Ha? Ai nói cho cô biết sau giờ tan tầm tôi làm những chuyện đó vậy?” Đuôilông mày của Trần Mặc Bạch chuẩn bị chọc lên trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải, sáng nay tôi vừa ngủ dậy thì hàng xóm gọi điện cho tôi nói mẹtôi bị ngất xỉu vì cao huyết áp, kêu tôi phải trở về ngay lập tức… Vậy nêntôi liền rời khỏi nhà anh, bắt xe đến sân bay, mua vé máy bay xong tôi mới nhớra nên gọi điện cho anh thì phát hiện ra để quên điện thoại ở nhà anh…”
Nhìn thấy Thẩm Khê đặt chìa khóa nhà mình cùng chìa khóa nhà cô chung mộtchỗ, Trần Mặc Bạch cảm thấy lo lắng cả ngày nay cũng không còn khiến mình tứcgiận nữa.
“Nhớ rồi.” Thẩm Khê lập tức đọc lại số điện thoại của Trần Mặc Bạch cho anhnghe.
“Gì vậy?”
“Cho dù không có điện thoại, cô về đến nhà chẳng phải vẫn có thể gọi điệnthoại cho tôi sao?”
“Trông thế nào?”
Trần Mặc Bạch thở dài, nói: “Đây là thủ đoạn mà cha mẹ thường dùng để uyh**p con cái. Nếu mẹ cô thực sự bị ngất xỉu cô đã không trở về nhanh như vậy.”
“Ừm… ừm…” Thẩm Khê ngẩng đầu, dường như cô không biết nên miêu tả diện mạo người này như thế nào.
“Xấu lắm sao?”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Trả lời được lắm.”
“Dung lượng bộ não là có hạn nên tôi phải ưu tiên cho những gì mình thấy hữudụng.” Thẩm Khê trả lời như đây là điều đương nhiên.
“Ngoại trừ Trần tổng và cô Triệu kia thì không có ai.”
“Cô vẫn luôn đeo balo ở đằng sau sao?”
“Vậy nên tôi không trăng hoa như thế, hơn nữa hồ bằng cẩu hữu tôi chỉ có mộtngười, đó là Hách Dương.”
Thẩm Khê lắc lắc đầu: “Không ổn lắm.”
“Trong túi tôi vẫn còn 10 đồng, không đủ bắt xe về đây nhưng vẫn đủ để đitàu điện ngầm về khu chung cư bên cạnh.” Trần Mặc Bạch đột nhiên cảm thấy rấtbiết ơn về hệ thống tàu điện ngầm ở sân bay.
“Không ổn lắm?” Trần Mặc Bạch nở nụ cười. Mặc dù anh biết phần lớn mọi ngườiđều cảm thấy rất khó để nói chuyện với Thẩm Khê nhưng người xem mắt kia cũng là một nhân tài như cô, vậy mà Thẩm Khê lại nói không ổn lắm khiến anh có đôi chút tò mò: “Hai người nói chuyện gì? Bắt đầu từ đâu?”
“Cho nên tôi thật thất bại.” Thẩm Khê không cho rằng sẽ có người đàn ông nàothấy tiếc nuối vì bỏ lỡ mình.
“Ừ, trả lời tốt lắm, sau đó?” Trần Mặc Bạch gật gật đầu.
Trong phòng bếp vẫn còn một cái đầu cá hấp, Trần Mặc Bạch hâm nóng lại bằnglò vi sóng rồi bưng ra. Từ sau bữa trưa vẫn chưa được ăn thêm cái gì vào bụngnên Thẩm Khê không ngừng nuốt nước miếng. Trần Mặc Bạch xới cơm cho cô, Thẩm Khê cúi đầu ăn, đầu cô như sắp dính luôn vào bát cơm.
“Cô trả lời thế nào?”
“Đương nhiên không phải.”
“Là Hách Dương.” Thẩm Khê lập tức khai ra Hách Dương.
“Ừ.”
“Về đến nhà cô phát hiện ra mẹ cô không bị làm sao cả mà là muốn lừa cô vềđể đi xem mắt.” Trần Mặc Bạch nói.
“Cả ngày hôm nay cô đã đi đâu? Đừng nói là cô vẫn luôn chờ trước cửa nhàtôi, chờ tôi về để lấy điện thoại nhé.”
“Không có tiền sao cô đến được đây?” Trần Mặc Bạch bắt đầu lo lắng, chẳng lẽcô ngốc này đi bộ từ sân bay về đây sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không, cô không bị thần kinh. Tuy cả hai cùng là tiến sĩ nhưng bất kể lànăng lực hay tư tưởng thì anh ta đều không so được với cô.”
“Sau đó cô trả lời anh ta thế nào?”
“Balo không đeo phía sau lẽ nào lại đeo phía trước?”
“Tôi không nhớ số điện thoại của anh.” Thẩm Khê trả lời mà không cần suynghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.