Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 811
“Mẹ nuôi tôi là nghệ sĩ piano,” cô nghiêng đầu, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, giọng nói phiêu diêu: “Tôi học đàn với bà từ khi còn rất nhỏ, bản nhạc này cũng là bà dạy tôi...”
Thẩm Dư Hoan gật đầu.
Gió đêm lướt qua rèm cửa, mang theo tiếng ve râm ran từ bên ngoài.
Lời vừa dứt, cô dùng lực đặt ngón tay, đàn lại giai điệu u sầu mà Thẩm Dư Hoan vừa chơi.
Cô ngừng lại một lát, giọng nói thêm vài phần u buồn khó nhận ra: “Đáng tiếc, bà đã qua đời khi tôi học đại học.”
Giọng nói khàn khàn vì rượu, nhưng bất ngờ lại rất dịu dàng.
Ôn Thời Niệm nhích sang một bên, "Cứ đàn tùy hứng đi, nghĩ gì đàn nấy. Âm nhạc hay là âm nhạc không bị gò bó bởi khuôn khổ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô hít sâu một hơi, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm xuống, trong đầu chợt lóe lên vô vàn hình ảnh.
“Đến đây, đến lượt em đó.” Ôn Thời Niệm chỉ vào các phím đàn.
Cô không nhận khăn, khóe môi ngược lại cong lên một nụ cười hơi trẻ con, khẽ hỏi: “Có hay không?”
“Em?” Yêu cầu đột ngột này khiến Thẩm Dư Hoan có chút luống cuống, cô bé theo bản năng muốn rụt tay về: “Em không biết phải đàn gì...”
Cô đưa tay đặt lên phím đàn: "Nếu nghĩ về số phận, thì đâu thể chỉ có nỗi buồn mà thôi..."
Thẩm Dư Hoan lần theo tiếng đàn, khẽ đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ.
Mười ngón tay thon dài của Ôn Thời Niệm đang nhảy múa trên các phím đàn đen trắng, mái tóc cô rủ xuống bên má, đung đưa nhẹ nhàng theo cơ thể, cả người cô chìm trong vầng sáng mờ ảo, như thể cả thế giới chỉ còn lại cô và cây đàn này.
Một giai điệu u sầu tuôn ra, những nốt nhạc như tiếng thở dài thoát ra từ đáy lòng cô, đứt quãng, nhưng lại lôi cuốn đến lạ.
Ôn Thời Niệm chợt bật cười khe khẽ, tiếng cười trong đêm tĩnh mịch càng trở nên rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 811
Một đoạn ngẫu hứng ngắn kết thúc, Ôn Thời Niệm không nói gì ngay mà chỉ lặng lẽ lắng nghe âm cuối tan biến.
Men say dường như không ảnh hưởng đến kỹ thuật của cô, giai điệu tuôn ra từ đầu ngón tay vẫn du dương, tiếng đàn lúc thì như suối chảy róc rách, lúc lại như sóng biển cuộn trào.
Ôn Thời Niệm nghe vậy, ý cười trong mắt càng sâu hơn, cô vươn tay, khẽ gảy một phím đàn, phát ra một âm đơn trong trẻo.
Thẩm Dư Hoan nắm chặt chiếc khăn, các khớp ngón tay trắng bệch.
Cô bé như nhìn thấy một thảo nguyên tuyết hoang vu, lại như nhìn thấy những bông mai lạnh kiên cường nở rộ trên thảo nguyên đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, nghiêng nghiêng rắc lên một góc phòng, chiếu sáng chiếc đàn điện tử mà Giang Tùy đã đặc biệt chọn cho cô bé.
Ghế đàn không lớn, hai người ngồi cạnh nhau, vai gần như chạm vào nhau.
Đến gần cuối, giai điệu đột ngột chuyển mình, tiết tấu nhanh hơn, âm điệu được đẩy cao, một khúc nhạc hùng tráng và đầy sức mạnh tuôn trào từ đầu ngón tay cô.
Một lát sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: "Lúc đàn em nghĩ gì vậy? Sao bản nhạc lại buồn đến thế?"
Ôn Thời Niệm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng khi chạm vào Thẩm Dư Hoan dường như đã tỉnh táo hơn vài phần.
"Em nghĩ về số phận." Thẩm Dư Hoan mở mắt, hàng mi run rẩy: "Số phận trêu ngươi người đời." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Dư Hoan đặt ngón tay lơ lửng trên phím đàn, do dự một lúc.
Cô bé muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy bất kỳ lời an ủi nào cũng quá nhạt nhẽo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Thời Niệm lại không chìm đắm trong cảm xúc đau buồn quá lâu, đột nhiên quay đầu, kéo cổ tay Thẩm Dư Hoan, kéo cô bé cùng ngồi xuống ghế đàn.
Thẩm Dư Hoan nín thở, tựa vào khung cửa lắng nghe say mê.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.