Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: away – xa cách (Góc nhìn của Chu Ôn Yến)
Thỉnh thoảng còn chủ động nhắn tin cho Chu Ôn Yến, ngay cả giọng điệu cũng không còn lạnh nhạt như trước.
Chu Ôn Yến ngồi trên giường gấp, laptop đặt trên đầu gối, đang gấp rút hoàn thành bài tập. Nghe vậy, anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Ca phẫu thuật kéo dài bốn tiếng, sau đó chỉ còn chờ kết quả xét nghiệm mô bệnh học. Chu Ôn Yến xin nghỉ một tuần, luôn túc trực trong bệnh viện chăm sóc cho đến khi vết thương hồi phục kha khá và có kết quả xét nghiệm mới về lại công ty.
Cứ thế, đêm đó trôi qua.
Chu Hãn Ngọc khoác một tấm chăn mỏng, giờ ông kiêng khem đủ thứ, coi như sớm bắt đầu cuộc sống dưỡng sinh: “Chắc chắn rồi, không phải bà đã tra lịch trình của nó sao? Bay qua bay lại bao nhiêu lần, bà nghĩ là vì cái gì?”
Một lúc lâu sau, Chu Ôn Yến đột nhiên nói: “Sẽ không sao đâu, y học bây giờ rất phát triển.”
Chương 89: away – xa cách (Góc nhìn của Chu Ôn Yến)
Anh cầm điện thoại lên xe, tài xế đã đợi sẵn từ trước. Đàm Thanh Vân đang nói về kết quả kiểm tra: “Là do thiếu máu nên ngất xỉu. Tất cả các xét nghiệm đã làm xong, bây giờ phát hiện có một khối u trong ruột non, nhưng chưa xác định là lành hay ác tính, phải đợi phẫu thuật rồi mới sinh thiết được.”
Chu Ôn Yến chăm chú nhìn cô, ngón tay khẽ nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi đặt một nụ hôn nhẹ.
Sự ra đi của cậu con trai út thực sự là cú sốc lớn với ông và Đàm Thanh Vân. Những năm gần đây, họ càng ngày càng cẩn trọng với Chu Ôn Yến, lo lắng anh lại đi sai một bước nào đó.
“Không có gì.”
Sáng hôm sau, viện trưởng và trưởng khoa ngoại tổng quát đến kiểm tra tình trạng của Chu Hãn Ngọc, cẩn thận giải thích mọi tình huống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Hãn Ngọc sa sầm mặt, tiếng gõ bàn phím lạch cạch trong phòng bệnh càng khiến ông bực bội. Nhưng bực một lúc, bỗng dưng lại im lặng.
“Sau khi tốt nghiệp thì về nước đi, công việc đã sắp xếp xong rồi.”
Cuối cùng, bà không ngồi yên nổi nữa, mỗi ngày gọi ba cuộc điện thoại cho Chu Ôn Yến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Động tác gõ bàn phím của Chu Ôn Yến khựng lại, khóe mắt hơi rũ xuống, liếc nhìn Chu Hán Ngọc.
Từ ánh mắt thất vọng của anh, sự day dứt mà bà luôn cất giữ trong lòng chợt dâng đến đỉnh điểm.
Đây là câu an ủi đầu tiên anh nói từ khi đến đây.
Bà sốt ruột nhưng chỉ có thể đợi. Đợi mãi, đợi đến khi xuân về trời đã ấm, vậy mà vẫn chưa thấy động tĩnh nào.
Chu Hãn Ngọc nhìn con trai, nhất thời lại chẳng biết phải nói gì.
Kết quả được xem là tốt nhất trong tình huống xấu nhất: Đó là một khối u trung mô lành tính.
Bên kia im lặng hai giây, rồi anh nói: “Bây giờ có bận không?”
Sắc mặt Chu Hãn Ngọc khó coi, y tá đến thay nước xong, thấy ông có vẻ không ổn, tưởng là tác dụng phụ của thuốc.
Bị ngó lơ thêm một lần nữa, Đàm Thanh Vân đành bất đắc dĩ hỏi Chu Hãn Ngọc:
“Mau chóng tuyên bố với cả thế giới rằng em là của anh đi.”
Trình Tuế Ninh muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm chặt. Giọng nói ấm áp vang bên tai, mang theo hơi thở nóng hổi của anh.
“Em chưa uống thuốc.” Giọng anh trầm thấp, còn xen lẫn chút bất mãn.
“Vậy ra khỏi phòng thí nghiệm, đến dưới gốc cây thứ hai bên đường.”
Sau đó nữa, Đàm Thanh Vân nhìn thấy ảnh giấy chứng nhận kết hôn mà Chu Ôn Yến đăng trên Moments.
Chu Ôn Yến vốn định để cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đến phòng thí nghiệm, nhưng Trình Tuế Ninh không chịu, nói rằng chủ đề nghiên cứu gần đây đang rất căng, không tiện xin nghỉ.
Đàm Thanh Vân hiểu tính Chu Ôn Yến, bà biết chắc chắn không hỏi được gì từ anh, thế nên liền đi tìm Hoàng Thần Úy.
Nhìn thấy Chu Ôn Yến, ông có chút ngạc nhiên. Thực ra, ngoài những thân phận khác, ông vẫn là một người khá truyền thống. Gặp chuyện hoặc lúc yếu ớt, ông không thích để con cái chứng kiến.
Mấy năm ở nước ngoài, Chu Ôn Yến rất ít khi về nhà, cũng hiếm khi nghe điện thoại của Đàm Thanh Vân.
Chu Ôn Yến sững người, dù quan hệ cha con có xa cách đến đâu, lòng anh vẫn chùng xuống: “Con sẽ đặt vé về ngay.”
Giọng y tá vang lên qua hệ thống liên lạc: “Tôi sẽ đến ngay.”
Ông nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân có thể khiến con trai nói ra câu đó, cuối cùng vẫn quy về Chu Tư Thước và cô gái kia.
Trình Tuế Ninh chớp mắt, bị hỏi quá bất ngờ, cô thoáng ngẩn người.
Ở đầu dây bên kia, Trình Tuế Ninh theo phản xạ nhìn về phía gói thuốc đông y trên bàn, dạ dày như tự động dậy lên hương vị vừa đắng vừa chát.
Chu Ôn Yến từ nhỏ đã được gia tộc kỳ vọng, mọi người đều đặt hy vọng lớn lao vào anh. Mấy năm trước, anh có chút lệch hướng, nhưng giờ đã quay lại con đường mà họ sắp đặt cho anh.
Tim Trình Tuế Ninh bỗng nhảy dựng, ánh mắt không hiểu sao lại nhìn lướt qua những người khác trong phòng thí nghiệm.
Sau này, Đàm Thanh Vân có dò hỏi anh, có muốn gặp gỡ cô gái nào khác không, nhưng anh thậm chí còn chẳng thèm đáp lại. Bà không dám chắc, suốt quãng thời gian Chu Hãn Ngọc tạm lui về ở ẩn, dù Chu Ôn Yến không ở trong nước nhưng quyền lực trong nhà họ Chu vẫn âm thầm nghiêng về phía anh.
Chu Ôn Yến mím môi: “Bao giờ phẫu thuật?”
Biểu cảm của anh như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười khiến Chu Hãn Ngọc thấy khó chịu.
Chu Ôn Yến không quay lại lớp nữa, trực tiếp về căn hộ lấy hộ chiếu rồi lao thẳng đến sân bay.
Chu Ôn Yến ngước mắt nhìn ông: “Bố nói xem?”
Bà không hề bất ngờ khi Chu Ôn Yến và Trình Tuế Ninh đăng ký kết hôn. Từ sau khi anh trở về, bà đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.
Anh hỏi: “Đã uống thuốc chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì không làm người nhà họ Chu nữa.”
Đàm Thanh Vân vô cùng lo lắng về kết quả cuộc phẫu thuật, giữa chừng, Chu Ôn Yến ra ngoài một chuyến, lúc quay lại đưa cho bà một ly latte nóng.
Anh liếc nhìn giảng viên, nói về tình huống đặc biệt rồi rời khỏi lớp.
Hôm đó, anh vẫn đang trong lớp thì điện thoại từ Đàm Thanh Vân liên tục réo gấp. Anh nhíu mày, thời điểm này ở trong nước là nửa đêm, bình thường bà sẽ không gọi vào giờ này.
Bà đem bức ảnh cho Chu Hãn Ngọc xem, bỗng chốc sốt ruột hẳn lên: “Chúng ta có phải nên bắt đầu chuẩn bị không? Giờ trời lạnh thế này, chi bằng đợi đến khi thời tiết ấm áp hơn hãy tổ chức hôn lễ. Ông thấy nên làm theo kiểu Tây hay kiểu Trung? Giờ tôi thấy đám cưới trên đảo cũng đang thịnh hành đấy, hay bảo A Yến tổ chức kiểu đó đi, giới trẻ chắc chắn sẽ thích.”
Anh buông cô ra, nhìn cô chăm chú. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, toàn bộ đều là sự hoài nghi đối với cô.
“Ông nói xem, con trai ông có khi nào vẫn còn thích cô gái đó không?”
Trình Tuế Ninh im lặng, ánh mắt dời sang cửa sổ xe, nhìn khoảng trống trên bãi đỗ. Hóa ra, anh hôn cô chỉ để kiểm tra xem cô có uống thuốc chưa sao?
Anh mím môi, rồi từ ghế sau lấy ra một hộp giữ nhiệt: “Tuyết nhĩ chưng đường phèn với táo đỏ.”
Từ sân bay đến bệnh viện, Chu Hãn Ngọc trông không khác thường ngày là mấy, chỉ có sắc mặt nhợt nhạt hơn.
Chu Ôn Yến chen chúc trên chiếc giường nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân, thực ra cả đêm không ngủ được.
Chu Ôn Yến rà soát lại tài liệu trong máy, mở email, chọn một trong những liên hệ gần đây, tải tập tin lên rồi gửi đi. Đợi đến khi dòng chữ ‘Gửi thành công’ hiện ra, anh gập laptop lại.
Đàm Thanh Vân mím môi, sắc mặt hơi khó coi, nhưng trái lại, Chu Hãn Ngọc lại nhẹ giọng khuyên bà: “Thôi đi, nó chịu thích một người đã là chuyện hiếm có. Từ nhỏ đến lớn, bà đã từng thấy nó để tâm đến ai hay chuyện gì như thế chưa?”
“Sáng ngày kia.”
Ông cũng mất ngủ cả đêm qua, trăn trở về câu nói của Chu Ôn Yến: Không làm người nhà họ Chu.
“Con biết rồi.”
“Con học luật, chẳng lẽ chỉ muốn làm một luật sư thôi sao?” Chu Hãn Ngọc cười khẩy, “Người nhà họ Chu không thể tầm thường như thế được.”
Thái độ thờ ơ của anh khiến cơn giận trong lòng Chu Hãn Ngọc càng bùng lên mạnh mẽ.
Chu Hãn Ngọc suy nghĩ một lát rồi giục bà: “Gọi điện hỏi xem hai đứa định tổ chức hôn lễ khi nào đi. Nhà chúng ta chưa cưới thì chưa làm hôn lễ, không có thói quen này.”
Chu Hãn Ngọc cảm thấy không thoải mái, ngay cả khi Chu Ôn Yến còn nhỏ, hai cha con cũng hiếm khi ngủ cùng một phòng.
Chu Ôn Yến khẽ hừ một tiếng, dịu dàng xoa đầu cô, khóe môi vẽ lên nụ cười hờ hững.
Dù bác sĩ đã nói vậy, nhưng trong lòng Chu Hãn Ngọc vẫn vô thức nghĩ đến trường hợp xấu nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh chớp mắt, ánh lên vẻ bất ngờ: “Anh chu đáo quá vậy?”
Ngày Chu Hãn Ngọc phẫu thuật, Chu Ôn Yến và Đàm Thanh Vân chờ bên ngoài phòng mổ.
Nhưng anh nhanh quá, đến khi cô kịp phản ứng thì đầu lưỡi đã bị anh quấn lấy.
Chu Hãn Ngọc thở dài trong lòng, ánh mắt vô thức lại hướng về con trai mình.
“Bố không cần người chăm.” Ông lên tiếng đuổi người.
Bà giấu chuyện này rất lâu, mãi cho đến ngày Chu Ôn Yến hỏi bà.
Có lẽ chính vì trải qua chuyện này, khoảng thời gian nửa năm dưỡng bệnh ở nhà đã khiến ông thay đổi rất nhiều.
(*) Đàm Thanh Vân có thể đang nhắc đến chuyện Trình Tuế Ninh bị giảng viên hướng dẫn bỏ lại, có thể đọc chương 96 để rõ chi tiết hơn.
Chờ cả một đêm, kết quả chẳng thu được tin tức gì.
Trình Tuế Ninh: “Không, em đang nghỉ trưa.”
Trước lúc bị hôn, trong đầu cô vẫn còn kịp nghĩ: Mình đang bị cảm.
Trình Tuế Ninh khẽ thở ra, giơ tay lên, vô cùng chân thành: “Em thề.”
Hình như từ sau khi cắt đứt với cô gái đó, bên cạnh Chu Ôn Yến thực sự không còn ai khác nữa?
Cô hít hít mũi, giọng vì nghẹt mũi mà nặng nề hơn: “Em uống ngay đây.”
Anh nghe máy, kiên nhẫn lắng nghe hết lời Đàm Thanh Vân nói, đáp qua loa mấy câu rồi cúp máy.
“Xin chào, giường 18 hết nước truyền rồi.”
“Nghĩa đen ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh vừa định mở cửa ghế phụ lái thì bất ngờ, cửa ghế sau bật mở, một đôi tay vòng lấy cô, kéo cô vào trong.
Ánh mắt Chu Ôn Yến dừng lại trên gương mặt ông. Chu Hãn Ngọc giả vờ như không thấy, lạnh giọng đáp:
Như vậy thân mật quá, có khi nào cô sẽ lây cảm cho anh không?
Sau đó, anh gọi cho Trình Tuế Ninh.
“Được, mẹ chờ con.”
Ở đầu dây bên kia, giọng điệu của Đàm Thanh Vân đầy hoảng hốt: “A Yến, bố con vừa ngất xỉu, bây giờ đang trên xe cấp cứu.”
Y tá nhìn ông rồi lại nhìn sang Chu Ôn Yến, sau đó mang theo bình truyền cũ rời khỏi phòng.
Chu Ôn Yến liếc nhìn ông, đứng dậy bấm chuông gọi y tá.
Lúc Đàm Thanh Vân gọi đến, vừa hay đã hơn mười hai giờ trưa. Anh vừa lái xe từ căn hộ đến Đại học Kinh đô.
Lúc đầu, Đàm Thanh Vân cũng từng nghĩ đến chuyện giới thiệu vài người cho anh, nhưng dù sao người cũng không ở gần, bà lại sợ làm mối quan hệ vốn đã tệ hại càng trở nên không thể cứu vãn.
Nghe xong kết quả, Chu Hãn Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh hôn xuống.
Nhưng bà vẫn phạm một sai lầm, dù không phải do bà gây ra, nhưng bà đã lợi dụng quan hệ của mình để giúp đỡ vị giáo sư kia, vô tình khiến cô gái ấy phải chịu không ít khổ sở. (*)
Chu Hãn Ngọc nhíu mày chặt hơn: “Con nói gì vậy? Không làm người nhà họ Chu nghĩa là sao?”
Dạo ấy thời tiết ấm dần, nhưng Trình Tuế Ninh lại bị cảm suốt vì thay đổi mùa.
Anh nhíu mày, mãi đến khi thấy cô ngoan ngoãn uống thuốc, sắc mặt anh mới dịu đi đôi chút.
“Con về làm gì?” Chu Hãn Ngọc mặc đồ bệnh nhân, giọng vốn lạnh lùng, nay lại có thêm vài phần suy yếu.
Thời gian bay quá dài, khi anh đặt chân xuống sân bay, Chu Hãn Ngọc đã được cấp cứu xong và tỉnh lại.
Phòng bệnh bỗng nhiên chìm vào tĩnh lặng, không ai lên tiếng.
Chu Ôn Yến đưa mắt trở lại màn hình, giọng điệu nhạt nhẽo.
“Dù tình hình cụ thể phải chờ đến khi lên bàn mổ mới rõ, nhưng sẽ không quá nghiêm trọng.”
Cô bị đắng miệng, nhăn nhó đáp: “Uống rồi.”
Sau đó, cô nghe lời anh như thể vụng trộm hẹn hò, ngoan ngoãn đi đến nơi đã hẹn.
Trong sự dịu dàng vô tận ấy, giọng anh cũng mềm mại lạ thường:
Ông mới hơn 50 tuổi, chưa đến tuổi nghỉ hưu. Nhưng giờ gặp vấn đề sức khỏe như thế này, e rằng sau này không thể tiếp tục làm việc ở tuyến đầu nữa.
Đêm hôm đó, Chu Ôn Yến ở lại bệnh viện để túc trực.
Cô không thể rời khỏi phòng thí nghiệm quá lâu, nên chỉ ngồi một lát rồi xách hộp giữ nhiệt chuẩn bị xuống xe.
“Ông cảm thấy khó chịu ở đâu không? Nếu không thoải mái, hãy báo với chúng tôi ngay.”
Ngay lúc cô vừa mở cửa xe, Chu Ôn Yến đột nhiên hỏi: “Em muốn tổ chức hôn lễ khi nào?”
Chu Hãn Ngọc thực ra có chút xúc động, nhưng vì sĩ diện nên chỉ lạnh nhạt đáp: “Bố biết.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.