Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: “Cùng em về nhà nhé.”
Chu Ôn Yến sững người, nhìn cô.
Chu Ôn Yến mở mắt, thấy chân mày của Trình Tuế Ninh khẽ nhíu lại, anh dịu dàng cúi xuống hôn cô trấn an. Sau đó, anh cầm điện thoại lên liếc nhìn rồi ngồi dậy, tiện tay khoác một chiếc áo nỉ vứt bên cạnh, bước vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt qua loa, anh mặc áo phao rồi ra ngoài.
Đến chiều, Khâu Niệm Niệm biết cô đã về, nhất quyết bắt cô về sớm.
Hôm nay là đêm giao thừa, thời điểm này còn quá sớm, quán cà phê khá vắng vẻ. Chỉ có vài cô gái trông như sinh viên đại học ngồi gần đó, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Chu Ôn Yến, dù cố ý hay vô tình.
Chương 80: “Cùng em về nhà nhé.”
Chu Ôn Yến khẽ nheo mắt. Cô ngày càng biết cách quấn lấy anh rồi.
“Cái này rốt cuộc là do ai gây ra hả?” Cô bực bội quay đầu lại hỏi.
Chu Ôn Yến có chút không yên tâm. Khác với phòng ngủ, sàn phòng tắm lát gạch men, trơn trượt, dễ bị ngã. Anh dặn dò: “Xong rồi thì gọi anh.”
Cô không đôi co với anh nữa, chỉ giục: “Anh ra ngoài đi.”
Khi trở về căn hộ, Trình Tuế Ninh đã lại ngủ thiếp đi. Trong phòng bật máy sưởi nên ấm áp vô cùng. Lúc anh đi, chăn còn đắp ngay ngắn, vậy mà giờ đã xô lệch để lộ bờ vai thon, mái tóc dài rối nhẹ quấn vào nhau.
Trình Tuế Ninh vòng tay ôm lấy cổ anh, rúc vào hõm vai, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh không thể lúc nào cũng như vậy.”
* (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cánh tay siết chặt bên eo, nhưng Trình Tuế Ninh lại làm như chưa có gì xảy ra, quay về chủ đề ban nãy: “Ra ngoài ăn đi.”
Trình Tuế Ninh cũng suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nắm lấy áo anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái.
Anh để mặc cô hôn, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài của cô. Hôn một hồi, Trình Tuế Ninh bắt đầu sốt ruột, tại sao anh vẫn không chủ động, cô bĩu môi: “Anh… sao anh không hôn lại em?”
Một tuần trước, anh nhận được điện thoại từ Khâu Ngưng Dung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh đẩy anh ra, định xuống đất, nhưng vừa đặt chân xuống, đầu gối hơi run, anh liền nhanh chóng vòng tay đỡ lấy cô, có vẻ không có ý định rời đi.
Thành phố Tô Châu đã mưa suốt một tuần qua, nhưng hôm nay trời nắng. Những chiếc lá ven đường còn đọng nước mưa từ hôm qua, dưới ánh mặt trời càng trở nên lấp lánh.
Đột nhiên, màn hình điện thoại đặt trên đầu giường sáng lên một cái.
Khâu Ngưng Dung nhìn anh một lát, cuối cùng nét mặt dịu xuống, nói với giọng ôn hòa hơn: “Hy vọng cậu nói được thì làm được.”
Chu Ôn Yến: [Mua bữa sáng.]
Nửa tiếng sau.
Trình Tuế Ninh thực sự rất đói, cô ăn hai chiếc bánh croissant, rồi thêm hai cái bánh bao nhân cua, còn uống một ly sữa nóng lớn.
Bà cho rằng chính vì họ đã dành quá ít sự giáo d·ụ·c và quan tâm cho Trình Tuế Ninh từ nhỏ nên cô mới đi sai đường trong cách nhìn nhận cuộc sống và kết bạn. Vì vậy, suốt hai năm sau khi ly hôn, thái độ của bà đối với con gái rất tệ. Bà còn không ít lần dùng chính cuộc hôn nhân thất bại của mình để áp đặt lên Trình Tuế Ninh. Bây giờ nghĩ lại, bà thấy bản thân thật đáng sợ.
Ánh mắt anh trầm xuống, cơ thể không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Bị anh nhìn đến mức lòng dạ rối bời, Trình Tuế Ninh bĩu môi: “Chẳng phải anh nói muốn hôn thật sao?”
Đây là lần đầu tiên Khâu Ngưng Dung gặp Chu Ôn Yến.
Trong tưởng tượng của bà, đó hẳn là một kẻ ngạo mạn, vô dụng, thậm chí có thể là một tên công tử ăn chơi trác táng. Bà biết đến cái tên này lần đầu tiên là qua miệng chồng cũ, Trình Dự Xuyên.
Trước khi rời quán, Chu Ôn Yến gọi thêm vài chiếc bánh croissant vừa nướng, đi ngang qua một tiệm bánh bao thì dừng lại, mua một phần bánh bao nhân cua.
Định ăn tiếp, nhưng nhớ ra tối nay còn có bữa cơm tất niên, cô tiếc nuối dừng lại.
Chu Ôn Yến bật cười, cảm thấy cô thật đáng yêu. Trong lòng mềm nhũn, anh nhắn lại hai chữ:
Dưới lớp chăn màu xám đậm, Chu Ôn Yến ôm Trình Tuế Ninh từ phía sau, ngủ rất say.
Anh đứng yên đó, nhìn cô mà khẽ cười.
Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi của anh, cúc không cài hết, dấu hôn kéo dài từ xương quai xanh xuống tận chân. Chu Ôn Yến không né tránh mà nhìn thẳng, cổ họng khẽ trượt lên xuống, ngón tay đưa lên, vén tóc cô ra sau tai.
Trình Tuế Ninh nói: “Cùng em về nhà nhé.”
Hàng mi cô khẽ rung, đôi má đỏ lên, cắn môi, như muốn nói gì đó lại thôi.
Chu Ôn Yến ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong quán cà phê.
Chu Ôn Yến nhìn cô, bật cười trầm thấp, kéo cô vào lòng, “Cục cưng, thể lực em thật sự không chịu nổi nữa đâu.”
“Ừ, âm độ rồi. Dự báo thời tiết nói mai có thể có tuyết rơi.” Anh đợi bàn tay mình ấm lên, rồi áp lên bụng cô, dịu dàng nói: “Anh mua croissant với bánh bao nhân cua rồi, có muốn ăn một chút không?”
Niệm Niệm: [Cứu em với chị ơi, ở nhà em chẳng khác gì cọng cỏ, ai cũng chê bai. Chị về còn có thể san sẻ hỏa lực giúp em một chút.]
Anh cúi đầu nhìn bộ dạng này của cô, cuối cùng chủ động áp môi xuống, “Nhưng anh lại tham lam lắm.”
Gương mặt Khâu Ngưng Dung hơi biến sắc. Dù Chu Ôn Yến luôn giữ thái độ tôn trọng, nhưng sự lễ phép này nhiều nhất cũng chỉ vì bà là mẹ của Trình Tuế Ninh.
Trình Tuế Ninh quả thực thấy hơi đói, gật đầu, nhưng lại làm nũng: “Không muốn cử động.”
Anh đặt túi đồ trong tay xuống, cởi áo khoác, rửa tay xong mới quay lại phòng ngủ.
Điện thoại trong túi của Chu Ôn Yến khẽ rung lên. Trình Tuế Ninh vừa ngủ dậy, đi một vòng quanh căn hộ không thấy anh đâu, có chút ngạc nhiên không biết anh đi đâu vào sáng sớm thế này.
Cô rất kiên quyết về chuyện này, sau khi xong xuôi, dưới ánh mắt dõi theo của anh, cô chậm rãi bước ra phòng khách.
Sáng hôm sau, chín giờ, trên màn hình đen trắng của điều hòa trung tâm trong phòng hiển thị nhiệt độ 26 độ C. Rèm cửa sổ sát đất kéo kín, không để lọt chút ánh sáng nào vào trong, cũng ngăn cách không khí lạnh bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong câu chữ của anh có hàm ý về tối qua. Quả nhiên, Trình Tuế Ninh lập tức gửi đến một loạt biểu cảm kỳ lạ.
Lúc bước ra khỏi quán cà phê, Chu Ôn Yến mở đoạn tin nhắn, áp sát tai nghe. Bên trong là một âm thanh mềm mại, nhỏ nhẹ nhưng đầy nũng nịu – âm thanh cô hôn anh.
Chu Ôn Yến chợt nhớ ra, là câu anh nhắn trên WeChat ban nãy. Khóe môi anh hơi nhếch lên, định bế cô lên, nhưng Trình Tuế Ninh lại dụi vào lòng anh, cọ hết khí lạnh trên người anh, sau đó lí nhí từ chối: “Em tự đi.”
Đầu bên kia nhất thời không có hồi âm. Chu Ôn Yến cúi đầu, khóe môi bất giác cong lên, vừa lúc chạm mắt với Khâu Ngưng Dung đang bước ra.
Khâu Ngưng Dung hơi sững người, ánh mắt nhìn Chu Ôn Yến bất giác có chút thay đổi.
Động tác tay anh khựng lại, lần này ngay cả ánh mắt cũng dừng trên cô, rồi anh đặt điện thoại sang một bên, kéo cô vào lòng, đặt ngồi lên đùi anh.
Nhân viên phục vụ đặt tách cà phê xuống trước mặt bà. Khâu Ngưng Dung nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, mở đầu không hề thân thiện: “Tôi không thích cậu.”
Sắc mặt Chu Ôn Yến không thay đổi, khóe môi vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cháu không thể khiến ai cũng thích mình, chỉ cần Ninh Ninh thích là đủ rồi.”
Hôm nay, tư thế ngồi của anh ngay ngắn hơn hẳn mọi khi, gương mặt luôn giữ nụ cười lịch sự khi nghe đối phương nói chuyện. Không còn vẻ xa cách, khó gần như ngày thường, mà ngược lại còn mang đến một cảm giác dịu dàng, lịch thiệp, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Chỉ vỏn vẹn hai giây.
Anh không để tâm, nhưng Khâu Ngưng Dung thì thấy hết tất cả. Bà trầm giọng: “Cậu còn quá trẻ, tình cảm bây giờ có thể duy trì được bao lâu? Cậu lấy gì để đảm bảo rằng cậu sẽ không thay lòng đổi dạ khi ở bên con gái tôi?”
“Không phải bảo là không muốn cử động sao?” Anh hỏi.
Ninh Ninh: [Sao anh không ở nhà? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi à?]
“Em chỉ muốn hôn thôi mà.” Cô thì thầm.
Quan trọng hơn là, gia đình đối phương không trực tiếp gặp ông mà chỉ nhờ người truyền đạt vài câu, điều đó càng thể hiện rõ sự xem thường.
Chu Ôn Yến: [Anh muốn hôn thật.]
Bánh croissant dễ rơi vụn, bánh bao nhân cua thì có nước, không thích hợp ăn trên giường.
Khâu Ngưng Dung hơi sững lại, nhưng rồi lại bật cười.
Hai người nhìn nhau một lát, anh nói: “Được.”
Trình Tuế Ninh giật mình nắm chặt tay anh, lần này đến tận vành tai cũng đỏ ửng.
Chu Ôn Yến đổi tư thế ngồi, ánh mắt vì mấy biểu cảm kỳ lạ của Trình Tuế Ninh mà càng thêm dịu dàng. Anh nói, giọng điệu bình thản nhưng chân thành: “Cháu không muốn hứa hẹn gì với cô cả, những lời này cháu muốn nói với Ninh Ninh hơn. Hôm nay cháu đồng ý gặp cô chỉ vì cô là mẹ em ấy. Dù em ấy không nói ra, nhưng trong lòng vẫn mong có thể gần gũi với cô hơn một chút.”
“Như thế nào?” Anh hỏi.
Anh đang cúi đầu trả lời email, tay vẫn gõ trên bàn phím, nhưng mặt lại nghiêng sang phía cô.
Nhưng giờ đây, khi nhìn người đàn ông trước mắt, Khâu Ngưng Dung chợt hiểu vì sao Trình Tuế Ninh lại thích anh đến vậy.
“Anh bế em đi.” Giọng anh chắc nịch, đôi chân cô đã quấn quanh eo anh.
Trình Tuế Ninh trừng mắt, đôi má phiếm hồng, vừa thẹn vừa giận, muốn cắn anh.
Chu Ôn Yến: [Còn tưởng em ngủ đến tận trưa cơ đấy.]
Anh hiểu rõ, bà hẹn anh ra gặp mặt là vì lo Trình Tuế Ninh phải chịu ấm ức, muốn cảnh báo anh một chút. Anh cũng hiểu sự mâu thuẫn và những cảm xúc phức tạp trong lòng bà.
Chu Ôn Yến: [Hôn em.]
Chu Ôn Yến cúi đầu, nhìn cô một lúc, chợt hiểu ra điều gì, bàn tay từ bụng nhỏ trượt xuống chút nữa.
Anh ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm cô qua lớp chăn, giọng nói trầm ấm: “Người hơi lạnh đấy.”
Trình Tuế Ninh nói: “Em có thể tự ra phòng khách.”
Nói đến đây, anh khẽ cười, giọng điệu mềm mỏng hơn: “Chắc cô cũng mong vậy, dù sao em ấy cũng là người chúng ta yêu thương nhất. Chúng ta đều hy vọng em ấy được hạnh phúc.”
Trình Dự Xuyên từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, xuất thân trong một gia đình có truyền thống học vấn, bản thân cũng tốt nghiệp từ trường danh giá. Những năm qua, ông lăn lộn trong xã hội và trở thành một nhân vật trung lưu ưu tú. Ông có niềm kiêu hãnh của mình nên khi nghe những lời kia, ông cảm thấy như mình bị sỉ nhục.
Chu Ôn Yến cũng chớp mắt một cái, đối diện với cô vài giây, khóe môi càng cong hơn, nụ cười rõ ràng đến mức khiến người ta tức giận.
Trình Tuế Ninh cắn môi, liếc nhìn Chu Ôn Yến, rồi kéo nhẹ vạt áo anh.
Khi ấy, giọng điệu của Trình Dự Xuyên rất khó chịu, nói rằng Trình Tuế Ninh có bạn trai, cha mẹ đối phương còn nhờ người chuyển lời đến ông, mà giọng điệu thì chẳng hề thân thiện chút nào.
Trình Tuế Ninh rã rời cả người, chân tay tê mỏi, nghe anh nói vậy, liền ôm lấy tay anh, mở mắt ra, giọng nói khẽ khàng: “Bên ngoài lạnh lắm à?”
Quan điểm của Khâu Ngưng Dung lúc ấy không hoàn toàn giống chồng cũ, nhưng bà vẫn đứng về phía ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khâu Ngưng Dung khẽ gật đầu, xoay người bước đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Tối nay về ăn cơm tất niên đi.”
Chu Ôn Yến không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ cười nhạt: “Cháu nghe theo Ninh Ninh.”
Anh nghiêng đầu suy nghĩ, rồi hỏi: “Ăn trên giường hay ra ngoài?”
“Chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng không giấu được anh, em sẽ ngại đó.”
Chu Ôn Yến gật đầu, thái độ vô cùng thành khẩn nhận lỗi: “Anh, tất cả là tại anh.”
Cô bật cười, kiễng cằm lên, hôn nhẹ lên môi anh. Răng cô khẽ cắn lấy môi anh, muốn gần gũi với anh hơn nữa.
Anh bế cô vào phòng tắm: “Em cũng có thể biết về anh mà, anh không ngại đâu.”
Giọng điệu của Chu Ôn Yến bình thản nhưng khiến người ta không hiểu sao lại cảm thấy chân thành: “Đương nhiên, em ấy là người cháu yêu nhất.”
Trình Tuế Ninh nghe thấy tiếng động nhưng mắt vẫn chưa mở, tay theo phản xạ thò ra khỏi chăn, muốn ôm lấy anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.