Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: “Em còn muốn xấu đến đâu nữa?”
Im lặng vài giây, Trình Tuế Ninh hỏi: “Vậy bây giờ được chưa?”
Giang Tự để trả thù, lén chụp ảnh anh rồi đăng lên Moments: [Nhìn này, đây chính là đàn ông đang yêu.]
“…”
“Cũng không phải.” Trình Tuế Ninh biện hộ cho anh.
“Đang nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
Chu Ôn Yến không làm tài xế, anh uể oải ngồi ở hàng ghế sau nắm tay Trình Tuế Ninh: “Ngủ một lát đi, phải mất ba tiếng đường đấy.”
Trình Tuế Ninh chịu không nổi ánh mắt anh: “Đừng nhìn em nữa.”
Đợi cô tức giận mở mắt ra, anh mới áp xuống, hôn tỉ mỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ôn Dao hỏi: “Vậy có nên đợi bọn họ ăn xong không, đã hẹn 7 giờ gặp ở phòng riêng mà.”
Trình Tuế Ninh theo bản năng nhắm mắt lại, nụ hôn tưởng tượng không rơi xuống, ngược lại là hơi thở nóng bỏng và tiếng cười của anh phả lên mặt cô.
Cô nhận lấy uống một ngụm, xe đúng lúc xóc lên khiến cô sặc nước ho sù sụ.
Chu Ôn Yến dùng ngón tay xoa xoa má trái của cô đỏ hơn vì gối lên đùi anh, tay còn lại đưa bình giữ nhiệt cho cô.
Anh cố ý hỏi: “Ninh Ninh sao lại nhắm mắt?”
“Sao thế?” Anh nhíu mày, tưởng cô không vui.
Chu Ôn Yến không nói gì, chỉ nhai kẹo bạc hà trong miệng kêu răng rắc. Anh dựa vào ghế, bồn chồn lại lấy điện thoại ra, lướt qua bạn bè và ảnh của Trình Tuế Ninh.
Trình Tuế Ninh bịt miệng cô ấy lại.
Đầu óc cô choáng váng, nhưng cơ thể không tự chủ nghe theo lời anh.
Anh hỏi xong câu đó, ngón tay véo cằm cô, cúi đầu tiến lại gần.
Đêm đó anh mất ngủ, lúc đầu chỉ ngồi đờ người ra. Sau đó tinh thần tỉnh táo đến mức làm hết cả đống bài tập không gấp.
Ánh mắt anh vẫn nhìn cô, đột nhiên cười: “Hình như càng không được nữa.”
Môi cô vẫn còn dấu răng, qua hai giây th* d*c mới thở đều lại: “Còn anh?”
Lông mi Trình Tuế Ninh khẽ run, Chu Ôn Yến không bắt máy, nói với cô: “Ngủ tiếp đi.”
Sau đó anh mới nghiêng đầu nghe Giang Tự nói chuyện, Giang Tự đã quen với cảnh này nên hỏi: “Phòng chia thế nào?”
Rồi cứ thế bị anh lừa đi, điện thoại bị ném trên giường phòng anh, rung đến sắp lật trời. Ôn Dao gọi xong thì Thẩm Nghi gọi, sau đó lại trở về yên tĩnh.
Anh cười phóng khoáng: “Độc chiếm em.”
Ngoài những thứ đó, trên áo còn có, còn có hơi ấm và mùi hương của anh.
Cô gái nhỏ không hiểu, nhưng nhớ anh đã dạy trước đó, lại mở miệng ra. Lực ở eo đột nhiên tăng lên, da thịt bị ép muốn dính vào nhau. Quý ông chỉ làm đến đây, anh không thể giả vờ nữa, d*c v*ng bộc phát, nụ hôn sâu bắt đầu. Hơi nước ướt át không biết từ đâu, quấn quýt không buông, thực sự dừng không được nữa.
Môi Trình Tuế Ninh bị cô cắn đến có dấu răng.
Bản thân Trình Tuế Ninh không nghe thấy, cô ở trong sân cách một cánh cửa kính, hồi hộp lại căng thẳng ngâm mình trong nước suối nóng.
Trình Tuế Ninh không hiểu.
Lúc này anh mới nói: “Thực ra còn một lựa chọn nữa, phòng anh có bể suối nước nóng riêng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh mặt đỏ tai hồng ngây người hồi lâu: “…Có phải nói ngược không?”
Chu Ôn Yến ôm Trình Tuế Ninh ra khỏi bể nước nóng, anh đưa tay lấy khăn tắm bên cạnh quấn lấy cô, sau đó đưa cô vào phòng tắm để ngồi trên bàn rửa mặt.
Bầu không khí mập mờ trong phòng bị đốt cháy đến đậm đặc nhất.
Chu Ôn Yến cười, lấy khăn tắm trong tay cô, xoa xoa trên mái tóc dài của cô, định đi vào phòng tắm lấy máy sấy.
Chu Ôn Yến lười để ý đến anh ta, ánh mắt anh lại dời về phía Trình Tuế Ninh. Cô cầm điện thoại đang giúp Ôn Dao chụp ảnh, chụp xong Ôn Dao qua xem rồi kéo cô cùng selfie.
Trình Tuế Ninh ngẩng đầu lên: “Mặc quần áo của anh đi, họ có đoán bậy gì không?”
Anh nghiêng người lại gần, đối diện với cô.
Trình Tuế Ninh lắc đầu nói không buồn ngủ, nhưng chẳng mấy chốc đã thiếp đi, đầu tựa vào vai anh. Chu Ôn Yến ôm cô vào lòng cho gối lên đùi mình, lấy áo khoác của mình đắp lên người cô.
Ôm ý định không để cô từ chối, anh lại nói: “Anh đã nghĩ thế từ đầu rồi.”
Thẩm Nghi khoác áo choàng, đang dùng khăn lau tóc: “Khó nói lắm.”
Khi anh ra, cô ôm khăn tắm ngồi trên giường, tóc mới lau được một nửa.
Giang Tự cười, hạ giọng: “Tôi biết ý cậu rồi.”
Cô chống tay vào cánh tay anh ngồi dậy, khuôn mặt hơi đỏ vì không khí ấm trong xe: “Không muốn ngủ nữa.”
Trình Tuế Ninh cắn môi không lên tiếng.
“Sao thế ạ?”
Ôn Dao nhận thẻ phòng, khoác tay Trình Tuế Ninh: “Hai người vẫn chưa đến bước đó à? Cơ hội tốt thế này, sao lại mở thêm một phòng?”
“Muốn hôn anh không?”
Phòng của anh có lẽ là phòng có tầm nhìn đẹp nhất khách sạn này, hoặc là khu nghỉ dưỡng này, trước mắt là cảnh tuyết trải dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ậm ừ không để tâm, nhưng trong đầu lại nghĩ đến câu nói “Em ước nguyện đất nước giàu mạnh, người em yêu sẽ trở thành trụ cột của quốc gia.” Cơn nóng vừa mới hạ xuống lại dâng lên.
Cuối cùng, ngoại trừ Thẩm Nghi Hoàng Thái Úy và một cặp đôi ở cùng nhau, những người khác đều ở phòng đơn.
Trình Tuế Ninh trừng mắt nhìn anh một cái không có chút uy h**p nào, anh ôm eo cô đặt lên đùi mình. Hơi thở quấn quýt, nhịn đến tận bây giờ, cuối cùng anh bắt đầu thật sự dỗ dành cô: “Ninh Ninh.”
Ôn Dao ngồi trong đại sảnh ăn kem, nhìn Thẩm Nghi: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chu Ôn Yến v**t v* dấu răng đó, màu môi càng đỏ hơn, anh lại hôn một cái: “Đợi em tắm xong anh tắm.”
Lúc này thực ra là mùa cao điểm, khách sạn gần như kín phòng.
“Đừng mặc áo choàng nữa.”
Trình Tuế Ninh giả vờ không thấy, giữa chừng thật không dễ dàng gì, Ôn Dao cứng rắn kéo cô đi toilet: “Nhanh khai thật đi.”
Trình Tuế Ninh lại cúi đầu, giọng hơi ấm ức không rõ ràng: “Hơi thiệt thòi.”
Tim cô đập khó chịu, hồi hộp đến suýt ngất đi.
Khi về đến phòng, Giang Tự còn tưởng tối nay anh không về nữa. Chu Ôn Yến không thèm để ý đến anh ta, anh lục lọi trong túi một hồi không tìm thấy bao thuốc, lúc này mới nhớ ra mình đã cai thuốc được một thời gian rồi.
Chu Ôn Yến nhìn Trình Tuế Ninh đi vào ký túc xá, sau đó còn đứng dưới tầng một lúc lâu mới rời đi.
Chu Ôn Yến ngồi bên cạnh cô, cầm cốc của cô rót sữa dừa. Anh ăn không nhiều, chú ý nhiều hơn đến cô, thấy cô thích ăn gì liền gắp cho cô, sau đó trò chuyện với người bên cạnh.
Trình Tuế Ninh theo bản năng lùi lại một bước, anh tiến lên theo một bước.
Ngay khi cô vừa bị nước nóng hơ đến tứ chi mềm nhũn, vừa bị anh ôm đến đầu óc choáng váng, anh cúi đầu xuống, cố ý để môi chạm không chạm bên môi cô.
Anh đưa áo hoodie cho cô, thấy cô không động đậy, trực tiếp đưa tay kéo qua đầu cô: “Tự đưa tay vào.”
Anh không nói gì, đưa tay cởi áo hoodie của mình ra, khi kéo qua đầu, chiếc áo thun trắng dài tay bên trong cũng bị kéo lên, để lộ một đoạn eo bụng.
Ôn Dao thấy cô không để ý đến mình, liên tục gửi tin nhắn cho cô, màn hình điện thoại dày đặc toàn là tin nhắn cô ấy gửi.
Chiếc áo thun dài tay ban đầu trên người anh đã không còn từ lâu, tay Trình Tuế Ninh không biết đặt vào đâu.
Tài xế Lục Thứ liếc nhìn gương chiếu hậu: “Không sao chứ?”
“Không thể để em đi như thế này.” Anh nói.
Họ đến không còn sớm nữa, Trình Tuế Ninh thay đồ hơi lề mề, Ôn Dao không nghĩa khí bị một anh chàng đẹp trai dụ đi mất mà không đợi cô. Khi cô mở cửa phòng ra, Chu Ôn Yến đang dựa vào bức tường cạnh cửa phòng cô. Hành lang trải thảm dày không phát ra tiếng động, anh cũng im lặng, ánh đèn trên đầu như phủ lên anh một lớp ánh sáng dịu dàng.
Lướt qua vài cái không có hứng thú, cũng chẳng có thông báo gì, anh cất điện thoại đi vì chán, đành cúi đầu nhìn người trước mặt. Ngón tay lười biếng cuốn lấy những sợi tóc, lần này đến lần khác, người ngoài nhìn vào thấy cưng chiều đến tột cùng.
“Thôi đừng học nữa được không?” Giang Tự bị ép làm xong một bài tập, mệt đến mức đầu như muốn nổ tung.
Mười phút trước.
Im lặng vài giây.
Giang Tự thấy không ai đáp lại mình, liếc thấy màn hình điện thoại của Chu Ôn Yến, đá đá vào ghế anh: “Cậu si cuồng đến thế à?”
“Vậy làm gì?” Anh hỏi.
Hai người nhìn nhau, lại cười thầm hiểu ý.
Trình Tuế Ninh lắc đầu, Chu Ôn Yến vừa vỗ lưng cô, vừa lau vết nước bên môi cô.
Đến khách sạn suối nước nóng trong núi, Trình Tuế Ninh vừa xuống xe đã ngẩng đầu tìm Ôn Dao, gió quá lớn nên Chu Ôn Yến đứng phía sau, đưa tay đội mũ lên cho cô.
“Không có.”
Trình Tuế Ninh nhìn anh, phát hiện anh chỉ cởi áo khoác ngoài, vẫn mặc áo hoodie màu xám bên trong.
“Nghĩ thế nào?” Cô theo bản năng hỏi.
Gần đến nơi, điện thoại của Chu Ôn Yến đột nhiên rung lên.
“Tắm đi, lát nữa ăn cơm.”
Lục Thứ mà anh kèm cặp cũng phát điên vào nửa đêm, khiến Giang Tự – một kẻ chỉ muốn sống an nhàn qua 4 năm đại học, thực sự thấy phiền muộn.
Bây giờ cách 7 giờ chỉ còn 15 phút nữa.
Trình Tuế Ninh gật đầu, thực ra cô có thể về phòng mình tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh kiên quyết tránh ánh mắt của Thẩm Nghi và Ôn Dao, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Hơi thở rất loạn, anh tựa vào trán cô nói: “Anh không muốn ở đây.”
Anh cười không rõ ràng, đợi họ chụp xong mới cuối cùng đi vào khách sạn.
Chu Ôn Yến nhìn anh ta.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cô một lúc, vén những sợi tóc rối vào sau tai, rồi lấy điện thoại ra kiểm tra email. Lướt xong email, xem qua vài nhóm chat bài tập. Anh hầu như không nói gì trong nhóm, ngay cả khi họ bàn tán về anh ngay trước mặt anh thì anh cũng không quan tâm.
Lần này anh nhường hết quyền chủ động cho cô, chỉ là lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy eo cô, khi cô hôn xong định rời đi, anh lại hỏi nhỏ: “Chỉ thế thôi sao?”
Bữa tối đó, Trình Tuế Ninh và Chu Ôn Yến vẫn muộn mất 10 phút.
Trình Tuế Ninh lắc đầu, Ôn Dao: “Cậu ấy không được à?”
Áo của Chu Ôn Yến rộng, cô mặc vừa đến đùi.
Là người đầu tiên nhìn thấy bộ đồ bơi trắng bên dưới áo choàng tắm khách sạn của cô.
Lục Thứ nhìn đến ngẩn người, phải đợi Giang Tự ở bên cạnh vỗ anh ta một cái mới hoàn hồn tiếp tục lái xe nghiêm túc.
Trình Tuế Ninh vẫn còn lẩm bẩm: “Rõ ràng không làm chuyện xấu mà.”
Anh không thả, thậm chí còn lấy quần áo của mình ra, lại cho cô mặc vào, sau đó mới hài lòng đi tắm nhanh.
Thủ phạm ngồi bên cạnh cô, rất gần, nghiêng đầu nhìn cô.
Anh dừng động tác lại, nhìn cô: “Em còn muốn xấu đến đâu nữa?”
Chương 48: “Em còn muốn xấu đến đâu nữa?”
Chu Ôn Yến nói: “Họ thế nào cũng đoán bậy thôi.”
Chu Ôn Yến có ý chiếm hữu kỳ lạ tác quái: “Muốn ở trong phòng anh, để anh trở thành người của em.”
Thẩm Nghi cũng áp sát, tạo áp lực tinh thần cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt, cổ họng khô khốc, càng không dám động đậy.
Trình Tuế Ninh “ồ” một tiếng.
Anh lại tiến thêm một bước, ánh mắt cụp xuống, chằm chằm nhìn áo choàng của cô.
Trình Tuế Ninh ngoan ngoãn quá đỗi, môi cô dán lên.
Hôm thứ Sáu đó họ xuất phát từ buổi chiều, cộng thêm bảy tám người cuối cùng thành mười người, lái ba chiếc xe.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.