Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: “Trình Tuế Ninh, có vẻ em chưa từng chính miệng nói thích anh.”
Anh nói vậy cũng muốn làm vậy luôn.
Ôn Dao điên cuồng lắc đầu, cô ấy không dám tin Chu Ôn Yến yêu đương lại là phong cách này.
Anh mở cửa phòng ra rồi dừng bước, sau đó quay đầu nhìn cô: “Em vào không?”
Bàn tay trực tiếp chui vào áo cô, véo eo cô, đầu ngón tay xoa miếng thịt mềm đó. Cô gái nhỏ không biết lớn lên thế nào, mềm đến c·h·ế·t người.
Sau đó sự chú ý và tầm mắt anh đều đặt lên người Trình Tuế Ninh, Ôn Dao không kìm được ánh mắt tò mò của mình.
Nhưng rõ ràng các cậu có rất nhiều người mà.
Anh vốn ba phần lửa, bị khuấy động thành năm phần: “Em còn hỏi anh tại sao à?”
“Lừa em lên giường anh.”
Thực ra tay nghề nấu nướng của Chu Ôn Yến khá bình thường, hương vị đơn giản như ở nhà, công tử nhà giàu này có lẽ cũng hiếm khi tự nấu ăn.
Nhịp tim và hơi thở trong bóng tối vô cùng rõ ràng, đáng sợ hơn là chỉ cách một bức tường, tiếng ồn ào cũng rất rõ ràng.
Trình Tuế Ninh run giọng: “Em…”
Ôn Dao đang ăn dâu tây, thấy cô thì nói: “Mình cứ tưởng hôm nay Chu Ôn Yến không định cho cậu gặp người khác nữa chứ.”
Có vẻ như bất kể họ làm gì, cũng không phải là bí mật.
Giang Tự: “Vậy cậu đến đi.”
Trình Tuế Ninh nhìn một vòng chỉ thấy Ôn Dao, nhanh chóng bước đến chỗ cô ấy ngồi xuống.
“Hả?” Cô ăn đến ngẩn người.
“Được.”
Lòng bàn tay anh dán vào bụng nhỏ của cô: “Không phình lên nữa rồi.”
Trình Tuế Ninh cũng đi theo cười, Chu Ôn Yến vẫn luôn ngồi trên ghế bên cạnh cô, lúc này lại nghiêng người qua, đưa tay sờ bụng cô.
Thấy cô sắp tức giận, Chu Ôn Yến cũng không thèm thu lại ý cười, tay hoàn toàn không buông ra nữa, anh ôm cô đứng dậy: “Em có biết anh đang nghĩ gì không?”
Tuy người khác không nhìn rõ động tác cụ thể của anh, chỉ cảm thấy bầu không khí thân mật hơn một chút. Nhưng Trình Tuế Ninh vẫn theo phản xạ nắm lấy tay anh, anh hỏi bên tai: “Còn căng không?”
Trình Tuế Ninh: “…”
Cô ấy đã nghe bao nhiêu chuyện truyền kỳ về anh trên diễn đàn trường và tường tỏ tình, giờ anh lại có thể ngồi cùng cô ấy trên một chiếc ghế sofa!
Cô không đói lắm, nhưng có lẽ vì là do Chu Ôn Yến nấu nên ăn rất chăm chú, cô nhai từ từ đến cuối cùng lại ăn hết sạch.
Trình Tuế Ninh ngớ người gật đầu rồi ậm ừ một tiếng, tay run run cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
Trong phòng tối đen, anh đi vào đóng cửa lại, rồi xoay người ôm cô ấn lên tường.
Chu Ôn Yến đẩy nhẹ eo Trình Tuế Ninh: “Em biết chơi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên cửa kính nhà bếp bị gõ hai cái từ bên ngoài, sau đó cửa được kéo ra, Hoàng Thần Úy mang theo trọng trách đến, nhưng chỉ dám thò đầu vào.
Hôm đó là cuộc vui cuối cùng trước khi nhập học, dì quản lý ký túc xá nhắm một mắt mở một mắt, mặc kệ sinh viên có về ký túc xá hay không.
Chu Ôn Yến đấy!
“Thẩm Nghi đâu?” Trình Tuế Ninh hỏi.
Chủ yếu là, đối phương là Chu Ôn Yến đấy.
Nhưng câu nói mới được một nửa, khóe mắt cô ấy thấy Chu Ôn Yến cũng đi về phía này, âm cuối đứt giữa không trung. Giây sau, ghế sofa khẽ động đậy, cô ấy trơ mắt nhìn Chu Ôn Yến tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trình Tuế Ninh.
Gần đến phòng rồi.
Cô cũng vừa từ nhà Sở Linh ra thì nhận được điện thoại của thầy Tống, thầy nói dự án cô và Đàm Lâm làm học kỳ trước, sau đó trường giúp bọn họ vận động, có một doanh nghiệp để ý, bảo bọn họ sáng mai bay qua tự thương lượng.
Anh vốn không có ý nghĩ này, nhưng cô ở ngay trước mắt, trên người toàn mùi hương của cô. Anh không kìm được, không làm gì để ở bên cạnh cũng tốt.
“Vốn dĩ cũng đâu có…” Cô không nhịn được phản bác, vừa ngẩng đầu đã chạm phải mắt anh, cười rất xấu xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt Chu Ôn Yến nhìn cô rất sâu: “Anh không làm gì đâu.”
Trình Tuế Ninh vội vàng đi vào.
Anh đột nhiên nghiêng người, sờ bụng cô rồi khẽ bật cười.
“Hai người xong chưa? Ra được chưa? Mọi người đang đợi đấy.”
Bầu không khí giữa hai người, nhìn là biết ngay là cặp tình nhân mới yêu.
“Em nói xem tại sao?” Anh ép cô thêm một chút nữa.
“Em có bảo anh đừng làm đâu…” Trình Tuế Ninh lập tức đổi giọng: “Sáng mai em bay chuyến sớm, em phải về ký túc xá.”
“Trình Tuế Ninh.”
“Ừm.”
Chu Ôn Yến chú ý đến cô ấy, ngẩng mắt khẽ gật đầu với Ôn Dao, Ôn Dao nhận được ân sủng vội vàng gật đầu lại.
Chu Ôn Yến chỉ nhìn cô, nhìn đến tim cô đập thình thịch.
Anh ranh mãnh quá, cười đến mức Trình Tuế Ninh muốn cắn anh, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt sửng sốt của Ôn Dao.
“Chị dâu, cùng bọn em chơi bài đi!”
Mi mắt cô run lên.
Nhưng một giờ sau Giang Tự là người đầu tiên đuổi người, bọn họ chỉ là đến làm con bài, không chỉ phía trước anh ta, trước mặt người khác cũng gần như trống không.
Trình Tuế Ninh lắc đầu.
Chu Ôn Yến nhíu mày nghĩ một lúc: “Với Đàm Lâm?”
Anh nhíu mày chặt hơn một chút, mím môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái nhỏ do dự nắm tay anh, ấp úng nói: “Tối nay không được.”
Bên trong đã chuẩn bị sẵn bàn rồi, được sự đồng ý, Giang Tự quen với Trình Tuế Ninh nên tiến lên giành người.
Chu Ôn Yến liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó bước ra ngoài.
“Vậy chơi một lúc nhé?”
“A Yến à, cậu mau đưa người đi đi, cô gái nhỏ chơi cái này không tốt.”
Ôn Dao liếc nhìn cô: “Người ta cũng như cậu là nữ chủ nhân, phải chăm sóc khách khứa. Còn mình, tuy cũng là khách nhưng vì là người nhà nên được thả rông.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh nhìn chằm chằm vào bát không, chính cô cũng không dám tin.
Hoàng Thần Úy đối diện với ánh mắt không mấy thân thiện của anh họ mình, nhướng mày cười: “Không thể trách em được, anh mới là người không phải đó.”
Ôn Dao nhìn mặt Chu Ôn Yến rồi nuốt nước bọt, nuốt luôn những lời định nói.
Cô gái nhỏ thật sự ăn no rồi.
“Vậy hẳn là vì anh nấu.”
“Sao thế?” Trình Tuế Ninh hỏi.
Anh ta nháy mắt với Chu Ôn Yến, ý là tối nay dù thua bao nhiêu anh ta cũng phải móc tiền.
Không xa có mấy chàng trai tụ lại gần, Trình Tuế Ninh thấy hơi quen mặt, có vài người dường như cô đã gặp trước đây.
“Anh không vui à? Tại sao vậy?” Trình Tuế Ninh giải thích: “Dự án của trường, bọn em là chuyện chính đáng mà.”
Anh nói: “Có vẻ em chưa từng chính miệng nói thích anh.”
Trình Tuế Ninh lập tức quay đầu gật gật rồi vội vàng đặt đũa xuống, chạy ra ngoài trước.
Chu Ôn Yến thờ ơ cười khẽ một tiếng.
Đối phương giơ tay đầu hàng.
Trình Tuế Ninh không đáp lời anh.
“…”
“Mạt chược cũng được, thiếu một người đã lâu rồi.”
Trình Tuế Ninh nhìn cô ấy, lại không cãi lại được, trực tiếp giật lấy hộp dâu tây cô ấy đang ôm trong lòng, vừa ăn một quả đã không ăn nổi nữa.
Chu Ôn Yến cúi đầu thấy cô ôm dâu tây mà không ăn: “Chua lắm sao?”
Mấy người đứng sau xem náo nhiệt nghe thấy liền cười anh ta không có tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Ôn Yến lúc này đột nhiên nhớ ra một chuyện, véo cô mạnh hơn một chút.
“Chị dâu!”
Trình Tuế Ninh gật đầu: “Nhưng chơi không giỏi lắm.”
Chương 42: “Trình Tuế Ninh, có vẻ em chưa từng chính miệng nói thích anh.”
Vậy… vậy nên bây giờ trên chiếc ghế sofa dài này ngồi ba người, cô ấy, Trình Tuế Ninh, Chu Ôn Yến.
Ôn Dao ăn dâu tây cả tối rồi, sớm đã có cả bụng chuyện muốn nói: “Mình nói hai người này thật được đấy, đúng là cặp bạn cùng phòng đẹp đôi của Trung Quốc…”
Chu Ôn Yến khẽ cười: “Ngon vậy sao?”
“Được rồi được rồi, đừng chần chừ nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.