Nghe Lời - Thư Dã
Thu Dã
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: “Chu Ôn Yến, sinh nhật vui vẻ.”
Trình Tuế Ninh nghiêm túc nhìn rồi gật đầu khen ngợi, “Đẹp.”
Trước tiên gọi tên cô, “Trình Tuế Ninh.”
Cái bên trái kia, hay là cái bên trái nữa?
Chu Ôn Yến nhìn mảnh giấy chăm chú một lúc lâu, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi viết mảnh giấy này. Anh trầm ngâm vài giây, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh rồi đăng lên Moments.
Nhà ông bà ngoại và căn hộ đó cách nhau 15 km đường chim bay, tàu điện ngầm cần chuyển từ tuyến số 1 sang tuyến số 3, tổng cộng mất một tiếng mười phút.
Lê Lê thấy cô bước ra liền kinh ngạc, “Trời ơi, Ninh Ninh bình thường cậu giấu thế nào vậy?”
[Giang Tự: Chữ con gái.]
Lê Lê nhìn cô, “Ngoài trời mặc áo khoác, trong nhà có điều hòa.”
Trước mắt vạn nhà sáng đèn, trên đầu sao trời lấp lánh. Trình Tuế Ninh khoanh hai tay trước ngực một cách vô cùng thành kính, dùng giọng chỉ mình nghe thấy nói –
Trình Tuế Ninh cụp mắt nhìn cổ áo nguy hiểm trước ngực, “Có phải hơi thấp quá không.”
Lúc này Trình Tuế Ninh đang ngồi trên tàu điện ngầm với khuôn mặt tái nhợt, vừa rồi là ông ngoại gọi điện đến.
Chu Ôn Yến ừ một tiếng rồi cúp máy.
Anh hỏi cô: “Sao em lại ở đây?”
Vừa xoay người đã thấy Chu Ôn Yến, anh tựa vào cột đèn đường gần nhất.
Lê Lê không tha cho cô, “Họp lớp chính là chiến trường, nhanh đi thử đi, da cậu trắng mặc cái này chắc chắn đẹp.”
Anh không chặn ai cả, chẳng mấy chốc đã có nhiều bình luận.
Trong lúc hoang mang, điện thoại bỗng rung lên.
Khiến cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt cho đến khi màn hình tắt, sau đó nhìn thấy vẻ mặt thiếu nữ si tình của mình.
Ông ngoại đang lau kính lão, ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Dù sao cũng là lần đầu yêu đương của thiếu nữ mới lớn, phải ngại ngùng chứ.”
Đến khi cổ mỏi, cô cuối cùng cũng đếm đến tầng 25. Đôi mắt sáng long lanh hơi nheo lại, cô nhìn kỹ tầng đó, phân biệt cái nào là nhà anh.
Vậy bây giờ Chu Ôn Yến đang ở trong căn hộ, hay là đi ra ngoài mừng sinh nhật với bạn bè?
Nghe thấy cái tên đó, đồng tử Chu Ôn Yến khẽ lóe lên.
Trình Tuế Ninh không biết ông bà ngoại biết chuyện này thế nào, có lẽ là Khâu Ngưng Dung nói cho ông bà biết. Cô có thể nói những lời bướng bỉnh với Trình Dự Xuyên và Khâu Ngưng Dung, nhưng không thể cứng rắn với ông bà ngoại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dĩ nhiên trọng tâm quan tâm nhiều hơn là – [Cậu đưa con gái về nhà qua đêm à????]
Thời gian đã qua 12 giờ.
Chu Ôn Yến liếc qua không mấy hứng thú, đã chuyển đi chỗ khác, giờ đang vô thức nhìn chằm chằm vào avatar của Trình Tuế Ninh.
Đối phương còn chưa nói hết lời đã suýt cắn phải lưỡi mình, “Cậu… cậu nói gì?”
Lê Lê đã rủ cô đi dạo phố một lần, là buổi mua sắm đặc biệt cho buổi họp lớp.
“Bà ngoại.” Trình Tuế Ninh lẩm bẩm, “Thật không phải mối quan hệ đó.”
“…”
Ông ngoại nói xong, bà ngoại lại cầm điện thoại qua, nói với cô rất nhiều lời. Giọng cụ già đầu dây bên kia như muốn khóc nhưng lại không khóc, nghe mà Trình Tuế Ninh càng thêm khó chịu trong lòng.
Cô lập tức nói: “Cháu sẽ về ngay.”
Đợi đến phút cuối cùng, cô tự ăn một miếng bánh, rồi lại ngẩng đầu lên.
Trình Tuế Ninh đi vào một cửa hàng tiện lợi, mua một chiếc bánh kem giống hệt loại mà Chu Ôn Yến đã mua cho cô trong ngày sinh nhật. Không biết đang nghĩ gì, cô còn mua một lon bia mà hôm đó anh uống. Rồi lặng lẽ đi đến dưới tòa chung cư, cô đứng một lúc, nhìn quanh, sau đó ngồi xuống ghế dài gần đó.
Cô rất may mắn bắt kịp chuyến tàu cuối cùng trong thành phố, trong hơn một tiếng đồng hồ, cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ đơn giản nhìn đèn tín hiệu sáng lên từng trạm một. Mỗi lần đèn sáng, dường như cô lại gần anh thêm một chút, rồi tim cô lại rộn ràng thêm một chút.
Khi xuống tàu, là 23 giờ 35 phút.
Chu Ôn Yến không lên tiếng,anh đi thẳng vào phòng ngủ, thấy ga giường và chăn đều được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Trình Tuế Ninh nhìn chằm chằm tấm ảnh ngẩn người vài giây, tim đập thình thịch từng nhịp. Một mặt, cô cảm thấy việc mình xuất hiện trong moments của Chu Ôn Yến quá… thân mật, mặt khác cô lại mơ hồ cảm thấy Chu Ôn Yến đăng bài này là để bày tỏ sự không hài lòng với cô.
Mặt Trình Tuế Ninh đỏ bừng, mím môi ngượng ngùng, “Thật sự không có ạ.”
Trình Tuế Ninh bị cô ấy dụ dỗ cầm quần áo đi ra khỏi cửa hàng.
“Mới tới đây, còn chưa lòi ra nữa kìa.”
“Tô Châu hôm nay chỉ có 5 độ.”
Bà ngoại đưa quýt đã bóc sẵn vào tay Trình Tuế Ninh, khuỷu tay huých ông ngoại, “Ông xem cháu gái nhà mình còn ngại kìa.”
Bà cụ là người từng trải, nhìn biểu cảm của Trình Tuế Ninh là phát hiện ra sơ hở, bà cười hì hì kết luận: “Vậy là đã có người thích rồi.”
Trình Tuế Ninh: “Thật sự đẹp mà.”
“Cậu ấy là người thế nào?” Bà cụ tò mò và kiên trì.
Trong mười phút cuối cùng của ngày, cô ngồi trên ghế dài mở bánh kem và bia ra.
Lúc đó anh đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia nói một tràng dài, cô dừng lại chờ anh vài giây nhưng không nghe thấy tiếng anh.
Trình Tuế Ninh lập tức lắc đầu, “Không có ạ.”
Lê Lê mua xong quần áo vẫn không tha cho cô, nhất định kéo cô cùng đi làm móng và chăm sóc da.
Căn hộ yên ắng, cô mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở nhà của Chu Ôn Yến.
Bà ngoại phát hiện ra điều gì đó, chuyển sự chú ý từ ti vi sang cô, nhìn cô một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Ninh Ninh có phải đang yêu ai ở trường không?”
“Cái này thế nào?” Lê Lê thay bộ thứ bảy từ phòng thay đồ đi ra hỏi Trình Tuế Ninh.
“Cậu cứ xem như cho tụi tôi có mặt mũi…”
Giây tiếp theo, điện thoại trong lòng bàn tay rung lên.
Chữ của Trình Tuế Ninh cũng giống như con người cô vậy, từng nét từng chữ đều rất ngay ngắn, cuối câu còn vẽ một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.
Trong đêm đen, dưới đèn đường, dù trong ánh sáng mờ nhạt nhưng từng cử động của chàng trai lại đặc biệt rõ ràng.
Yến: [Ngoan thật.]
Chu Ôn Yến dường như hoàn toàn không cảm nhận được sự lúng túng của cô, vẫn thờ ơ khen ngợi cô.
Trình Tuế Ninh không có lý do từ chối, đành cầm quần áo đi thử.
[Lục Thứ: Hahahahaha cậu bị cho vào friend zone à?]
Cô đẩy Trình Tuế Ninh ra trước gương, “Xương quai xanh này, ngực này, eo này. Không hở thật đáng tiếc mà.”
Bộ này thực ra không khác mấy với phong cách vốn có của Trình Tuế Ninh, màu sắc cũng là kiểu nhẹ nhàng dịu dàng mà cô thường mặc. Chỉ là đường cắt may của áo len táo bạo hơn, hoàn toàn bộc lộ vóc dáng của Trình Tuế Ninh.
Chương 33: “Chu Ôn Yến, sinh nhật vui vẻ.”
Trình Tuế Ninh không nói lại được hai cụ già này, cô cầm điện thoại chạy về phòng mình.
Xung quanh lại ngưng đọng hai giây.
“Đừng im lặng chứ, ngay cả học sinh giỏi như Từ Lâm Viễn cũng đến, anh Yến cậu càng phải đến chứ, tôi không thể chỉ nhìn một mình cậu ta ra vẻ được.”
Cuộc sống kỳ nghỉ đông của Trình Tuế Ninh rất nhàm chán, mỗi ngày ngoài đọc sách thì là ở bên ông bà ngoại xem phim truyền hình, sau đó giúp ông bà nấu cơm đi chợ.
Trình Tuế Ninh: [Về nhà rồi.]
Ông ngoại lại nói: “Từ nhỏ cháu đã được ông bà nuôi lớn, phòng của cháu vẫn luôn ở đó, Ninh Ninh cháu không phải là không có chốn về, nhà ông bà ngoại cũng là nhà của cháu.”
Chu Ôn Yến không biết đứng đó bao lâu, anh nhìn cô vài giây.
Trình Tuế Ninh cúi đầu xuống liền thấy tin nhắn trên màn hình – (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mãi đến khi ăn trưa xong ở nhà ngoại, Trình Tuế Ninh mới thấy được bài đăng Moments đó.
Bộ này quả thật trông rất tiên khí, nhưng muốn có tiên khí, chất liệu nhất định phải rất mỏng.
Ông cụ hỏi cô có phải đến cả ông và bà ngoại đều không nhận nữa không?
Chu Ôn Yến nằm dài trên ghế sofa lướt xem.
Giống như vô số đêm đông khác, nhưng trong lòng Trình Tuế Ninh là ngày quan trọng nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô sững người, bước chân dừng phắt lại, mắt không kìm được mở to hết cỡ mà nhìn anh.
Thò đầu ra ngoài dò xét, phát hiện phòng khách còn yên ắng hơn.
Đối phương trả lời ngay: [Chậc, không lạ sao? Tò mò xem là cô gái như thế nào mà cậu lại đưa về nhà.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt Trình Tuế Ninh càng đỏ hơn, cũng càng ngượng hơn, mãi lâu mới gửi một biểu tượng cảm xúc qua, cô trả lời: [Ừm.]
Bà ngoại ầy lên hai tiếng, giọng điệu cuối cùng cũng vui vẻ lên: “Mau về đi, trưa nay ông ngoại đặc biệt làm món cháu thích ăn đấy.”
Dù sao cô cũng chỉ để lại mảnh giấy… Nghĩ vậy, Trình Tuế Ninh nắm chặt điện thoại, bỗng chốc ngồi đứng không yên.
Lê Lê cười một tiếng, cô ấy đi vài bước rồi cầm một chiếc váy màu hồng nhạt và một chiếc áo len cổ vuông hở xương quai xanh rất ôm sát trên giá đưa cho cô, “Đi thử đi.”
Chu Ôn Yến châm một điếu thuốc, khói thuốc làm mờ mắt, “Gửi thời gian địa điểm cho tôi.”
Trình Tuế Ninh về đến nhà ngoại, cất đồ mua hôm nay. Cô ngồi trên giường bồn chồn không yên, nhìn sự kiện nhắc nhở trong ghi chú điện thoại, do dự một lúc rồi lại mặc chiếc áo phao vừa cởi ra đi ra ngoài.
Trình Tuế Ninh ôm bánh kem và bia định đi ra lề đường gọi xe về nhà.
Anh lại ngước mắt lên, yết hầu lồi lên xuống lăn vài cái. Giây tiếp theo, giọng chàng trai so với vừa rồi rõ ràng khàn đi –
Đến khi mọi thứ đều xong xuôi, đã 10 giờ tối.
Anh đi ra phòng khách, phát hiện dưới hộp khăn giấy trên bàn trà có một mảnh giấy nhỏ, trên đó viết một dòng chữ – ‘Hôm qua cảm ơn cậu, tôi có việc gấp nên về nhà trước.’
Trình Tuế Ninh không có nhu cầu mua quần áo, cô hơi do dự.
Chu Ôn Yến: “Được.”
Lê Lê càng nhìn càng thèm thuồng định giơ tay sờ, Trình Tuế Ninh vội vàng giơ tay che lại. Lê Lê tiếc nuối đầy mặt, quyết định thay cô, “Lấy bộ này đi, bên ngoài mặc thêm cái áo khoác choàng cổ lông xù màu trắng của cậu.”
Trong lúc hoảng loạn, ngón tay vô ý nhấn vào nút thích.
Khi Trình Tuế Ninh mơ màng tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã gần 10 giờ.
Yến: [Chạy đi đâu vậy?]
Chu Ôn Yến lười biếng nhướng mắt, ngón tay tùy ý chạm vào bình luận này, từ tốn trả lời: [Nhà tôi có con gái thì có gì lạ?]
Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt, không nghĩ sâu về câu hỏi này.
“Chu Ôn Yến, sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là ngày 19 tháng 1.
Cô thu dọn hành lý xong, đang ngồi trên ghế sofa cùng ông bà ngoại xem phim truyền hình. Trong giờ quảng cáo cô lướt Moments mới thấy bài đăng của anh.
Chu Ôn Yến không có ở đây sao?
Tim Trình Tuế Ninh đập dữ dội, cô lúng túng mở khóa, đầu ngón tay đánh chữ còn hơi run.
Đôi mắt Trình Tuế Ninh lập tức đỏ lên, cô hé môi, không thốt nên lời.
Cô ngẩn người đi tới, đúng thật là của mình, không biết đã tìm thấy khi nào?
Anh dựa vào khung cửa, ánh mắt hơi trầm xuống.
Một cửa sổ sáng đèn, một cửa sổ tối om.
Chợt thoáng thấy, trên bàn trà trong phòng khách có điện thoại và ví tiền mà cô đã đánh rơi hôm qua.
“Cậu đâu rồi? Đang nói chuyện với cậu đấy! Cuối cùng cậu có đến họp lớp cấp ba không?”
Đêm đông miền Nam ẩm ướt khó chịu, không xa tòa chung cư là hồ nước, gió càng lạnh hơn. Chóp mũi cô lạnh đến đỏ au, ngẩng đầu đếm cửa sổ nhà anh là cái nào.
Yến: [Bé ngoan đều chỉ bỏ nhà đi một đêm thôi à?]
“Được được được, tôi gửi ngay cho cậu, nhất định phải đến đấy.”
Hơi thở lập tức nhẹ đi, Trình Tuế Ninh chớp chớp mắt rồi ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận mở cửa phòng ngủ.
Chu Ôn Yến trở về căn hộ sau hai mươi phút, vừa mở cửa anh đã thấy ngay bàn trà trống trơn.
Yến: (Hình ảnh)
Trình Tuế Ninh đi ra ngoài nhìn quanh, thật sự không có người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tuế Ninh nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghe máy.
Cho đến khi đầu thuốc cháy đến tận tay mới tỉnh ra, anh ném tàn thuốc vào gạt tàn rồi lại ngồi thẫn thờ một lúc. Anh cũng thấy bản thân mình quá không ra gì, khẽ cười một tiếng rồi chửi mình một câu.
Lê Lê liếc cô một cái đầy yêu kiều, sau đó xoay người tự ngắm mình trong gương, “Sáu bộ trước cậu cũng nói thế.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.