Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Cấp ba

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Cấp ba


Hôm đó, trong giờ tự học buổi tối, Lộ Dật Luân bị giáo viên gọi lên văn phòng mắng cho một trận tơi bời, lúc quay lại lớp, không biết nghĩ gì, cậu ta đột nhiên dừng bước.

[Chắc chắn nhầm, Trình Tuế Ninh đến đó làm gì?]

“Được rồi, em tiếp tục học từ vựng đi.”

Lộ Dật Luân nhíu mày khổ sở, Trình Tuế Ninh bật cười, khóe môi cong lên: “Không sao, để tôi đổi cách khác.”

“Thật sự đẹp trai quá đi mất, còn đẹp hơn cả lời đồn nữa.”

Trước khi đến Tô Châu, anh đã cãi nhau căng thẳng với gia đình. Thủ tục chuyển trường là do ông ngoại lo liệu. Sau khi anh đến đây, Đàm Thanh Vân và Chu Hãn Ngọc gần như ngày nào cũng gọi điện, chắc là sợ mất thêm một đứa con nữa, kiên trì đến mức phiền phức.

[Nhưng mà đâu có tiện đường, muốn đến quán net phải đi vòng một đoạn khá xa mà?]

Chu Ôn Yến nhận ra sự bất thường của bản thân, sững lại một lúc rồi bỗng bật cười không rõ nguyên do.

“Mình sợ nhìn cậu ấy mà chẳng nói nổi câu nào.”

Nhưng ngay khi cảm giác thấp thỏm dâng lên, cô chợt nhớ ra: Anh hoàn toàn không biết ai đã chấm bài của mình.

Đáng tiếc, chuông báo vào tiết đã sắp reo, mà Chu Ôn Yến vẫn không có ý định ra ngoài.

Chu Ôn Yến thất thần nhìn màn hình điện thoại vài giây, rồi mở nguồn trở lại. Một loạt tin nhắn dồn dập hiện lên, rung mãi mới dừng. Vừa lau tóc, anh vừa lướt xem, nhưng nhanh chóng thấy mất hứng.

Nói xong, cậu ta nhìn sang bên cạnh, thấy bạn cùng bàn của Trình Tuế Ninh vẫn đang ngồi đó, lại quay đầu liếc về chỗ mình. Chu Ôn Yến vẫn chưa về, chắc còn đang chơi bóng rổ.

Trình Tuế Ninh giật mình, lập tức đặt bút xuống, nhận lấy cây bút cậu ta đưa cho.

Giáo viên chủ nhiệm gọi cô: “Trình Tuế Ninh, em ra ngoài một chút.”

Chu Ôn Yến.

“Hình như cậu thích cậu ấy hả?”

Ánh mắt anh khựng lại trong giây lát, theo bản năng mở nhóm ra – nơi gần như chưa từng động tới.

Chu Ôn Yến đang ngồi đó một cách lười biếng, cánh tay đặt tùy ý, trong tay cầm một cây bút. Lộ Dật Luân bên cạnh giúp anh cầm một tờ đề thi, có vẻ là của một nữ sinh nào đó, cười cợt nhả, cố ý chọc ghẹo, đẩy đẩy tờ giấy về phía anh.

Giáo viên chủ nhiệm rất quý Trình Tuế Ninh, thành tích tốt, ngoan ngoãn, không làm phiền lòng thầy. Vốn định nói chuyện nghiêm khắc, nhưng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng điệu cũng theo bản năng dịu xuống: “Vừa rồi tôi gọi cho bố em, bố em nói đang bận không có nhà rồi cho tôi một số khác. Tôi gọi thì đầu dây bên kia là một người phụ nữ, bảo là dì em, nói rằng em ra ngoài như bình thường.”

Chu Ôn Yến đứng thẳng dậy, định quay về lớp, nhưng trong tầm mắt lại thoáng thấy Trình Tuế Ninh đang nằm sấp trên bàn.

Vị trí của Trình Tuế Ninh ngay cạnh cửa sổ, muốn không nghe thấy cũng khó.

Bạn cùng bàn thấy cô đờ người ra liền cười cười: “Cậu bệnh đến lú lẫn luôn rồi à?”

Giọng nữ sinh mềm mại: “Có… có thể cho mình cách liên lạc không?”

Còn Chu Ôn Yến phía sau, anh không làm gì cả mà chỉ ngồi đó. Người bên cạnh đang nói chuyện với anh, còn cố tình trêu chọc sự chăm chỉ hiếm thấy của Lộ Dật Luân.

Vừa định ném điện thoại sang một bên, khóe mắt anh vô tình lướt qua một tin nhắn mới trong nhóm chat đã bị tắt thông báo từ lâu. Tin nhắn chứa ba chữ.

Hai ba giây trôi qua.

Thế là cậu ta nói tiếp: “Hay là cậu qua chỗ tôi đi?”

Chu Ôn Yến khẽ cười: “Chuyện tốt mà.”

Giáo viên chủ nhiệm nhìn cô, tiếp tục hỏi: “Vậy sáng nay em đã đi đâu?”

Cô im lặng vài giây rồi vẫn gật đầu, đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Tuế Ninh ngẩn người, chớp chớp mắt, nhìn bạn cùng bàn rồi lại nhìn bài thi. Vì không thể che giấu sự bối rối, lòng bàn tay cô hơi run lên.

Lộ Dật Luân đã bước vào tiệm net, cô gái bên cạnh không thấy bóng dáng Chu Ôn Yến đâu, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta đầy tiếc nuối.

Lộ Dật Luân phì cười: “Cậu có thể qua loa thêm chút nữa không?”

Tâm trạng vốn đang ổn của anh bị cuộc gọi này phá hỏng, không còn hứng thú học hành nữa. Anh đứng dậy vào phòng tắm, tắm xong bước ra, mái tóc ướt rượt, vắt một chiếc khăn lên đầu.

Nói xong, cô mím môi rồi ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi thầy, lần sau em sẽ không vậy nữa.”

[Tôi hình như thấy Trình Tuế Ninh trước cửa quán net tối nay.]

Giọng cô rất nhẹ, lắng nghe kỹ còn nghe được cả tiếng mũi nghẹt. Nói vài câu, vì khó thở mà phải dừng lại một chút.

Lộ Dật Luân vốn là kiểu người lông bông, chẳng mấy khi bận tâm đến chuyện học hành, nhưng lần này bị mắng thê thảm, tâm trạng thật sự bị tổn thương. Vì thế, trong vô thức, cậu ta bỗng thấy Trình Tuế Ninh như tỏa sáng hơn vài phần.

Mắt cô hơi đỏ, một lúc lâu sau mới tiếp thu hết lời thầy nói, chớp mắt: “Em ngủ quên trên xe buýt ạ.”

Tiết đầu tiên là ngữ văn, giáo viên vừa thu bài tập về đã chia ra phát lại để học sinh chấm bài lẫn nhau.

Từ trước đến nay, cô luôn thành thật, lại đang khó chịu như vậy, thầy giáo nhìn cô, giọng càng mềm hơn: “Giờ thấy đỡ hơn chưa? Có cần đến phòng y tế không?”

Nhưng phản ứng của Lộ Dật Luân lại rất mạnh, cậu ta lập tức quay lại chửi: “Mẹ nó, ông đây chỉ muốn học hành đàng hoàng thôi không được chắc?”


Nhưng nhiệt độ chẳng hề giảm xuống, cả thành phố nóng hầm hập như một chiếc lồng hấp khổng lồ.

Chuông báo vào tiết vang lên lần thứ nhất, mấy cô gái kia có vẻ thuộc khối khác. Bọn họ nhìn Chu Ôn Yến, dù có chút tiếc nuối nhưng cũng đành rời đi.

Lộ Dật Luân bực mình, định nói gì đó, nhưng Chu Ôn Yến vẫn luôn im lặng từ nãy bỗng cất lời: “Thôi đi, im lặng chút đi.”

Chương 108: Cấp ba

Trình Tuế Ninh đặt cặp sách xuống, mỉm cười với Lê Lê rồi bước ra.

Nhưng Trình Tuế Ninh vẫn không hồi đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả đêm cô không ngủ ngon, đến mức báo thức reo cũng chẳng nghe thấy.

Trình Tuế Ninh đang chăm chú làm bài, nghe thấy giọng cậu ta liền ngẩng đầu lên.

Anh cười cợt nhả: “Không có tại sao.”

Thật ra trong lòng cô có chút khó hiểu. Bạn cùng bàn của cậu ta là Chu Ôn Yến, thành tích vật lý đâu có kém gì cô.

[Nhìn nhầm rồi chứ gì?]

Những bài này với cô không khó, nhưng cô vẫn thấy bồn chồn. Bình thường, trong giờ nghỉ hay tự học buổi tối, có ngồi nhầm chỗ cũng chẳng có gì to tát. Nhưng chỉ cần liên quan đến ba chữ “Chu Ôn Yến”, mọi chuyện lại trở nên đặc biệt.

Trình Tuế Ninh khựng lại một chút, vô thức quay đầu nhìn ra sau.

Cô gái tiu nghỉu, không cam lòng nói: “Anh ấy thật sự khó hẹn quá đi.”

Trình Tuế Ninh sững sờ, vẻ mặt không thể tin được.

Trình Tuế Ninh lại sững sờ, theo bản năng nhìn về phía bàn cậu ta. Ý cậu ta là… muốn cô ngồi vào chỗ của Chu Ôn Yến để giảng bài sao?

Giờ ra chơi, cô trở lại chỗ ngồi, từ tốn lấy bài tập và sách vở ra.

Lộ Dật Luân lần đầu làm chuyện này, cảm thấy hơi ngại liền đưa tay gãi đầu: “Vậy để tôi mang qua đây nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

*

Anh đáp: “Không được.”

“Cậu hiểu chưa?” Cô hỏi nhỏ.

Trình Tuế Ninh lập tức im bặt, Lộ Dật Luân bất ngờ ngẩng lên nhìn anh: “Nhanh thế? Tôi còn tưởng cậu sẽ chơi đến hết giờ tự học cơ.”

Lê Lê ghé lại gần, đặt tay lên trán cô: “Hôm qua dầm mưa sao?”

Chu Ôn Yến liếc nhìn chỗ ngồi trống trải của cô, lại nhìn sắc mặt thầy rồi cụp mắt xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một phút trước khi chuông hết tiết vang lên, Trình Tuế Ninh mới xuất hiện. Sắc mặt cô kém đến mức thảm hại, chỉ đi từ cửa lớp đến chỗ ngồi thôi mà trông như sắp ngã quỵ.

Cô quay mặt vào trong lớp, từ góc độ này của anh chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt và cần cổ mảnh mai. Hôm nay trời không có nắng, mây đen phủ dày, làm làn da cô trông càng trắng hơn. Có lẽ cô thực sự không khỏe, sau gáy còn lấm tấm mồ hôi, khiến vài lọn tóc dính chặt vào đó.

Trình Tuế Ninh ngẩn ra một giây, rồi khẽ gật đầu: “Được.”

Trình Tuế Ninh đã giảng bài xong, cô không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ lặng lẽ đứng dậy quay về chỗ mình.

Lớp học vốn đang hơi ồn ào bỗng im bặt, tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh. Chu Ôn Yến uể oải ngước mắt lên, vẻ mặt nhàn nhạt, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.

Quanh đây dường như vẫn còn phảng phất mùi hương của cô.

Họ nói không to, nhưng chỉ cách một hàng ghế, dù nhỏ đến đâu cũng nghe được.

Anh kéo cổ áo rộng hơn một chút, nói với Lộ Dật Luân: “Cậu tiếp tục đi.”

Rõ ràng mới đến trường, ngày hôm nay mới chỉ vừa bắt đầu, vậy mà sao cô đã thấy mệt mỏi thế này rồi.

“Sao cậu không đến vậy?” Lộ Dật Luân cầm điện thoại, khó hiểu hỏi Chu Ôn Yến ở đầu dây bên kia.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào, thấy chỗ ngồi của cô trống trơn liền hỏi Lê Lê:

Trình Tuế Ninh bảo không sao rồi giải thích thêm lần nữa bằng một cách khác.

Giáo viên chủ nhiệm cau mày, không hỏi thêm nữa, ra hành lang gọi điện cho phụ huynh của Trình Tuế Ninh.

Chỉ là, chẳng còn xuất hiện chữ nào liên quan đến cô nữa.

Anh chẳng buồn nâng mi, thản nhiên đặt tờ đề xuống bàn.

“Trình Tuế Ninh đâu? Bị bệnh hay có chuyện gì?”

Anh cũng lười biếng cười theo: “Cúp máy đây.”

Anh lại kéo cổ áo rộng thêm, để gió lùa vào nhiều hơn.

“Không có cậu ở đây, Lộ Dật Luân cũng siêng học hẳn ra.”

Lộ Dật Luân nhìn điện thoại bị ngắt cuộc gọi, nhún vai với cô gái kia: “Thấy chưa, tôi bảo là không có cửa mà.”

Lộ Dật Luân “ồ” một tiếng, quay lại tiếp tục nghe Trình Tuế Ninh giảng bài: “À, là tôi cắt ngang.”

Lộ Dật Luân đáp ngay: “Cậu ấy giỏi nhất mà.”

Tiết học này, Trình Tuế Ninh cực kỳ tập trung, nhưng lại dùng sự tập trung ấy không đúng chỗ. Cô cẩn thận xem xét từng chữ trên bài thi của anh, thậm chí còn không kiềm chế được mà viết phân tích lỗi ngay bên cạnh chỗ anh làm sai.

Trình Tuế Ninh ngồi xuống chỗ của Chu Ôn Yến, đầu óc hơi chậm chạp, cô cố gắng tập trung tinh thần: “Được, để tôi xem trước.”

“Học bài.” Anh thờ ơ đáp.

Trình Tuế Ninh hơi nghiêng người, cúi đầu chăm chú giảng bài cho Lộ Dật Luân. Ban đầu, anh còn tưởng mình nhìn nhầm, bước thêm hai bước, đến khi nghe thấy giọng cô, chân lại khựng lại.

Trình Tuế Ninh cắn môi, khẽ gật đầu.

Tim cô đập nhanh hơn, mặt cũng nóng lên, cứ có cảm giác tâm tư vụn vặt của mình sẽ bị người khác nhìn thấu.

Chu Ôn Yến chơi bóng xong, vừa đi đến cửa sau lớp học, còn chưa bước vào đã thấy cảnh này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng anh cũng nhận ra điều khác biệt ấy—

Sau khi giáo viên chủ nhiệm gọi xong, quay trở lại lớp, Lê Lê vội nhét điện thoại vào hộc bàn.

Mấy cô gái cứ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cũng có một người dũng cảm bước ra bắt chuyện với Chu Ôn Yến.

“À…”

“Đúng đó, nhìn mặt người ta đỏ hết cả lên rồi kìa.”

Chu Ôn Yến không mấy để tâm, chỉ thờ ơ đáp: “Ừ.”

Trình Tuế Ninh lắc đầu: “Em uống thuốc rồi, cảm ơn thầy.”

*

“Sao không phải cậu đi?”

“Cậu đi xin cách liên lạc đi.”

Nhịp sống lặp đi lặp lại đầy nhàm chán của học sinh lớp 12 tiếp diễn. Hôm nay, Trình Tuế Ninh đến muộn nguyên cả buổi tự học sáng. Cô không xin phép nghỉ.

Vai Trình Tuế Ninh đang căng cứng bỗng chốc thả lỏng. Cô nằm sấp trên bàn, đầu óc mơ màng, tim cũng đập lên xuống thất thường.

Ngoài hành lang, một nhóm nữ sinh nào đó không biết thuộc khối nào, lớp nào đang trò chuyện. Trình Tuế Ninh lơ đãng nghe thấy.

Vừa mới viết xong một câu, bạn cùng bàn trông thấy, liền nhắc nhở: “Ninh Ninh, đây không phải bài thi của cậu đâu, chỉ giúp chấm bài thôi, không cần kỹ thế đâu.”

Bị nhìn đến phát hoảng, cậu ta quay lưng lại, hỏi: “Bận gì cơ?”

Trình Tuế Ninh nhớ lại lời giáo viên chủ nhiệm vừa nói, đoán rằng chắc Trâu Tình không vui vì thái độ của bố tối qua nên mới cố tình trút giận lên cô.

“Chuyện là… bài kiểm tra vật lý hôm nay, có mấy câu tôi không hiểu lắm, cậu chỉ cho tôi được không?”

Thực ra không hẳn, hôm qua cô chỉ có dấu hiệu chớm cảm. Nhưng tối qua về nhà, Tào Tình nói mình có thai, Trình Dự Xuyên không tỏ ra quá vui mừng, thế là nhà lại ầm ĩ một trận.

Nhưng vừa mới cầm lên, Lộ Dật Luân đã vội nói: “Cậu dùng bút của tôi đi, Chu Ôn Yến không thích người khác chạm vào đồ của cậu ấy.”

Người nọ vẫn chưa chịu dừng lại: “Không ai cấm mà, chỉ là cả lớp bao nhiêu người, sao cứ phải là Trình Tuế Ninh?”

Thấy anh không ra ngoài, mấy cô gái càng sốt ruột. Một người không nhịn được, mạnh dạn lên tiếng: “Chu Ôn Yến, cậu ra ngoài một lát được không?”

Chu Ôn Yến vứt điện thoại sang một bên, ngả người ra ghế. Trên bàn trước mặt là sách giáo khoa cần làm quen, anh lật vài trang rồi lại bỏ xuống. Điện thoại trên bàn rung lên lần nữa, anh liếc nhìn tên người gọi đến, trực tiếp tắt nguồn.

Anh thực sự chỉ bước ra cửa lớp, chẳng đi xa thêm bước nào, lười nhác tựa vào tường. Dáng người anh cao, nhưng thái độ lại hờ hững, lắng nghe lời mấy cô gái nói mà chẳng buồn cúi đầu.

Cô buồn bã như vậy, rốt cuộc là vì bị bệnh, hay vì một lý do nào khác?

“Người ngồi hàng thứ hai từ dưới lên của nhóm hai là Chu Ôn Yến đó hả?”

“Anh Yến, đi đi chứ, con gái đã chủ động gọi rồi mà cậu còn không nể mặt sao?”

Bạn học ngồi bàn đầu hiển nhiên đã quá quen với tình huống này, liền quay đầu hét lớn: “Chu Ôn Yến, có người tìm này!”

Các nữ sinh cuống lên, bèn nhờ người ngồi gần cửa lớp nhất: “Bạn ơi, có thể gọi Chu Ôn Yến giúp tụi mình không?”

Lê Lê ngồi phía sau thấy cô đi, vô thức ngẩng đầu nhìn.

Lê Lê cũng không biết. Buổi sáng hai người họ không phải lúc nào cũng đi cùng nhau, cô ấy đành lắc đầu.

[Chắc là đi ngang qua thôi.]

Đến lúc phải nộp bài thi, cô lại bắt đầu căng thẳng. Nếu Chu Ôn Yến nhìn thấy chữ trên bài thi của anh thì sao đây?

Có người thấy Chu Ôn Yến về liền lên tiếng gọi: “A Yến.”

“Hay là cậu ta cố tình chờ cậu đi rồi mới học? Dù sao có cậu ở đây, cậu ta cũng chẳng có cớ để nhờ Trình Tuế Ninh giảng bài.”

Cô gật đầu.

Ngọt ngào, nhưng lại mang theo chút đăng đắng.

Hôm sau vẫn là một ngày mưa.

Chủ đề đó kết thúc, mọi người lại chuyển sang chuyện khác. Chu Ôn Yến dừng lại một lúc, thấy không ai nhắc đến cô nữa mới thoát khỏi nhóm. Tối đó, anh lật đi lật lại sách giáo khoa, làm không ít bài tập. Nhưng cứ mỗi lần dừng tay nghỉ ngơi, anh lại vô thức liếc nhìn điện thoại, nhìn vào nhóm chat ấy.

Lê Lê vẫn luôn quan sát sắc mặt giáo viên chủ nhiệm, cúi đầu lén lút nhắn tin cho Trình Tuế Ninh.

Bước chân anh hơi khựng lại, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cô khi bước vào lớp sáng nay.

Anh cũng quay lại chỗ ngồi của mình, nhìn lên bàn. Rõ ràng mọi thứ đều ở nguyên vị trí, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khác biệt.

Cô gái không ngờ anh từ chối dứt khoát như vậy, ngơ ngác hỏi: “Tại sao không được?”

Căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng giọt nước nhỏ từ tóc xuống da cũng nghe rõ.

Khiến anh nóng đến mức không thể nào ngồi yên.

“Cậu sao vậy? Cảm à?” Lê Lê hỏi nhỏ.

Trình Tuế Ninh quên mang bút qua, lúc định viết lời giải, theo thói quen cầm lấy cây bút đặt trên bàn Chu Ôn Yến.

Cô nhận một tờ, rồi chuyền tập về phía sau. Khi Lê Lê nhận bài từ tay cô, cô mới nhìn xuống cái tên trên góc giấy.

Chu Ôn Yến còn chưa mở miệng, đám con trai trong lớp đã ồn ào trêu ghẹo—

Cơn cảm lạnh của Trình Tuế Ninh kéo đến dữ dội, đã một tuần trôi qua mà vẫn chưa khỏi hẳn.

“Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa, tôi đều không hiểu.” Lộ Dật Luân chỉ vào mấy câu trên tờ bài kiểm tra.

Trong tiếng ồn ào của bọn họ, Chu Ôn Yến khẽ cười, đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi lớp.

Trên bục giảng, giáo viên nhanh chóng bắt đầu giảng bài. Trình Tuế Ninh vội vàng thu lại ánh nhìn, vốn dĩ tinh thần uể oải vì cảm lạnh, giờ lại tỉnh táo hơn một chút. Cô cúi đầu nhìn bài thi của anh, tờ giấy rất sạch sẽ, nét chữ không quá nắn nót nhưng cũng chẳng như đám con trai cùng lứa cố tình viết nguệch ngoạc để ra vẻ ngầu.

Không biết anh đang làm gì, một lúc lâu sau giọng nói uể oải mới truyền đến: “Bận.”

Lê Lê nhìn cô: “Ninh Ninh, sức đề kháng của cậu yếu quá đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Cấp ba