Nghe Lén Tiếng Lòng Của Sếp
Mang Quả Thỏ Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Cơ hội tăng lương và tiền thưởng tháng này, thậm chí cả tiền thưởng cuối năm đã hiện rõ trước mắt tôi.
"Tạ tổng, tối nay tôi có cần đi đón cô Thẩm không?"
Theo tin đồn mà tôi thu thập được, nhà Thẩm Nghiên có rất nhiều tài sản, gia thế rất mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ấy là một họa sĩ có tiếng, xinh đẹp, thích làm từ thiện và tính tình rất hiền lành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng thông báo WeChat vang lên, Tạ Dữ cầm điện thoại lên xem, lông mày khẽ nhíu lại:
Nhân dịp lần sau vào văn phòng, tôi giả vờ hỏi bâng quơ:
Tạ Dữ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách của anh phản chiếu những ánh sáng vàng mờ nhạt từ bên ngoài. Tôi không biết sếp đang suy nghĩ điều gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi cười giả tạo chuyên nghiệp đối mặt với ánh mắt của anh ta, tay không ngừng làm việc.
'Có nên trừ chút lương để trêu chọc cô ấy không nhỉ?'
Liệu anh ta có trừ lương của tôi không nhỉ? Lương tám nghìn tệ mỗi tháng còn chưa đủ ít hay sao, chẳng lẽ muốn tôi phải vay tiền để đi làm à?
Chương 3
Tan làm, tôi chở Tạ Dữ đi đón đối tượng xem mắt của anh – Thẩm Nghiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lúc đó, Tạ Dữ còn kéo rèm nhìn tôi một lúc lâu.
Tôi tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong đầy toan tính.
Vừa rồi căng thẳng quá nên tôi không nghe rõ trong lòng sếp đang nghĩ gì.
Tôi cảm thấy lúc này người cần bị "hỏa táng" chính là mình.
Bị sếp bắt gặp khi đang lướt mạng giữa giờ, thậm chí còn đang đăng bài về sếp.
"Được, tôi sẽ đi cùng cô, lão Vương hôm nay xin nghỉ rồi."
Tôi vừa hát "Hôm nay là một ngày tốt lành" trong lòng, vừa bước chân vui vẻ quay lại chỗ ngồi.
Tôi lén nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Có đấy, nếu anh trừ lương tôi, chắc chắn tôi sẽ có những giọt nước mắt thật sự từ tận đáy lòng.
Lúc này, cả bề ngoài lẫn nội tâm của Tạ Dữ đều vô cùng yên tĩnh.
Tạ Dữ cũng rất điển trai, luôn tỏa ra cảm giác lạnh lùng khiến người khác khó lại gần. Hai người họ đúng là trai tài gái sắc, thậm chí tôi còn cảm thấy có chút ghen tị.
Anh nghĩ tôi sẽ bị anh bắt gặp lướt mạng lần thứ hai sao? Không đâu!
Tôi chủ động nhận giúp đồng nghiệp trình kế hoạch, rồi mò vào văn phòng của Tạ Dữ để thăm dò tình hình. Khi tôi bước vào, Tạ Dữ đang mỉm cười, trong lòng thì đang nghĩ:
Tôi thể hiện một chút ngạc nhiên đúng lúc, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.
Có thể cho tôi chút tiền để đùa lại tôi không?
Tự nhiên yên tĩnh như vậy, thật khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.
'Cô ấy có khóc không nhỉ? Thôi bỏ đi.'
'Lão Vương xin nghỉ rồi, sao lại nghỉ vào lúc này chứ.' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không bàn đến tính cách khó chịu của cô ấy thì rất đẹp.
Lão Vương là tài xế của Tạ Dữ. Tốt quá, đây chính là cơ hội kiếm thêm chút lương của tôi rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.