Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh
Miêu Miêu Tam Thứ Phương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 330
[Bình tĩnh nào An Linh, bình tĩnh nào, nói từ từ, dẫn dắt từ từ.]
"Cháu và Thu Niệm vì sinh cùng một bệnh viện mà bị bế nhầm. Nếu như Thẩm Lạc và An Duệ cũng ở cùng một bệnh viện, biết đâu cũng sẽ bị bế nhầm thì sao."
Vân Hiểu Nguyệt không biết hành động của mình đã hoàn toàn bị bại lộ. Bà ta cho rằng An Linh chỉ muốn cãi tay đôi với mình, vô tình mới nói trúng phóc.
Chương 330
Vì vậy, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, bà ta giả vờ bình tĩnh nói:
"Cháu nói có đúng không, dì Vân?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Linh vừa thầm nhủ trong lòng để giữ bình tĩnh, vừa cố gắng kiểm soát biểu cảm, không để sự phẫn nộ của mình lộ ra quá rõ ràng.
Bị An Linh trực tiếp điểm danh, cả người Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc.
"Cháu nói Thẩm Lạc là thiếu gia giả khi nào?" An Linh hỏi ngược lại: "Cháu chỉ nói là có khả năng này thôi. Dù sao thì cũng không ai có thể đảm bảo trăm phần trăm không có bất trắc xảy ra."
An Linh mỗi khi hỏi một câu, lại khiến trong lòng Vân Hiểu Nguyệt thêm một phần hoảng loạn.
Nếu cô biểu hiện quá tức giận, rất có thể sẽ trông như đang thẹn quá hóa giận mà nói năng lung tung, ngược lại sẽ tự làm rối loạn thế trận.
"Nếu cháu nhớ không lầm, sinh nhật của Thẩm Lạc cũng giống cháu phải không? Dì nói xem có trùng hợp không, ở đây có đến ba người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Thêm cả Thu Niệm nữa là bốn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Hiểu Nguyệt giả vờ như bị những câu hỏi vô lễ của An Linh làm cho tức giận, liền ra vẻ bề trên.
Dù bà ta có tự thuyết phục mình thế nào rằng An Linh chỉ là mèo mù vớ phải cá rán, cũng thật sự không chịu nổi những câu hỏi liên tiếp của An Linh.
"Con gái tôi, chưa đến lượt cô dạy dỗ." Bùi Ngọc Ngưng một câu liền chặn họng Vân Hiểu Nguyệt: "Lễ phép và tôn trọng cũng phải xem đối tượng, đối với cô thì rõ ràng là không cần thiết."
Lúc này, An Linh đã điều tra rõ ràng ngọn ngành sự việc, đang cười như không cười nhìn Vân Hiểu Nguyệt, chậm rãi mở miệng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ta vốn dĩ đang ho, phản ứng này thực ra cũng không quá đột ngột. Nhưng những người có thể nghe được tiếng lòng của An Linh lúc này đều đang tập trung ánh mắt vào Vân Hiểu Nguyệt, nên đều chú ý đến ánh mắt lảng tránh và biểu cảm chột dạ của bà ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nghe nói dì và chú Thẩm sau khi sinh Thẩm Lạc mới chuyển đi khỏi Hải Thành phải không? Vậy Thẩm Lạc được sinh ra ở Hải Thành à? Bệnh viện nào vậy ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Nếu không mọi người sẽ không tin.]
"Loại chuyện này, ai có thể nói chắc được chứ?"
"Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Cháu đây là điển hình của việc mình không sống tốt thì cũng muốn kéo người khác xuống nước. Chỉ vì cháu là tiểu thư giả mà cho rằng Thẩm Lạc cũng là thiếu gia giả sao?"
An Linh còn cố gắng nở một nụ cười nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, để mình trông như đang nói đùa.
Cô giả vờ như vô tình thuận miệng hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.