Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12


Trong khoảnh khắc, gió cuốn mây vần, phong ba sắp ập đến.

Ngự y đứng bên cạnh tươi cười rạng rỡ:

Trước lúc chia tay, Ngụy Cửu Chiêu trầm giọng dặn dò:

"Cho dù là vì nàng và con, ta cũng sẽ thắng thật đẹp."

Ngụy Cửu Chiêu đi sớm về khuya, nhưng mỗi ngày đều sẽ đến phòng ta. Hắn luôn giống như một thiếu niên mới bước vào đời, mang theo cả thân mình còn vương sương đêm hoặc gió sớm chưa tan, cẩn thận áp má lên bụng ta, không biết đang nghe cái gì.

Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta chăm chú. Rất lâu sau, hắn cúi đầu, trịnh trọng hôn lên hàng mi đang run rẩy của ta:

Hệ thống nhắc nhở ta: 【Đây chính là tình tiết phản diện xuống đài trong cốt truyện rồi đó.】

……

Mãi đến một đêm khuya trong phủ Lệ Vương. Cung nhân của cung Vị Ương đưa tới một cái mâm ngọc được phủ gấm vóc. Mở gấm vóc ra, trên mâm ngọc là một cái trống bỏi cũ kỹ, nhỏ xíu.

22

"Ngụy Cửu Chiêu, ta và con... cùng nhau đợi chàng trở về."

"Lâm Lộc, nàng có tin vui rồi."

Lòng ta rối bời, "Ừ" một tiếng rồi lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía Ngụy Cửu Chiêu đang ngồi bên mép giường.

Năm ấy, vào tiết đông chí.

Thấy ta im lặng, hắn siết chặt vòng tay, mang theo chút bá đạo trẻ con, ôm ta càng chặt hơn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

【Giao dịch ban đầu của chúng ta là: Ngài công lược vai phản diện thành công, khiến giá trị hảo cảm của hắn đạt 100%.

【Ngươi chắc chắn chỉ cần đi hết cốt truyện là có thể khiến hắn sống lại phải không?】

"Nếu chúng ta rời xa tranh đấu, có phải chàng sẽ không bị thương nữa không? Cũng sẽ không thua cuộc?”

Sự việc xảy ra bất ngờ, Lệ Vương dùng thủ đoạn sấm sét nắm giữ triều chính. Trên triều đình, có thần tử thuộc phe Thái tử lớn tiếng chỉ trích Ngụy Cửu Chiêu lòng lang dạ thú, giây tiếp theo đã bị ngự tiền cấm quân chém g·i·ế·t.

23


Ngụy Cửu Chiêu an ủi ta: "Nàng yên tâm, đã bôi thuốc rồi."

Ta há miệng, lắp bắp nói: "...Ngụy Cửu Chiêu, chàng rất muốn đứa bé này sao?"

Dường như đã rất lâu rồi hắn chưa nở nụ cười vui vẻ như vậy.

"Nàng chỉ cần sinh nó ra, ta nuôi dưỡng là được."

Khi máu nhuộm đẫm điện Kim Loan, cuối cùng mọi người mới nhận ra, thì ra ngay cả Điện Tiền Tư nơi nắm giữ cấm cung cũng đã sớm bị Cửu hoàng tử thu phục rồi.

Tâm tư của hắn sâu kín, xưa nay không lộ vui buồn ra ngoài. Những năm qua, ta tận mắt chứng kiến Ngụy Cửu Chiêu đeo lên chiếc mặt nạ ôn văn nhã nhặn, nói cười bày binh bố trận, từng bước một leo lên vị trí cao như ngày hôm nay...

Ta có chút bất an, lại xác nhận lần nữa:

Ngụy Cửu Chiêu ấn ta trở lại giường, động tác ôn nhu nhưng không cho phép cự tuyệt. Hắn nhìn ta chăm chú, đáy mắt đen láy tràn đầy ánh sáng:

Ta có chút ngứa ngáy, nhíu mày quay đầu trừng hắn, lại đột nhiên ngẩn người. Chỉ thấy khóe miệng Ngụy Cửu Chiêu nở một nụ cười, nụ cười thuần khiết như trẻ thơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chúc mừng Lệ Vương phi, nương nương đã có thai được ba tháng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta đã mang thai tám tháng, lúc này khó nhọc đỡ lấy lưng, cố gắng đưa Ngụy Cửu Chiêu đến cửa vương phủ. Khói mù dày đặc, gió thổi tuyết rơi. Ta vừa thắt lại áo choàng thay hắn, đột nhiên Ngụy Cửu Chiêu ôm ta vào lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chúng ta ôm nhau rất lâu. Sống mũi ta cay xè, mấy lần muốn hắn ở lại đừng đi. Nhưng cuối cùng, ta không mở miệng.

Giọng ta có chút khô khốc:

"Lâm Lộc, ta sắp làm cha rồi."

Lòng ta rối như tơ vò. Xuống xe ngựa, ta còn chưa đứng vững đã thấy tối sầm mặt mày, ngất đi.

"Ta không đi.”

Ngụy Cửu Chiêu giơ tay: "Thưởng."

Ta hít sâu một hơi, gượng ép nở một nụ cười tái nhợt:

【Chủ thần đồng ý, nếu cốt truyện diễn ra suôn sẻ, sau khi vai phản diện xuống đài, chủ thần có thể vì ngài mà hồi sinh hắn, đồng thời xóa đi ký ức của hắn...

"Không cho phép nàng không muốn.”

Dù là bằng cách nào, dù có ký ức hay không, ta vẫn sẽ đợi chàng trở về.

【Do sự cố lần này, ta đã xin chủ thần bồi thường đặc biệt.

【Các người có thể thoát khỏi cốt truyện, bên nhau trọn đời ở thế giới này.】

Ngụy Cửu Chiêu kém một nước cờ, bị ban thuốc độc mà c·h·ế·t trong cung. Nghe đến kết cục này, ta lạnh toát cả sống lưng. Tuy rằng từ đầu ta đã biết Ngụy Cửu Chiêu là vai phản diện, nhưng ta không biết chi tiết cốt truyện, càng không biết hắn sẽ c·h·ế·t thảm như vậy.

Thế cục trong kinh thành thay đổi bất ngờ, trong vương phủ lại trôi qua những tháng ngày an lành. Ta ở vương phủ dưỡng thai, được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng bản thân lại vì lo lắng quá độ mà nhanh chóng gầy đi.

Được hệ thống khẳng định, ta mới dám thả lỏng đôi chút. Ta nghĩ có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất mà ta có thể tranh thủ được rồi.

"...Vết thương của chàng?"

Thấy tinh thần ta đều chấn động, sắc mặt trắng bệch, hệ thống vội vàng bổ sung:


Đợi mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ta và Ngụy Cửu Chiêu, ta khẽ hỏi:

"Chúng ta tìm một nơi đào nguyên ẩn cư…”

Hệ thống càng nói càng nhỏ giọng:

【Mà chúng ta sẽ khiến người thân của ngài khỏe lại, đồng thời đưa ngài trở về thế giới ban đầu.】

Một lát sau, bên giường lún xuống. Ngụy Cửu Chiêu ôm ta từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào sau tai. Hắn đặt một bàn tay lên bụng ta nhẹ nhàng xoa, vùi mặt vào cổ ta, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Như vậy có phải... cũng rất tốt không?"

Khi tỉnh lại, bên giường đã có rất nhiều người vây quanh. Ta ngơ ngác nhìn quanh, cố gắng ngồi dậy: "Chuyện gì thế này..."

“Lâm Lộc, nếu thật sự xảy ra biến cố, Công Tôn Diễn sẽ mang nàng đi."

"Dù thế nào, chúng ta cũng đợi chàng trở về."

"Ngụy Cửu Chiêu, nhất định phải đoạt đích sao?"

Tô hoàng hậu bị giam lỏng đã nhiều ngày. Lần này, đến lượt bà ấy nhiều lần cầu kiến Ngụy Cửu Chiêu nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.

Giọng nói của ta rất khẽ, gần như là lẩm bẩm:

Ngụy Cửu Chiêu nhìn trống bỏi, đôi mắt đen thẳm sâu thêm một tầng, sâu đến mức không thể nào dò xét. Biết rõ là Hồng Môn yến, Ngụy Cửu Chiêu vẫn quyết định tiến cung.

Ta dở khóc dở cười, tuy rằng cảm thấy đứa bé này đến không đúng lúc nhưng cuối cùng vẫn khẽ "Ừ" một tiếng. Yên tĩnh rất lâu, ta mới lại lên tiếng:

Ta có chút hoảng hốt, tính ra đúng là đêm trước khi Ngụy Cửu Chiêu xuất chinh lần trước.

Ngụy Cửu Chiêu nhướng mày: "Nàng không muốn ư?"

"Lâm Lộc, ta sẽ không thua.”

Thái tử vướng vào vụ án tham ô, tự xin xuống phía nam tiêu diệt phỉ. Thái tử rời khỏi kinh thành chưa đầy một tháng, hoàng đế đang tuổi tráng niên lại đột ngột ngã bệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12