Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45


Chương 45

Trong khoảnh khắc Phương Hạm chớp mắt, bên người đã truyền đến hơi ấm quen thuộc.

Nhưng hình như Giang Diệc Nhiên không định dừng lại.

Trong bóng tối, Giang Diệc Nhiên khẽ cười, một tay ôm cô, tay còn lại đưa ra sau xoa nhẹ đầu cô, rồi hôn lên trán cô.

Anh chỉ cúi đầu, hôn lên vết sẹo mổ của cô.

Câu đó từ miệng anh thốt ra khiến người ta vô cùng xấu hổ.

“Chuyện đó chứng minh em can đảm hơn nhiều người khác, đúng không?”

“Thế nên, đừng khóc nữa, được không?”

Nhưng thực ra Giang Diệc Nhiên cũng chẳng làm gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến mấy câu cô từng thấy trên mạng, lòng cô như bị dìm sâu xuống đáy nước lạnh ngắt.

Có lẽ là thật, bởi vì cô quá để tâm đ ến sự khác biệt của mình so với những cô gái khác. Cô để tâm đ ến khiếm khuyết của mình, để tâm đ ến việc Giang Diệc Nhiên có để ý hay không.

Phương Hạm cắn môi, chần chừ một lúc rồi hỏi nhỏ: “Anh… thấy em đáng ghét lắm hả?”

“Nên tình huống em vừa nói, chắc là sẽ không xảy ra đâu.”

Phương Hạm rất muốn phủ nhận, nhưng lời anh nói quá đúng. Đúng là cô nghĩ như vậy thật.

“Em không cần để ý đâu, ngủ đi.” Giang Diệc Nhiên đáp, không hề tiếp tục câu chuyện, chỉ quay người vươn tay lên bàn điều khiển ở đầu giường, tắt cả hai chiếc đèn ngủ hai bên.

“Đương nhiên là thật. Gạt em làm gì?” Giang Diệc Nhiên bật cười, “Vừa nãy em buồn vì chuyện đó à?”

Anh nhìn, rồi cúi người hôn lên đó.

Anh siết chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Ngủ đi.”

“Bình thường không nhìn ra, vậy mà em lại muốn gần gũi anh đến thế sao?”

“Nhưng anh cũng sẽ rất buồn.”

Thôi, một tháng trôi qua là được rồi.

“Sao em đáng yêu vậy chứ?” Anh hỏi.

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh, anh cũng không có nghĩa vụ phải chấp nhận một người như cô. Nếu không phải vì cảm giác tội lỗi, có lẽ anh đã chẳng ở bên cô.

“Chuyện đó thì có gì đáng để chê đâu chứ?”

“Nếu là anh, có khi anh còn chẳng đủ dũng khí để làm cuộc phẫu thuật như vậy. Nhưng em không chỉ trải qua được, mà còn kiên cường sống đến bây giờ.”

Hai người rơi vào im lặng.

Cô có thể chấp nhận khuyết điểm trên cơ thể mình, nhưng khi bị người mình thích nhìn thấy, vẫn không kìm được cảm giác tủi thân và buồn bã. Chỉ là, sự tủi thân ấy không phải vì Giang Diệc Nhiên, mà là vì bất lực với tất cả những gì bản thân từng trải qua.

Cô nghĩ, thật ra Giang Diệc Nhiên cũng khá xui xẻo.

Chủ yếu là vì Giang Diệc Nhiên đột nhiên nghiêm giọng, khiến tâm trạng tủi thân của cô bị dọa bay mất. Như thể quay lại khoảng thời gian cấp ba, khi anh lạnh lùng gắt gỏng bắt cô tránh xa.

Thật ra khi thấy cô khóc, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng anh biết mình không thể cứ để yên như vậy.

Giang Diệc Nhiên rất thông minh, chỉ cần cô không trả lời, anh liền biết mình đoán đúng.

“Nhưng trong lòng em không phải nghĩ như vậy sao?” Giang Diệc Nhiên hỏi.

“Anh không biết cái mà em gọi là ‘thích’ là cảm giác gì.”

Anh khẽ cười, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào trong ngực mình, cho đến khi cô hoàn toàn dính sát vào người anh.

“Hay là do trong lòng em quá để tâm đ ến chuyện này?”

Anh cau mày lại.

Giang Diệc Nhiên cho cô cảm giác như một vị thần nhân hậu.

Giang Diệc Nhiên rõ ràng sửng sốt, không hiểu sao cô lại nói vậy.

Đôi môi anh nóng bỏng, như mang theo ngọn lửa vô hình. Dù đã rời đi, nhưng hơi ấm ấy vẫn còn vương trên da thịt cô.

Anh nói, giọng trầm khàn, rõ ràng là đang trêu cô, mang theo vẻ quyến rũ khiến tai và cổ cô đều ngứa ngáy.

Từ đầu đến cuối, anh không nói thêm câu nào.

“Thật không?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Giọng anh nghiêm túc hẳn, khiến trái tim Phương Hạm thắt lại liên tục.

Chủ yếu là vì cô biết, đã nói đến nước này rồi thì nhất định phải hỏi cho rõ. Huống hồ vấn đề này cũng đã đè nặng trong lòng cô rất lâu rồi, cô thực sự rất muốn nghe được câu trả lời từ anh.

“…Anh không dùng cái đó à?”

Hóa ra là vì chuyện đó.

“Không được khóc nữa.” Anh nói, giọng có chút nghiêm khắc.

“Không phải!” Giang Diệc Nhiên lập tức phản bác.

Sau câu đó, Phương Hạm miễn cưỡng gật đầu.

Phương Hạm siết chặt nắm tay, giọng nghèn nghẹn: “Là em hỏi anh mà, sao lại thành anh hỏi em rồi.”

“Muốn khi vừa mở mắt ra vào buổi sáng, cảm giác đầu tiên chính là biết em vẫn còn ở đây, cái cảm giác đó khiến anh thấy yên tâm và mãn nguyện.”

Cô không nói nữa, chỉ từ từ cuộn người lại như một con tôm nhỏ.

Anh cau mày, nắm lấy cổ tay cô, dùng chút sức, khiến cô có vùng vẫy cũng không thoát ra được.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, hơi nóng mờ mịt ban nãy cũng dần tan biến.

Sau đó, một tay anh giữ chặt cô, tay còn lại tiếp tục vén áo cô lên lần nữa.

Giọng nói đầy tự tin của Giang Diệc Nhiên khiến Phương Hạm sững người, nhất thời chẳng biết đáp lại thế nào.

“Anh sao lại… tự luyến đến vậy chứ?”

Nghe cô nói vậy, Giang Diệc Nhiên mới chợt hiểu ra vì sao Phương Hạm lại nghĩ anh chê cô.

Hơn nữa, cô thật sự không chắc chắn.

Nhưng Phương Hạm vẫn còn ngẩn người. Dù anh đã buông ra, tay cô cũng chưa kịp phản ứng, đã thấy Giang Diệc Nhiên cúi đầu, lông mi rủ xuống, từ tốn kéo vạt áo xuống giúp cô, che lại cơ thể.

“Em muốn hỏi gì, muốn nói gì, cứ nói thẳng là được. Như vậy anh không phải đoán, em cũng không vì nghĩ ngợi lung tung mà thấy buồn.” Giang Diệc Nhiên đáp.

Vì quá tốt bụng, nên mới tự mình đến chăm sóc cô, không để cô quá đau lòng, không để cô cô đơn. Hy sinh bản thân để ở bên cô, chỉ để cô vui.

Cô vẫn luôn có cảm giác, anh ở bên cô như đang làm từ thiện vậy.

Anh không đoán được cô đang nghĩ gì, nên cảm thấy bực bội và rối loạn trong lòng.

“Sau này đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa. Nghĩ nhiều sẽ khiến em buồn, mà lại không tốt cho tim.”

“Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ bảo tình trạng của em hiện tại không thích hợp vận động mạnh. Chủ yếu là vì chuyện đó khó kiểm soát lực độ. Lần trước hôn em, em còn bị đau tim mà, nhớ không?”

“Nếu em thích cậu ta, cậu ta cũng đối xử rất tốt với em, và em thực sự hạnh phúc. Anh nghĩ… anh sẽ chúc phúc cho em.”

“Đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy được không? Con người phần lớn đều tự chuốc khổ vào thân vì nghĩ quá nhiều đấy.” Anh nói.

“Hỏi gì?”

Phương Hạm trợn tròn mắt, bị dọa sững người, đến cả nước mắt cũng khựng lại.

Đúng là tự rước nhục vào người. Cô thừa biết Giang Diệc Nhiên ở bên cô là vì chuộc lỗi, để lương tâm anh được yên ổn. Ấy vậy mà vẫn ngây thơ hy vọng anh có thể thích cô thật lòng.

“Anh nghĩ là anh sẽ.” Cuối cùng anh nói.

Phương Hạm nghe đến đây, lòng như rối tung lên thành một mớ chỉ không đầu không đuôi.

Sau khi chỉnh lại áo cho cô, anh trở mình nằm sang bên phải, rời khỏi tư thế đè trên người cô.

Theo lời dân mạng thì anh không có hứng thú với cô.

Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Thật ra cô không định hỏi, nhưng nghĩ đến việc anh thà chịu như vậy chứ không muốn chạm vào cô, cô lại thấy không cam lòng.

Nhưng Phương Hạm không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Anh thở dài một hơi, lại đè người lên, dùng hai tay giữ lấy vai cô, xoay người cô lại, buộc cô phải đối diện với mình.

“Em chỉ hỏi vu vơ thôi, sao anh phải nghiêm trọng như thế…” Phương Hạm thấy sống mũi cay cay. Cô khẽ cúi đầu, tựa vào lồ ng ngực Giang Diệc Nhiên, giọng nghèn nghẹn.

“…Xin lỗi.” Phương Hạm lau nước mắt, thì thào nói.

Cô không biết đối phương đang nghĩ gì.

Rõ ràng chỉ là vài giây thôi, trong cả đời người thì chẳng đáng là bao, nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua. Nhưng không hiểu sao, với Phương Hạm mà nói, thời gian ấy lại dài dằng dặc như cả thế kỷ, cứ như đã trôi qua rất lâu rất lâu.

Anh rõ ràng là không chịu trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nghe vậy, lòng Phương Hạm càng thêm chua xót, có cảm giác như Giang Diệc Nhiên đang mất kiên nhẫn với cô.

Bởi vì vừa rồi vô tình chạm phải, cô có thể cảm nhận rất rõ cơ thể Giang Diệc Nhiên đã thay đổi.

Giang Diệc Nhiên đoán được, chắc hẳn cô vẫn chưa vượt qua được rào cản tâm lý trong lòng mình, cảm thấy vết sẹo ấy xấu xí, đáng bị chê bai.

Rất lâu sau, người kia mới trả lời.

“Ngủ đi.”

“Tại sao em lại nghĩ là anh không thích em?”

Phương Hạm không có phản ứng gì khi bị anh hôn. Nhưng khi tay anh lần nữa kéo vạt áo cô lên, vừa chạm đến thắt lưng, cô liền phản ứng cực nhanh.

“Nhưng nếu có một chàng trai khác cũng đối xử với em rất tốt, và em ở bên người đó cũng rất hạnh phúc thì sao?” Phương Hạm hỏi.

“Tại sao lại phải xin lỗi anh?”

Ngay khoảnh khắc thấy nước mắt của Phương Hạm, Giang Diệc Nhiên đã biết mình làm hỏng chuyện rồi.

Phương Hạm không đáp, nhưng thái độ của cô gần như là mặc định.

Nếu như cô không thích Giang Diệc Nhiên, thì chuyện vết sẹo có xấu hay đẹp trong mắt anh cũng chẳng còn quan trọng.

“Anh rất tò mò, tại sao em lại muốn hỏi câu đó.”

“Nếu anh thấy ngại thì em có thể ra ngoài, hoặc anh đi cũng được. Dù sao em nghe nói để như vậy sẽ rất khó chịu, lâu dài còn không tốt cho sức khỏe.”

Đợi đến khi đầu óc Phương Hạm dần tỉnh táo lại, mặt vẫn đỏ bừng, cô không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Cô kéo áo xuống lại, đồng thời đẩy tay anh ra, ánh mắt lộ rõ vẻ né tránh.

Dù sao cũng được ở bên anh trọn một tháng, với cô như vậy là quá đủ rồi. Con người không nên tham lam quá.

Hôn xong, Giang Diệc Nhiên buông tay cô ra.

Cô có cảm giác mình đang chạy trên một con đường rất dài, đột nhiên gặp phải một khe nứt, rồi vô tình rơi xuống vực.

“Trước đây chỉ cần ôm với hôn là em đã không chịu được rồi, nhưng giờ thì dần dần tốt lên rồi. Mọi thứ cần có quá trình.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai ngờ sau khi hỏi xong, bên kia lại im lặng đến mấy giây mà không lên tiếng.

“Anh không phải chê em.” Anh nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em muốn ngủ rồi.” Cô nói.

“Em không có, anh đừng nói linh tinh.” Cô nhíu mày, mặt đỏ bừng, vội vàng phủ nhận.

Phương Hạm không trả lời. Nhưng ít nhất cô đã đưa tay lau nước mắt, không còn nức nở như trước nữa, chỉ là nước mắt vẫn chảy ra không ngừng.

“Anh có chúc phúc cho em không?”

Chủ yếu là cô sợ, nếu hỏi ra, mà câu trả lời không phải điều cô mong đợi… thì cô sẽ càng đau lòng hơn.

“Sao em cứ nghĩ theo hướng đó vậy?” Anh thở dài, giọng đầy bất lực: “Anh không chê em, thật đấy.”

Phương Hạm vừa khẽ gật đầu, lại không kìm được nói: “Nhưng… em còn muốn hỏi một câu nữa…”

“Trên thế giới này, ngoài người thân của em ra, sẽ không có ai đối xử với em tốt hơn anh.”

“Anh chỉ biết là anh muốn ở bên em, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em thật sự đang sống, muốn cùng em ăn cơm, muốn mỗi tối ôm em ngủ.”

Chỉ có thể nói là anh không ghét cô thôi.

“Thích… là gì?”

Cô đỏ mặt, không nhịn được thì thầm.

Gương mặt anh khi ấy rất điềm tĩnh, ánh mắt cũng chẳng mang theo chút d ục vọng nào.

Ánh đèn đầu giường hắt lên gương mặt cô, làn da trắng ngần, môi hồng nhẹ. Môi cô rất đẹp, độ dày vừa vặn, giữa môi trên còn có đường viền cong nhẹ tạo thành hình giọt lệ, sắc môi mịn màng, rất thích hợp để hôn.

Từ đầu đến giờ, mọi chuyện đều khiến cô cảm giác như mình đang nằm mơ.

Trái tim cô như nhói lên một cái, cô đã có được câu trả lời rồi. Trong mắt cô, việc không trả lời thẳng thắn, vòng vo né tránh, nghĩa là anh không thực sự thích.

“Anh… thích em không?” Vài giây sau, cuối cùng Phương Hạm mới lấy hết can đảm, nói ra câu hỏi ấy.

“Nếu anh không thích em, thì em nghĩ mấy ngày qua hơn hai mươi ngày nay, anh ở bên em là vì cảm thấy có lỗi và tốt bụng, đang chơi trò gia đình với em à?”

“Những gì người khác có thể cho em, anh cũng có thể cho. Những gì người khác không làm được, anh cũng có thể.”

“Em đâu có nói thế…” Phương Hạm đáp.

“Vả lại chuyện đó so với em thì chẳng quan trọng chút nào. Anh không muốn chỉ vì chuyện này mà phải trả giá quá đắt. Nếu vừa bắt đầu đã làm chuyện đó, anh sợ tim em không chịu nổi, nên tốt nhất vẫn nên từ từ.”

“Anh không cần trả lời đâu, cứ xem như em chưa từng hỏi. Câu hỏi đó thật sự rất ngốc.”

“Xin lỗi vì cái gì?”

Ngón tay anh luồn vào tóc cô, những sợi tóc mềm mại như tơ len lướt nhẹ qua từng kẽ tay.

Đây chính là phần khiến người ta cảm thấy đau lòng và chát đắng nhất trong tình yêu.

Thật ngốc, tại sao lại hỏi câu đó làm gì chứ?

Anh cúi đầu hôn lên đó vài lần, nhẹ nhàng thôi, nhưng mỗi lần đều khiến Phương Hạm căng thẳng đến mức nghẹt thở, vừa kinh ngạc vừa bối rối.

“Anh thấy mình đâu có rảnh đến vậy.”

Nhưng vì Giang Diệc Nhiên ôm quá chặt, cả người Phương Hạm gần như dán vào anh, chỉ còn hai tay theo phản xạ đặt lên ngực anh là có thể giữ được chút khoảng cách.

“Vì anh không tin người khác, anh chỉ tin bản thân mình.”

Cô biết những lời Giang Diệc Nhiên nói đều là để an ủi.

Dù không hiểu tường tận chuyện này, nhưng những kiến thức cơ bản thì cô vẫn biết. Nghe nói nếu để như vậy mà không giải quyết thì sẽ rất khó chịu, lâu dài còn ảnh hưởng đến sức khỏe.

“Em muốn hỏi…”

Giang Diệc Nhiên im lặng rất lâu, như đang suy nghĩ. Một khoảng thời gian dài trôi qua.

Trong phòng tối om, rèm cửa lại cản gần như hết ánh sáng. Phương Hạm ngẩng đầu lên, rõ ràng lòng bàn tay và cả cơ thể đều cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ người kia, vậy mà cô lại không sao nhìn rõ được vẻ mặt anh.

“Bác sĩ anh tìm cũng nói vậy. Anh kể rõ tình trạng của em cho bác sĩ, họ nói là có thể làm, nhưng phải từng bước một. Từ từ để cơ thể em thích ứng, lúc đó thì sẽ không sao nữa.”

Phương Hạm mới nói được nửa câu thì cổ họng nghẹn lại, như có thứ gì đó chặn ngang.

Lòng cô nguội lạnh đi một nửa, cũng không còn muốn nghe tiếp nữa.

“Cứ tưởng anh ghét em nên không muốn làm gì với em sao?”

Một lúc sau, anh nói.

Phương Hạm chờ nãy giờ, không ngờ Giang Diệc Nhiên lại trả lời bằng một câu hỏi. Còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp thế nào, thì anh đã nói liền một tràng:

“…”

Tim Phương Hạm lập tức như rơi xuống đáy vực, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy anh bổ sung:

Giang Diệc Nhiên từ phía sau vòng tay qua eo cô, lại ôm cô vào lòng. Anh áp sát bên cô, chôn mặt vào hõm cổ, từng hơi thở nóng hổi phả vào bên tai cô.

Từ sau khi anh nhìn thấy vết sẹo trước ngực cô, thái độ liền thay đổi, không còn giống lúc ban đầu. Lúc đi cắm trại cũng thế, anh cũng không hề thân mật với cô.

Mỗi khi Giang Diệc Nhiên trở nên nghiêm túc, cô lại thấy sợ. Cô không muốn truy hỏi đến cùng, chỉ muốn yên ổn bên anh trong một tuần còn lại.

Nhưng Giang Diệc Nhiên lại dường như không hề để tâm đ ến những lời sau đó của Phương Hạm, hoàn toàn làm ngơ, vẫn tiếp tục hỏi:

Một lúc lâu sau, Phương Hạm mới khẽ lên tiếng: “Anh… bây giờ như vậy có phải là rất khó chịu không?”

Lúc nãy anh nhíu mày, giọng thì gắt, khiến cô suýt tưởng anh tức giận. Nhưng giờ nhìn lại, hình như không phải vậy.

“Ừm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45