Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)
Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
“Họ kiêng kỵ chuyện này.”
Bà chủ nghe tiếng trò chuyện, vội vàng bước lại: “Mua cho ai đấy?”
Xe dừng hẳn, Vưu Tư Gia nhảy xuống, còn chưa kịp chạy về nhà thì đã bị ba cô tóm chặt: “Đứng yên, lát nữa ngoan ngoãn cho bố.”
Vưu Tư Gia trả lời từng chữ một: “Lớp hai ạ.”
Giây tiếp theo, trước mắt Vưu Tư Gia đã có một đám mây hồng lơ lửng. Bà chủ dúi chiếc váy vào tay cô bé: “Nào, vào sau cửa hàng thử đi cháu, mặc cho bố cháu xem, đảm bảo trông sang chảnh lắm!”
Không biết câu nào chạm đến lòng tự trọng của Vưu Chí Kiên, anh ta thoáng chần chừ.
Lâm Huệ Mẫn mỉm cười, lại hỏi thêm mấy câu nữa, rồi Vưu Tư Gia theo họ đi vào trong sân.
Cô bé quay đầu lại, cằm chạm phải bàn tay của Lâm Huệ Mẫn. Làn da cô ấy mát lạnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cháu là Tư Gia?”
Tất cả mong đợi lẫn cảm giác kỳ quặc ấy đều tan thành mây khói khi cô bé nhìn rõ cảnh trước mắt—
“Gấp cái gì, bố mình đâu?”
Vưu Chí Kiên tiện tay cầm lên một cái: “Cái này bao nhiêu?”
Đây là lần thứ hai cô bé đến nơi này.
Vưu Chí Kiên không trả lời. Vưu Tư Gia nâng cao giọng hỏi lại lần nữa, cuối cùng cũng nghe thấy giọng ông bị gió cuốn từ phía trước truyền đến, ngữ điệu dứt khoát: “Cứ đi theo là được.”
Bà chủ thấy có cơ hội, lập tức chớp lấy, nhanh tay gỡ xuống một chiếc váy hồng. Phần thân trên là vải thun cổ tròn, lưng hơi khoét, eo thắt dây kim tuyến lấp lánh nối liền chân váy voan phồng xếp lớp.
“Nhà đó điều kiện khá hơn mình nhiều.” Vưu Chí Kiên nói tiếp, “Nếu có thể đòi thêm chút tiền, lần sau có sinh nữa thì cứ nộp phạt thẳng, không cần trốn chui trốn nhủi nữa.”
Chị cô bé rất ít khi buộc tóc cho cô, nhưng sức tay thì đúng là di truyền từ Lưu Tú Phần, khiến Vưu Tư Gia có cảm giác ngay cả khóe mắt mình cũng bị kéo căng lên. Tóc bên trái tết xong rũ xuống vai, cô bé liếc qua bằng khóe mắt, trông có vẻ là bím tóc đuôi sam.
Một con ruồi đậu xuống cạnh khay cơm, Vưu Tư Gia vung tay xua nó đi. Bà ngoại thấy vậy liền lấy rổ đậy đồ ăn lại, tiện thể hỏi thêm: “Chắc chắn rồi hả?”
Lúc Vưu Chí Kiên đang bật lửa châm thuốc cho đối phương, Vưu Tư Gia bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình.
Cũng là một buổi chiều nhập nhoạng, cũng là những âm thanh ồn ào.
Trước đây, Dương Huyên cũng từng tết tóc đuôi sam cho cô bé, nhưng động tác dịu dàng hơn chị cô bé rất nhiều. Nghĩ đến đây, cô bé chợt sốt ruột, bèn giục: “Xong chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vưu Chí Kiên có chút lúng túng, thò tay vào túi lấy thuốc lá, định đưa cho đối phương. Vưu Minh khoát tay, nói một câu: “Hút của tôi đi.” rồi lấy hộp thuốc của mình ra.
“Bao nhiêu?”
Vưu Tư Gia vội vàng mang ghế đẩu nhỏ và lược lại.
Cô bé nhận ra dù là mùa đông hay mùa hè, gian chính đường này lúc nào cũng âm u, tối tăm. Vị bà đồng vẫn nửa khép hờ mắt, phe phẩy cây hương trước mặt cô bé rồi đột ngột dừng lại. Một giây sau, bà ta phồng má lên, bất ngờ thổi một luồng hơi về phía Vưu Tư Gia.
“Chẳng phải nhận con gái về là để dẫn đường mang thai sao, liên quan gì đến sinh non?”
Khoảng chừng chưa đến ba mươi lăm tuổi, người đàn ông có dáng người trung bình, ăn mặc không khác mấy so với các thầy giáo trong trường của Vưu Tư Gia. Người phụ nữ thì thanh mảnh, mặc váy, bên trên khoác một chiếc áo chống nắng màu trắng, tóc búi ra sau đầu, ép sát vào da đầu. Đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào Vưu Tư Gia.
Đối phương rụt tay về, tiếp tục hỏi: “Lên lớp mấy rồi?”
Vưu Tư Gia lập tức rụt tay lại, vẫy vẫy mấy cái. Cô bé vừa mở miệng, giọng nói đã bị gió thổi tan: “Bố ơi, mình đến bệnh viện à?”
Bà chủ đang bận thu tiền của một khách khác, chẳng buồn ngẩng đầu: “Giá có ghi trên tấm bìa bên cạnh kìa.”
“Mua đồ cho con gái mà cũng tiếc tiền à?” Bà chủ liếc nhìn Vưu Tư Gia, xuýt xoa, “Ôi chao, nhìn con bé xem, mắt to hai mí đẹp thế kia, vậy mà ăn mặc lem luốc quá. Làm bố mà cũng không chịu chải chuốt cho con, quần áo trên người nó chắc mấy năm rồi chưa thay đấy nhỉ.”
Trong nhà chỉ có mỗi Vưu Tư Khiết.
Vưu Tư Gia nhặt xong chỗ đậu còn lại trong chậu, bà ngoại và ông ngoại vẫn cãi vã không ngừng.
Thế nhưng, khi xe chạy ngang qua rừng dương trước thôn, nó không rẽ vào làng, mà lại đỗ ngay trước sân nhà bà thầy bói.
Vưu Tư Khiết có vẻ không vui: “Sao chỉ mua cho em?”
“Đừng chạm vào.” Vưu Chí Kiên nói, “Trời nóng thế này, người toàn mồ hôi!”
“Ở chỗ bà đồng, đang tám chuyện với ai đó.”
“Con gái mà mặc quần soóc áo thun gì chứ.” Bà chủ nghiêng người, như làm ảo thuật lộ ra dãy váy sặc sỡ treo phía sau, dùng móc sắt chỉ lên một bộ, hồ hởi giới thiệu, “Nhìn xem, mẫu mới năm nay đấy, sáng giờ bán chạy lắm! Toàn mấy bé trạc tuổi con gái anh mua cả, có đứa còn đòi mẹ mua cho bằng được, không được thì ngồi bệt xuống đất khóc lóc không chịu đi.”
Khi đó, tâm trạng của cậu ấy có giống như cô bé bây giờ không?
Chương 14: Chương 14
“Vậy khi nào bố tới?”
“Ai?”
Vừa chạy được mấy bước, cô bé đột nhiên nhận ra mình vẫn đang mặc váy, theo phản xạ liền chậm dần bước chân.
Vưu Chí Kiên liếc nhìn con gái, dập thuốc xuống đất rồi đứng đó cò kè bớt thêm được mười tệ. Trước khi rời đi, anh ta còn gọi một cuộc điện thoại, sau đó mới dẫn cô bé đi.
Khi đến cửa nhà, cô bé phát hiện cái lỗ thủng trên tường trước đó đã được trát lại. Xi măng mới có màu đậm hơn, một mảng không đều, to tướng, loang lổ trên bức tường cũ, trông như một tấm ga trải giường bị trẻ con tè dầm lên.
Khói xộc thẳng vào mặt khiến cô bé cay mắt đến ch.ảy nước.
Bà ngoại ngừng tay, hỏi: “Vì sao?”
Vưu Tư Gia bước tới lắc thử, chỉ nghe thấy tiếng xích sắt loảng xoảng. Trên cửa vẫn còn dán bức tranh Tết từ hồi năm mới, nhưng một nửa bức họa vị thần giữ cửa hung tợn nào đó đã bị ai đó xé mất.
Cô bé đi tới đi lui hai vòng, phát hiện ngay cả Đại Hoàng trong ổ c·h·ó bên cạnh cũng chẳng thấy đâu.
Bà ngoại ngắt lời: “Đi xem bói à?”
Ở đó chần chừ chừng mười phút, cuối cùng Vưu Tư Gia cũng được Vưu Chí Kiên thả cho về. Cô bé dụi đôi mắt đỏ hoe của mình, cắm đầu chạy một mạch về nhà.
Mặt trời sắp lặn, bà ngoại ngồi trước cửa nhặt đậu cô ve, Vưu Tư Gia cũng xách một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh giúp. Đúng lúc này, ông ngoại đạp chiếc xe ba bánh từ bệnh viện về, đến trước cửa thì bóp thắng lại, xích xe phát ra tiếng “cạch cạch” lạch cạch.
Tết tóc xong, Vưu Tư Gia lập tức đứng bật dậy, chưa kịp chạy sang nhà đối diện chếch bên kia thì lại đột ngột khựng lại. Cô bé kéo kéo váy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Dương Huyên trước giờ chưa từng thấy cô bé mặc váy bao giờ.
“Không biết.”
Ông ngoại cũng bực mình: “Giờ bà lại quay sang trách tôi à? Không phải chính bà nghĩ ra cái ý tệ hại ấy, bảo phải trèo xuống từ tường hay sao? Khi đó Tú Phân gần chín tháng rồi, bị bắt thì cùng lắm là đóng tiền phạt thôi.”
“Bố mình.” Vưu Tư Gia đáp.
Vưu Tư Gia phấn chấn hẳn, lập tức trèo lên. Cô bé hiếm khi được đi xe của Vưu Chí Kiên, lúc này có chút phấn khích.
Nhắc đến chuyện cũ là cãi nhau mãi không dứt.
Vì trên cánh cửa gỗ đã khóa một chiếc khóa sắt.
“Bao nhiêu cơ?” Vưu Chí Kiên trừng mắt, phẩy tay, “Thôi, không lấy.”
“Ai mà biết được, bố cháu là người cha tốt, nó bận lắm!” Bà ngoại hằn học đặt mạnh đũa xuống bàn, giọng vẫn còn hậm hực: “Cháu muốn đi thì đi đi, nhà này cũng chẳng dư một miệng ăn!”
Bà ngoại không ngẩng đầu: “Đợi bố cháu đến đón.”
“Vậy chẳng phải chịu khổ vô ích rồi à?” Bà ngoại nghe xong tức giận, vứt mạnh nắm đậu cô ve trong tay vào chậu, “Lúc đó nếu ông không buông tay trên bức tường thì có sinh non không?”
Xe chạy rất nhanh, cô bé hơi lo lắng, sợ không vững, bèn đưa tay ra định ôm eo bố. Cánh tay vừa giơ lên, mu bàn tay đã bị gạt nhẹ một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chưa đâu, tối nay hai vợ chồng họ sẽ tự qua xem.”
Vưu Tư Gia gãi đầu: “Vậy hai chị em mình thay nhau mặc.”
“Là bà đồng trong làng mình đấy.” Vưu Chí Kiên uống thêm một ngụm nước rồi nói tiếp, “Trước đây chẳng phải cũng dùng cách này để đưa đứa con gái thứ hai nhà Đại Lang đi sao?”
“Sáu mươi lăm, thấp nhất năm mươi.”
“Chị mặc vừa không đấy?” Vưu Tư Khiết lại liếc cô bé một cái, “Đã mặc váy rồi mà tóc tai rối bù, chẳng hợp chút nào. Lấy lược đi, lại đây chị tết tóc cho.”
Cô bé ôm chiếc váy, ngẩng đầu nhìn Vưu Chí Kiên. Anh ta phất tay: “Đi đi.” Rồi cúi xuống lục túi lấy thuốc lá.
Bộ quần áo cũ trên người Vưu Tư Gia là đồ của chị cô bé hồi bé để lại. Giờ thay xong, cô bé ôm đống đồ cũ, rón rén bước ra. Lớp voan mỏng nhẹ nhàng chạm vào chân, giống như đang giẫm lên đám mây hồng bồng bềnh, bước đi cũng trở nên lâng lâng.
Nhưng hôm sau, người cha bận rộn của cô bé bất ngờ xuất hiện trước cửa. Không nói nhiều, ông chỉ ngoắc tay ra hiệu cho cô bé leo lên yên sau chiếc xe máy.
Quạt trần trên mái kêu ù ù, trong phòng phút chốc trở nên im lặng.
Vưu Chí Kiên kể, nhà đó sống ở khu trung tâm thành phố, người chồng là một lãnh đạo nhỏ trong cục nào đó, còn người vợ làm y tá trong bệnh viện. Vì lý do sức khỏe, hai vợ chồng cưới nhau bảy năm mà vẫn chưa có con, đã thử đủ mọi cách, từ uống thuốc đến tiêm chích, nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, họ tìm thầy bói xem vận mệnh, được khuyên nên nhận nuôi một bé gái cùng họ để nuôi dưỡng.
Vưu Tư Gia xách váy, nhìn phong cảnh vun vút lùi lại phía sau, càng lúc càng quen thuộc, nhận ra đây là đường về nhà. Cô bé ngồi phía sau, khe khẽ ngân nga, tâm trạng phấn khởi hẳn lên.
Cô bé hoàn toàn không ngờ rằng, hóa ra Vưu Chí Kiên lại đưa mình đi chợ phiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chị của cô bé vừa thấy cô bé liền nhìn chằm chằm một lượt: “Ai mua váy cho em thế?”
Anh ta nói nhanh, câu chuyện trùng hợp đến kỳ lạ. Bà đỡ đỡ đẻ cho Lưu Tú Phân chính là bạn học cũ của người vợ trong trường y tá. Thế là họ liên lạc được với nhau… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vưu Chí Kiên chỉ sang cô bé bên cạnh: “Con gái tôi.”
Trời dần tối, muỗi bắt đầu vo ve, chỉ trong chốc lát, cô bé đã đập c·h·ế·t bốn, năm con. Dù vậy, vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã của ông bà ngoại vọng lại từ xa.
Nói xong, Vưu Chí Kiên như trút được gánh nặng, nhún vai rồi bỏ đi.
Cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị bố kéo đến bên cạnh một chiếc ô tô màu đen đỗ ngay ngoài sân. Cửa xe bật mở, từ bên trong bước xuống một cặp vợ chồng—
Bất chợt, Vưu Tư Gia nhớ đến Dương Huyên từng ngồi bên băng ghế đá ở góc tường.
Vưu Tư Gia không nói gì nữa.
Cô bé có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Vưu Chí Kiên dựng xe bên vệ đường, sau đó nắm tay cô bé len lỏi qua dòng người chen chúc, đến trước một gian hàng tạm bợ được che bằng tấm bạt xanh. Trước cửa lều có một tấm ván gỗ làm quầy hàng, trên đó bày la liệt những bộ áo thun, quần soóc gấp gọn thành từng chồng nhỏ, bị khách hàng xúm lại lựa chọn đến mức rối tung cả lên.
Cô bé đứng dậy ra phố dạo một vòng, vừa đi vừa đá mấy viên sỏi trên đường, cuối cùng ngồi xuống băng ghế đá ở đầu ngõ.
“Lại nói tiền, tiền đâu mà nộp? Ông nói nghe nhẹ nhàng lắm, nếu có tiền thì đã chẳng phải trốn tránh rồi! Lúc trước khi người ta đến mai mối, tôi đã không thích nhà đó, là ông cứ khăng khăng đồng ý.”
Vưu Chí Kiên liếc qua, thấy cũng chấp nhận được, bèn quay sang hỏi Vưu Tư Gia: “Mua cho con cái này nhé?”
Mãi đến khi trời tối hẳn, Vưu Tư Gia mới quay về. Trong bữa cơm, cô bé cắn đầu đũa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Khi nào thì cháu được về nhà?”
Bà chủ tranh thủ tiếp lời: “Sáng giờ bán bao nhiêu cái, nhưng con bé này mặc là đẹp nhất. Chắc giống mẹ lắm nhỉ?”
“Họ chê là sinh non.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vưu Tư Gia gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.